Ánh nắng chiếu xuống, tiếng nói lanh lảnh của Thường Nhạc điểm tầm mười tên thần tử.
Cười trộm là không có đạo đức, nên Khương Ninh quyết định chọn cười một cách quang minh chính đại cho đến đoạn cuối. Nói thật nàng không ngờ Tống Cẩn còn có chuyên này thấy mấy tên thần tử run rẩy ngã xuống mấy vũng nước, ngay cả biện bạch cũng không làm được, xem ra thánh chỉ nói đều là sự thực.
Mãi đến khi Thường Nhạc đọc xong lùi về một bên, Khương Ninh mới thu lại miệng cười, đau lòng thở dài: “Các ngươi…đều làm cha làm ông cả rồi…sao lại….không chừa cho bản thân chút mặt mũi vậy?” Đều là cha là ông, sao lại không biết xấu hổ như vậy!
Những thần tử bị điểm tên đều không còn mặt mũi, lại bị nàng chèn ép thế, suýt nữa thì hộc máu! Tiết Chi Vấn không bị điểm danh vẫn thẳng tắp quỳ, đạo đức tốt quá.
“Ài, có điều sự đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích thôi.” Khương Ninh vui vẻ giương mắt, cuối cùng dừng lại trên người Tiết Chi Vấn. Tiết Chi Vấn da đầu tê rần, quả nhiên nghe nàng nói: “Vậy đi, Tiết thừa tướng, bọn họ đều giao cho ngươi xử lý, nhớ kỹ, công tư phân minh.”
Tiết Chi Vấn lòng lạnh lại, đang muốn nói gì, Khương Ninh đã giương tay: “Không cần nói nữa, bệ hạ và bổn cung đều tin tưởng Tiết thừa tướng. Bổn cung sẽ xin thêm thánh chỉ cho Tiết thừa tướng, có thánh chỉ mới làm việc tốt hơn được!”
Tiết Chi Vấn mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc. Khương Ninh thầm nghĩ uy phong bức ép bệ hạ lúc nãy đâu rồi! Nàng lại nhẹ nói: “Tiết thừa tướng dẫn họ về đi, thành chỉ lát nữa sẽ đến, ngươi cần tranh thủ làm trong hai ngày thôi đấy.”
Tiết Chi Vấn cùng thần tử oai vệ mà đến giờ lại ỉu xìu ra về, để lại Triệu Thái hậu đơn độc đối đầu Khương Ninh.
Khương Ninh cũng không ngại tái chiến, kỳ thực trận này không là gì so với trận Như Phi nhưng cấp bậc của Tháu hậu thì không thể xem nhẹ, trong nháy mắt nàng muốn tìm trợ giúp, không biết đám Vân Huyên đã về chưa nhỉ?
Triệu thái hậu độc ác nhìn Khương Ninh, như con sói ác đói bụng nhiều ngày, ý chí chiến đấu sục sôi mở miệng nói: “Hừ!” Sau đó liền xoay người rời đi.
Đi rồi!
Khương Ninh: “…..”
Khương Ninh kết luận nàng ta vốn không phải thừa dịp náo nhiệt mà đến gặp Tống Cẩn, mà là xấu xa đến phá rối thôi.
“Nương nương, bệ hạ đang đợi người.” Thường Nhạc lên trước nhắc nàng. Khương Ninh thu hồi ánh mắt phức tạp đang nhìn theo Triệu Thái hậu, ừ một tiếng, theo Thường Nhạc vào điện.
Vừa vào điện, Tống Hoành đã chạy lên đón, : “A Ninh, nàng ướt mưa rồi, thay y phục thôi.”
“Không sao, đợi lát nữa.” Nàng cầm tay hắn bước ra sau bàn, hai người cùng ngồi một chỗ, nàng hỏi: “Bệ hạ từ đầu đã biết tội của bọn họ?”
Tống Cẩn mờ mịt: “Cái gì?”
Khương Ninh chau mày: ‘Chẳng nhẽ thánh chỉ không phải bệ hạ viết?’ Ánh mắt nhìn qua Tống Hoành, Tống Hoành bất đắc dĩ đưa cho nàng một tập sách dày,
Khương Ninh mơ hồ nhìn vài tờ, nhất thời trở nên vi diệu, đặc biệt là đến đoạn một võ tướng một ngày tắm mấy lần thực sự nhịn không được: “Đây là gì?”
Tống Hoành sờ mũi nhìn Tống Cẩn.
Tống Cẩn lúc này không mờ mịt nữa: “A, là ám vệ Doanh ghi chép cho trẫm.”
Khương Ninh nhất thời không phản ứng lại, Tống Hoành giải thích: “Đây là do ám vệ mà hoàng huynh sắp xếp vào nhà từng đại thần ghi chép lại.”
“Cái gì?” Khương Ninh khó tin nhìn Tống Cẩn: “Bệ hạ phái người giám sát bọn họ từng khắc, chuyện này, này…” Nàng thật sự không biết nói gì.
Tống Cẩn yên lặng lùi về một bên, thấp giọng nói: “Trẫm cũng không muốn đâu.” Khương Ninh thầm nghĩ tâm cảnh giác của ngươi cũng quá ghê rồi đi, thấy Tống Cẩn oan ức co ro lại, đành nói: “Được rồi, bệ hạ làm đúng.” Tống Cẩn lúc này mới buông lỏng cơ thể, lại gần.
Kỳ thực những chuyện khó tin trên thánh chỉ kia, nếu nói làm quan mà không dính vào thì cũng không đúng, sắp xếp ám vệ giám sát thì mỗi việc đều có thể biết rõ ràng, lại còn ghi chép giao lên cho Tống Cẩn, Tống Cẩn cũng đều xem qua, chỉ là muốn phân nặng hay nhẹ, tính toán hay nhắc nhở thôi.
Thường Nhạc theo Tống Cẩn nên biết chuyện này, thấy quần thần bức ép quá mạnh, liền nói chuyện ám vệ với Tống Hoành, cũng đưa tập sách cho Tống Hoành xem.
Tống Hoành nói thẳng: :”Hoàng huynh có chút giống phụ hoàng, quá nhân từ, còn cảnh cáo, theo bản vương thấy, đều là một ổ.” Đáng tiếc thời gian gấp rút, Triệu Thái hậu cũng náo lên, Tống Hoành chọn tầm mười tên có trọng lượng, được Tống Cẩn đồng ý liền nghĩ hạ thánh chỉ.
“Hóa ra là vậy.” Khương Ninh mỉm cười. Tống Cẩn lúc này mới mò tới, dựa vào nàng không động, không ghét bỏ nàng áo quần ướt sũng, Khương Ninh lại sợ hắn cứ vậy không thoải mái, muốn về Chiều Nhân cung thay y phục, nói:”Bây giờ mọi người đều biết bổn cung nhận thua với bê hạ, dùng binh quyền để đổi lấy sự sủng ái của bệ hạ, vậy bổn cung có thể vào điện Thái Hòa ở rồi.”
Tống Hoành gật đầu: “Hoàng tẩu nói rất có lý.” Khương Ninh quay đầu nhìn Tống Cẩn, nhẹ nhàng nói: “Bổn cung về Chiêu Nhân cung thu dọn đồ đạc, bệ hạ ở đây chờ bổn cung.”
“Được, A Ninh.” Tống Cẩn ngoan ngoãn đáp, nhìn theo bóng Khương Ninh cùng Tống Hoành rời đi, mới cảm giác được Hứa Vô Diểu còn đó: “Ngươi xuất cung đi, trẫm sợ A Ninh hiểu nhầm.”
“….Nương nương biết ta.”
“Nhưng trẫm đã nói điện này chỉ có thể có mình A Ninh là nữ nhân.” Tống Cẩn khó khăn nhíu mày: “Vậy hay là ngươi cải trang thành nam nhân.”
“Không cần.: Hứa Vô Diểu nghe đến đây tức giận hừ lạnh: “Ta mới không thèm khát gì cái chỗ chết tiệt này, chờ nương nương đến ta nói với nàng một tiếng rồi đi.”
“Vậy thì tốt.” Tống Cẩn lúc này mới an tâm.
Hứa Vô Diểu bị hắn làm tức chết rồi.
Tống Hoành đi cùng Khương Ninh đến cửa cung, nghe nàng nói chuyện Thẩm Âm, hắn không khỏi hỏi nhỏ: “Hoàng tẩu thật sự muốn đi?”
“Đương nhiên phải đi.” Khương Ninh suy nghĩ một chút, dặn dò hắn chuẩn bị: “Đến ngày đó, ngươi cho mấy người đến Ngũ Vị lâu bảo vệ, chú ý quan sát xem có thể điều tra được gì không, chớ bứt dây động rừng.”
Tống Hoành đáp ứng.
Khương Ninh lại hỏi: “Ngươi đừng gạt bổn cung nữa, ngươi chắc chắn biết, lúc tiên đế mất, ai là người ở cùng bệ hạ?”
Hai người vừa đi vừa nói, Tống Hoành thấy không dối được nữa, đành nhấc tay áo chỉ hướng Từ An cung, Khương Ninh sửng sốt: “Chẳng nhẽ hổ phù trong tay bà ấy?”
“Không hẳn, phụ hoàng vẫn kiêng kỵ hậu cung tham gia chính sự, sao lại đem thứ trọng yếu vậy giao vào tay bà ta?” Tống Hoành không cho là vậy.
“Hay là trong tay ngươi?”
“Hoàng tẩu chớ nói bừa.” Tống Hoành bất đắc dĩ dừng bước: “Ta chỉ muốn an nhàn, không để ý triều chính, muốn thứ như vậy làm gì,”
Khương Ninh không nói nữa.
Hai người cứ vậy mỗi người mỗi ngả.
Tiến vào Chiêu Nhân cung, Khương Ninh thấy chúng phi đã trở về, liền nói với các nàng: “Bổn cung phải chuyển vào điện Thái Hòa, các ngươi lâu lâu có thể đến điện tìm bổn cung chơi.”
Nàng đã nói vậy rồi, chúng phi cũng không nỡ làm phiền nàng và bệ hạ, liền chúc mừng rồi cáo lui.
Khương Ninh bỗng nhớ đến một vấn đề, nếu Tống Cẩn có thể sắp xếp ám vệ vào từng phủ vậy hậu cung này cũng thế?
Tâm tình Khương Ninh chìm đến đáy vực. Nhưng nàng cũng không hỏi thẳng Tống Cẩn, trở về điện Thái Hòa liền gọi Thường Nhạc: “Qua hai ngày nữa ngươi triệu tất cả ám vê trong cung đến Chiêu Nhân cung đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...