Mục Thần vừa đến, liền nghe thấy đối phương nói cái gì người ái mộ của mình, cầm bầu rượu trên bàn lên, không chút khách khí ném vào mặt của đối phương, biểu tình vô cùng ghét bỏ.
Đối phương giơ tay ngăn trở, cứu lấy bầu rựơu trong tay Mục Thần, xoa xoa tựa như bảo bối, bất mãn mân mê miệng, nhỏ giọng thầm thì: "Mười mấy năm không gặp, tới liền đánh người, không lương tâm."
Mục Thần ném cho đối phương một cái liếc mắt, lười nói tiếp.
Cố Vân Quyết kéo ghế tựa qua cho hắn, nhìn Mục Thần ngồi xuống, lúc này mới thuận theo đứng ở bên người Mục Thần. Mục Thần chỉ vào bên cạnh, bảo y cứ ngồi xuống, không cần câu nệ như vậy.
Người áo xanh hiếu kỳ quan sát Cố Vân Quyết, thán phục: "Tướng mạo rất được!"
Mục Thần kiêu ngạo hừ một tiếng, hất cằm lên ngạo nghễ nói: "Đồ nhi của ta đương nhiên là xuất sắc nhất."
"Đồ nhi của ngươi? Bản thân ngươi còn không lớn lên mà bày đặt thu đồ đệ cái gì? Nhìn y ngoan ngoãn như vậy, ai không biết còn tưởng rằng là cô dâu ngươi nuôi từ bé."
"Phốc!" Cảm thấy hương vị của rượu này không tồi, Mục Thần mới vừa nhấp một ngụm, liền bị lời này làm cả kinh phun hết rượu ra ngoài, trên mặt đã nhiễm phải màu hồng nhạt, dung nhan tuấn tú đúng vào lúc này hiện ra vô cùng sinh động, "Còn dám nói bậy, đánh chết ngươi!"
Cố Vân Quyết hé mắt, nhanh chóng móc khăn ra lau miệng cho Mục Thần, thuận tiện vén tóc cho hắn. Vốn có chút bất mãn vì Mục Thần đến gặp đối phương, đời trước y đã gặp qua Trần Mặc hai lần, thấy quan hệ giữa hắn và Mục Thần còn "ám muội" hơn so với Liễu Hàn Chi, y còn tưởng rằng hai người có quan hệ gì đặc biệt. Hiện tại vừa nhìn, hình như cũng không phải như vậy, ánh mắt đối phương nhìn tiểu sư tôn, rõ ràng là trưởng bối nhìn vãn bối.
Tâm tình Cố Vân Quyết thật tốt, nhìn dáng dấp thẹn thùng này của tiểu sư tôn, quả thật cực kỳ xinh đẹp.
"Sư tôn, không giới thiệu một chút sao?" Cố Vân Quyết cười híp mắt chọt chọt eo Mục Thần, chọt vô cùng tiện tay.
"Trần Mặc." Mục Thần dừng lại một chút, dường như không biết nói thế nào.
"Ca của ngươi, sao lại khó giới thiệu như vậy? Ngươi người này thực sự là, từ nhỏ đến lớn đều không thành thực như thế." Trần Mặc nhanh chóng bổ sung giúp Mục Thần.
Mục Thần mặt lạnh, "Không phải ruột thịt."
Trần Mặc lập tức bỏ thêm một câu: "Hơn cả ruột thịt."
Mục Thần tức muốn ngạt thở, muốn phản bác, lại không biết mở miệng làm sao, ăn nói vụng về chỉ có thể chịu thiệt.
Đáy mắt Cố Vân Quyết lóe lên ánh sáng, đời trước chỉ biết là xuất thân của Mục Thần thần bí, nhưng đáng tiếc lúc Mục Thần gặp rủi ro cũng không có ai đứng ra giúp đỡ, hiện tại cái vị người nhà này, quả thật đáng giá tìm hiểu. Huống chi hai người còn không cùng họ tên. Mới nghĩ thôi, y đã mỉm cười nói: "Thế mà ta lại không biết sư tôn còn có trưởng bối, hôm nay vẫn là lần đầu gặp gỡ, vãn bối lễ độ."
Trần Mặc vung vung tay, vui vẻ lấy ra một khối ngọc phật đưa cho Cố Vân Quyết, cười ha hả nói: "Không nghĩ tới hắn thật sự thu đồ đệ, cũng không kịp chuẩn bị lễ ra mắt gì, vật này ngươi cứ cầm, sau này xuất môn nếu gặp khó xử, lấy tấm bảng này ra tự nhiên sẽ có người giúp ngươi."
Mục Thần sắc mặt lạnh lẽo, "Đồ của Trần gia chúng ta không muốn nhận, lấy về đi."
Cố Vân Quyết cười khéo léo từ chối, tiểu sư tôn nói không nhận, chắc chắn y sẽ không lấy. Đồng thời cũng thấy kinh ngạc với lai lịch của Mục Thần, không ngờ tiểu sư tôn có lai lịch lớn như vậy, nhưng vì sao có xuất thân lớn đến thế mà hắn lại đến Sùng Vân môn? Cố Vân Quyết nhìn gò má của Mục Thần, thầm nghĩ lúc trở về cần phải điều tra một phen mới được.
Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi miếng ngọc, nhìn dáng vẻ hiện tại của Mục Thần, thở dài một tiếng, cảm khái nói: "Rốt cục có người có thể chăm sóc ngươi, sau này ta cũng có thể yên tâm chút."
Mục Thần rót cho mình chén rượu, tự mình uống, không có đáp lời, sắc mặt lại rất bình tĩnh. Bầu không khí không nói cũng biết có bao nhiêu lúng túng, ngược lại còn có chút đông cứng. Cố Vân Quyết cảm giác ra được, từ khi Trần Mặc lấy ra miếng ngọc phật tượng trưng cho Trần gia kia, cảm xúc của Mục Thần cũng có chút không ổn định, thậm chí còn hơi buồn bực.
Liền nghe Trần Mặc tiếp tục nói: "Ngươi khi còn bé lạc đường còn bắt ta đi tìm, hỏi ngươi ở chỗ nào ngươi cũng không biết, chỉ có thể nói phía trước là đường, quay người là đường, xung quanh tất cả đều là cây, trên đầu là cả một trời mây, ta còn lo lắng cho ngươi sau khi lớn lên nếu bị lạc sẽ không có ai đi tìm, hiện tại yên tâm hơn nhiều."
Mục Thần đặt chén rượu xuống, nhìn ánh mắt trêu chọc của đối phương, đã có kích động muốn rút kiếm chém người, cư nhiên dám ở trước mặt đồ đệ của hắn nhắc đến chuyện đó, sao này hắn làm sao còn tôn nghiêm của một sư phụ?
Cố Vân Quyết nhịn cười nắm lấy hai tay hắn, nhắc nhở hắn không được kích động như vậy, bất quá y vẫn có thể cảm giác được cảm xúc của Mục Thần đã ổn định hơn chút, này chỉ là thẹn quá hóa giận mà thôi. Cái người Trần Mặc này, dĩ nhiên còn biết nói thế nào để làm dao động được cảm xúc của sư tôn, lúc trước quả nhiên rất quen thuộc nhau sao?
Mục Thần được dỗ ngọt, uống rượu đè lại lửa giận, tính khí này của hắn, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần tìm được cái điểm kia, kỳ thực rất dễ dụ, Cố Vân Quyết hiển nhiên biết rõ đạo lí này, dỗ dành vô cùng tiện tay.
Trần Mặc thấy vậy cũng đành thôi, rũ mắt xuống uống một hớp rượu, đáy mắt chợt lóe một đạo tinh quang, không nghĩ tới còn có người có thể dỗ được Mục Thần, quả nhiên không phải nhân vật đơn giản. Thấy Mục Thần không cáu kỉnh nữa, Trần Mặc tiếp tục đùa: "Lần trước bàn cờ kia của hai ta còn chưa đánh xong, ngươi không có lén lút thay đổi nước cờ chứ."
Mục Thần hừ lạnh, "Sớm ném rồi."
Trần Mặc kinh ngạc thốt lên, "Ngươi chơi ăn gian!"
Mục Thần: "..." Hắn quả thật không nên tới đây, tại sao phải tới gặp cái người này, cùng đi mua hồ ly không tốt sao?
Trần Mặc thấy chọc hắn đủ rồi, lúc này mới thay đổi sắc mặt, ngữ trọng tâm trường nói: "Rảnh rỗi thì quay về một lần đi, mấy năm nay, người đó luôn mong nhớ ngươi."
Mục Thần nhíu nhíu mày lại, hơi mất kiên nhẫn.
"Dù có làm điều không phải, ông ấy cũng là..."
"Xoảng!" Mục Thần ném chén rượu trong tay lên mặt bàn trước mặt Trần Mặc, thành công làm cho đối phương câm miệng, gương mặt thanh lãnh nháy mắt đã nhiễm phải tức giận, "Ta tới gặp ngươi, cũng không phải muốn nghe ngươi nói những lời không nên nói."
"Được được được, không nói nữa là được." Trần Mặc nhấc tay chịu thua, yên lặng thở dài, trong lòng tự dưng sinh ra một câu châm ngôn: Sớm biết hôm nay, sao lúc trước còn như thế.
Mục Thần đứng dậy, phất y phục tinh xảo lên, hiển nhiên là ôn chuyện đủ rồi, muốn đi.
Cố Vân Quyết đương nhiên là một tấc cũng không rời, rời đi cùng hắn
Trần Mặc không nhanh không chậm đuổi tới, tiếp tục nói đâu đâu: "Ngươi muốn đi đâu?"
Mục Thần mặt lạnh không nói lời nào.
Cố Vân Quyết giúp đỡ giải thích: "Nghe đâu sàn đấu giá có bán Cửu Vĩ Hồ, sư tôn muốn mua về cho ta."
"Cửu Vĩ Hồ à, nhất định là màu trắng, cả người lông xù phải không? " Trần Mặc vui vẻ vỗ vai Cố Vân Quyết, vỗ vang bôm bốp, dùng một loại ánh mắt "ta hiểu mà", cảm khái vô vàn nhìn Cố Vân Quyết, "Thực sự là khổ cực ngươi."
Cố Vân Quyết lắc đầu, như nghe không hiểu Trần Mặc đang nói cái gì. Lại nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc của Mục Thần, y cũng không đè ép được ý cười đến bên mép, đi tới dắt tay Mục Thần, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Đồ nhi thật sự yêu thích mấy vật lông xù, sư tôn một lát nhất định phải mua cho ta, ta mang theo rất nhiều linh thạch."
Mục Thần hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Nào cần động đến tiền tiêu vặt của ngươi, vi sư có rất nhiều linh thạch."
"Vâng, sư tôn nói đúng lắm." Dăm ba câu, đã khiến khí tức trên người Mục Thần cứ như vậy trở nên ôn hòa lại, Trần Mặc đi theo ở phía sau, sau khi cảm thấy kinh ngạc, đáy mắt chợt lóe lên ý định tìm tòi nghiên cứu sâu sắc.
Hình thức mà hai thầy trò này ở chung, không đúng lắm.
Cố Vân Quyết lúc này lại đột nhiên quay đầu lại, nhợt nhạt nở nụ cười với Trần Mặc, thật giống như đang nói: Nhìn xem, dỗ được rồi này.
Trần Mặc sửng sốt một chút, cảm thấy mình hẳn là cả nghĩ quá rồi. Loại tính tình này của Mục Thần, thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết, bá đạo cố chấp, nếu bị ép quá mức thì ngay cả bài vị của tổ tiên hắn cũng dám đạp, Cố Vân Quyết nhất định là từ nhỏ đã đi theo hắn, từ nhỏ liền dụ dỗ hắn, cho nên khó tránh khỏi thân cận một chút.
Đại khái là như thế này đi, nhưng từ nơi sâu xa trong ý thức, Trần Mặc vẫn cảm thấy một thứ gì đó, làm cho hắn không nói ra được.
Mục Thần ở phía trước đã dừng lại trước một cửa tiệm bán đường quả, mặt không hề cảm xúc mua một bao đường quả kín đáo đưa cho Cố Vân Quyết. Trần Mặc thấy lại muốn đùa Mục Thần, "Ai nha nha, ngươi thật sự cưng chiều đồ đệ, chờ ngươi có đạo lữ, nhất định phải ăn dấm chua của đồ đệ rồi."
"Ta muốn thứ đó làm chi? Ta có đồ đệ là đủ rồi." Mục Thần nói lời này cực kỳ ngạo khí.
Cố Vân Quyết cười xán lạn hệt như bầu trời lúc này, y sẽ nhớ kỹ lời này của tiểu sư tôn.
Sàn đấu giá của Kỳ Dương thành, khá nổi danh trong mười tòa thành lân cận, nhưng từ ba năm trước đã bị Vọng Thần các thu mua hết, cũng nhờ phong cách hành sự và thủ đoạn quản lí thần bí đã làm cho danh vọng của nơi này tăng thêm một đẳng cấp. Dựa theo thông lệ, mỗi cuối tháng đều sẽ cử hành một lần bán đấu giá, vật được bán thậm chí còn có cả hàng quý hiếm liên quan đến tam giới.
Trước đây Mục Thần không có hứng thú với cái này lắm, nhưng mà đồ đệ lại yêu thích, từ khi Cố Vân Quyết đến đây một lần, dường như y rất thích loại cảm giác tiêu tiền như nước này, cách mỗi mấy tháng đều phải đến một chuyến, phần lớn thời gian vì Mục Thần không yên lòng để một mình y xuất môn, nên cũng sẽ cùng đi.
Người của sàn đấu giá vừa nhìn thấy Mục Thần, phảng phất như thấy được vô số linh thạch trắng toát, một tiểu đạo đồng lanh lợi ân cần chạy tới, trước tiên cuối người cung kính, nụ cười dị thường chân thành, "Tính toán biết Mục trưởng lão sắp đến, lão bản của chúng ta sớm đã dành cho ngài một gian phòng, ngay cả trà bánh đều chuẩn bị tốt rồi."
Mục Thần chỉ là lạnh lùng liếc đối phương một cái, không phản ứng lại lời của đối phương, trực tiếp nhấc chân đi vào. Tiểu đạo đồng hiện ra biểu tình sớm đã quen với thái độ này của hắn, ân cần chạy đến phía trước dẫn đường. Thời điểm đi ngang qua Cố Vân Quyết, tiểu đạo đồng bỗng cúi đầu thấp hơn chút.
Đợi sau khi Mục Thần ngồi xuống, đạo đồng dâng mục lục những đồ vật ngày hôm nay muốn bán đấu giá, Mục Thần tùy ý lật lên, lần này ngược lại có mấy thứ hắn cảm thấy hứng thú, cái linh chậu kia phía trên có hoa văn nhỏ màu xanh, hắn cảm thấy rất dễ nhìn, thích hợp nuôi cá. Cái càn khôn khóa này không tồi, sau khi nhận chủ có thể biến nhỏ đi, vừa vặn cho đồ đệ làm kiếm tuệ. Nhìn thấy món cuối cùng, Mục Thần nhíu mày, tam phẩm cửu vĩ hồ yêu, tương đương với Kim đan kỳ tu sĩ, đây là xui xẻo đến mức nào mới bị người bắt được, xem là sủng vật mà bán đấu giá.
Trần Mặc vốn định gặp Mục Thần một lát thì rời đi, nhưng sau khi thấy Cố Vân Quyết, hắn quyết định nán lại quan sát một chút. Ba người tĩnh tọa ở trong phòng đều không nói lời nào, đôi mắt của Cố Vân Quyết giống như bị Mục Thần níu lấy, vẫn luôn nhìn hắn không rời. Nếu như không phải ánh mắt ấy trong suốt, không có chút tạp niệm, Trần Mặc chắc đã hoài nghi y là một tên đăng đồ lãng tử háo sắc. Lại quan sát Mục Thần, Mục Thần hiện ra vẻ mặt đã quen bị đồ đệ nhìn chằm chằm như thế, nên làm cái gì thì làm cái đó, không bị ảnh hưởng chút nào.
Trần Mặc lần này thật sự trầm mặc, luôn cảm thấy trong lòng nặng trình trịch.
Mục Thần ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, "Ngươi có bệnh à?"
Trần Mặc: "..."
"Không có bệnh vậy ngươi nhìn ta làm chi?"
Trần Mặc thắt tâm, đồ đệ của ngươi luôn luôn nhìn ngươi thì ngươi không thèm để ý, ta liếc mắt nhìn ngươi một cái ngươi lại nhiều ý kiến như vậy.
Mục Thần nói xong cũng không quản trong lòng Trần Mặc nghĩ như thế nào, tiếp tục xem sách tranh. Sau khi xem xong, hắn liếc nhìn Cố Vân Quyết, Cố Vân Quyết nhanh chóng lại gần.
Cố Vân Quyết liền thấy sư tôn của mình duỗi ngón tay trỏ thon dài ra, chỉ chỉ chỉ mấy thứ trên sách tranh, lập tức hiểu rõ gật đầu, ý của tiểu sư tôn là đều phải mua mua mua.
Trần Mặc thấy sắc mặt Mục Thần bình tĩnh, do dự một chút, vẫn nói: "Đại nạn của ông ấy sắp tới, vẫn luôn rất muốn gặp ngươi. Nếu như ngươi có thời gian, đi gặp ông ấy một lần cuối đi, đây cũng là nguyên nhân ta tới tìm ngươi."
Thân thể Mục Thần phút chốc cứng lại, mãi đến khi thân ảnh của Trần Mặc đi ra ngoài rồi biến mất, hắn cũng không gật đầu, lông mày dần dần nhíu lên, đáy mắt trong lúc vô tình nổi lên một tia đắng chát, lúc này, trong miệng đột nhiên bị nhét vào một viên đường quả lành lạnh, vừa vào miệng liền tan ra, mùi trái cây ngào ngạt từ trong miệng tràn ra, Mục Thần nhìn về phía tiểu đồ đệ vừa nhét đường quả vào trong miệng mình, liền thấy đối phương giơ tay, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của hắn, cười nói: "Không quản đi chỗ nào, đều có ta cùng ngươi, chắc chắn sẽ không để sư tôn lẻ loi một thân một mình."
Mục Thần trầm mặc nhìn tiểu đồ đệ mà mình nuôi lớn, đột nhiên giơ tay, gõ một cái lên trán y, trong lòng phảng phất cũng không còn buồn bã như ban nãy, "Còn nhỏ mà đã ranh ma!"
Cố Vân Quyết thuận thế nhét viên đường vào miệng hắn, đầu ngón tay đụng tới đôi môi nhạt sắc của Mục Thần, mâu sắc sâu đậm, mỉm cười liếm liếm đường còn dính trên tay, tán dương: "Đường quả Sư tôn mua thật là ngọt."
Mục Thần mặt lạnh rút khăn ra lau móng vuốt cho đồ đệ, lớn như vậy còn liếm tay, không biết bẩn à!
Không lâu lắm, bán đấu giá bắt đầu.
Chủ trì phụ trách bán đấu giá chính là một cô nương thoạt nhìn chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tu vi không cao, mới vừa Trúc cơ kỳ, nhưng mà bề ngoài tuyệt sắc. Trên người mặc một thân quầo áo màu đỏ diễm lệ, phô triển toàn bộ vóc người nóng bỏng. Nàng mang trên mặt nụ cười, vừa mở miệng, âm thanh lanh lảnh đã mê hoặc nhân tâm, khiến lòng người run rẩy. "Các vị thượng tiên, hôm nay ta chuẩn bị ba mươi món đồ tốt, các vị mắt sáng như sao, chắc là sẽ không bỏ qua thứ mình yêu thích. Ở đây tiểu nữ tử xin nói thêm một câu, món hàng cuối cùng, chính là Kim đan kỳ yêu thú, Cửu Vĩ Hồ."
Lời này vừa dứt, xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, tuy rằng truyền không tới bên trong gian phòng của Mục Thần, thế nhưng linh thức của hắn mạnh mẽ, đương nhiên có thể cảm nhận được đàm luận bên ngoài. Mặc dù phần lớn đều đang thảo luận con Cửu Vĩ Hồ này đáng giá bao nhiêu tiền, cũng có không ít thiếu niên cảm thấy hứng thú với vị thiếu nữ xinh đẹp kia. Mục Thần nghiêng đầu nhìn đồ đệ của mình, thấy Cố Vân Quyết lúc này đang nhìn ra bên ngoài, sắc mặt nhất thời có chút lạnh, nguyên màn ảnh lớn trước mắt ngươi vẫn xem không đủ à, còn muốn víu cửa nhìn ra phía ngoài, sao lại trở nên nông cạn như thế?
Cảm giác được sát khí bên người, Cố Vân Quyết cảm thấy kinh ngạc quay đầu lại, thấy cả mặt Mục Thần đều là biểu tình "ta thấy ngươi rất khó ưa", nhất thời nghi hoặc, ai đã trêu chọc hắn?
"Hừ!" Mục Thần hừ lạnh một tiếng, dạy lâu như vậy, thật vất vả nhìn y lớn lên đường hoàng đứng đắn, nếu như lúc này lại lưu luyến sắc đẹp, biến thành một tên đăng đồ lãng tử*, hắn liền trực tiếp đánh chết y, đỡ phải đi ra ngoài gieo vạ người.
(Đăng đồ lãng tử: lưu manh, phong lưu, đa tình, háo sắc)
Cố Vân Quyết cảm thấy ngạc nhiên, mình chọc sao?
Y suy nghĩ một chút, mình rốt cuộc làm sai chỗ nào mà chọc giận đến sư tôn, nhưng nghĩ cỡ nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, không khỏi cũng có mấy phần hiếu kỳ, lại liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, vừa nãy chỉ là y nhận ra được một tia ma khí mà thôi.
Mục Thần tung chân đá vào mông đồ đệ, mắng: "Đồ háo sắc! Vô liêm sỉ!"
Cố Vân Quyết cảm thấy mông mình chắc là đã in dấu chân rồi, dở khóc dở cười, cũng minh bạch là Mục Thần là hiểu lầm, nhưng dáng dấp hiện tại của Mục Thần giống như đang ghen vì y, nên căn bản y không muốn giải thích, giả vờ như không biết suy nghĩ trong lòng Mục Thần, Cố Vân Quyết lại cố ý nhìn lên nữ tử trên đài.
Mục Thần: "..." Quả nhiên! Cần phải mạnh mẽ dạy dỗ một trận!
Mỗi lần bán đấu giá một món, Cố Vân Quyết đều phải liếc mắt nhìn ra phía ngoài một cái, dường như hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mục Thần, điều này làm cho Mục Thần tức sôi ruột, đến lúc rốt cục nhịn không được nữa, Mục Thần mặt lạnh vỗ bàn một cái, cũng không nghe rõ bên ngoài đang bán món gì, nghe có người báo giá năm trăm linh thạch trung phẩm, hắn lạnh lùng mở miệng: "Một ngàn!"
"Hít!" Sau một trận hút không khí, trong nháy mắt xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Có một người trong phòng chữ thiên* muốn cướp một cái lô đỉnh song tu* với bọn họ, còn cướp có khí thế như thế.
(Phòng chữ thiên: phòng hạng sang, đắt tiền dành cho khách quý
lô đỉnh song tu: "lô đỉnh" có nghĩa là cái bếp lò hoặc đồ dùng để luyện đan trong tu tiên văn, nhưng "lô đỉnh" trong cụm từ "lô đỉnh song tu" ở đây có nghĩa bóng, nghĩa là một người bị bắt đem bán làm nô lệ tình dục cho người mua, giúp cho người sử dụng nâng cao công lực thông qua việc H, hút linh khí từ "lô đỉnh" cái này là mình giải thích theo những gì mình biết nên chắc sẽ có sai sót)
Cố Vân Quyết cảm thấy mặt mình đã đen thùi, "Sư tôn!" Đây là chọc giận người ta đó.
Mục Thần mặt lạnh, ra vẻ nghiêm sư trước mặt đồ nhi, một bộ dáng sư phụ đã quyết định rồi, ngươi có muốn hay không cũng mặc kệ ngươi, thầm nghĩ lúc trở về nhất định sẽ phạt quỳ tên khốn đồ đệ này, không biết sai chỗ nào thì sẽ không bao giờ sửa được!
Bình tĩnh qua đi, nữ tử kia cười duyên đánh vỡ trầm tĩnh: "Một ngàn linh thạch trung phẩm, có ai muốn tranh giá nữa không?"
Yên lặng như tờ.
Năm trăm linh thạch trung phẩm mua một người nam lô đỉnh, giá tiền đã đến mức cao nhất, một ngàn linh thạch trung phẩm, trừ khi là đã yêu người bị bán kia.
Mục Thần cũng ý thức được hình như mình đã làm quá trớn, mặt lạnh bưng cốc trà đã nguội ở trên bàn lên, ngón tay chợt run rẩy.
Một vị thị giả đưa tới cho Mục Thần một phần khế ước sách, là tương tự với khế ước chủ tớ, ký tên, thanh toán linh thạch, là có thể nhận người.
Mục Thần mặt lạnh, có loại kích động muốn phất tay áo bay đi. Bất quá khi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của thiếu niên phía trên đài, vẫn là động lòng trắc ẩn, hài tử không chênh lệch bao nhiêu tuổi so với đồ đệ của mình, lại bị xem là hàng hóa bán đấu giá, mặt hắn tối sầm lại, nhấc tờ giấy lên, ký tên, ném cho thị giả một túi linh thạch, lạnh giọng nói: "Người ta không nhận, đưa đi là được."
"Chuyện này... Đưa đi?" Chưa từng nghe nói có người trả tiền mua mà còn không muốn nhận hàng.
Cố Vân Quyết nhìn sắc mặt Mục Thần, cố ý nói rằng: "Coi người ta như là lô đỉnh để tu luyện, cũng quá tàn nhẫn, sư tôn thiện tâm, muốn cứu người kia một mạng, ngươi cứ làm theo đi."
Người hầu bội phục nhìn Mục Thần, lập tức đáp: "Đã hiểu!"
Lời giải thích này của Cố Vân Quyết, âm thanh không thấp, bên ngoài đương nhiên có người nghe thấy, nhanh chóng rửa sạch danh tiếng cho Mục Thần, cũng là đang cảnh cáo mọi người đừng có ý định chân trước thả người, chân sau lại bị bọn họ bắt được.
Nhìn sắc mặt của Mục Thần, Cố Vân Quyết mềm lòng rót cho hắn chén trà, an ủi: "Nghe đâu nhị sư huynh mới bán đến đây một phần lá trà, giống loại trà mà chúng ta thường uống, uống một chén để bớt, bớt... nóng." Y muốn nói uống một chén cho bớt sợ, nhưng mà y biết nói ra câu đó, người này nhất định sẽ trở mặt, thời điểm đó nhất định sẽ đánh y một trận, còn phải biệt nữu chừng mấy ngày, cái được không đủ bù đắp cái mất.
Mục Thần bưng lên ngửi một cái, lắc đầu, "Không sạch sẽ." Thấy Cố Vân Quyết không hiểu, Mục Thần giải thích: "Đồ mà Nhị sư của ngươi bán ngươi đừng có dùng, đồ y đưa cho mới sạch sẽ."
Cố Vân Quyết chợt nhớ lại cảnh tượng đạo đồng của Kỷ Dương Cung cầm cái chổi quét cánh hoa ở sau núi để nhưỡng rượu, giơ tay lấy lại cái chén từ trong tay Mục Thần, lại lấy từ trong không gian giới chỉ ra một bộ dụng cụ uống trà và lá trà, tự mình động thủ pha trà.
Mục Thần bớt giận, uống trà, cũng không có ý định ra giá nữa, thoạt nhìn có chút mất hứng.
Cố Vân Quyết mua hết mấy thứ mà lúc nãy hắn chỉ, biết hắn vẫn còn bị chuyện vừa rồi làm kinh sợ, thưởng thức gương mặt không hề có cảm xúc của Mục Thần rồi lại đến đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng lấp loé một chút, dáng dấp dường như sợ hãi không thôi, Cố Vân Quyết lẳng lặng nâng quai hàm, không nỡ dời ánh mắt. Tiểu sư tôn của y, tình cờ lộ ra một cái biểu tình nhỏ bé, cũng đều đáng yêu như vậy.
Nhưng mà bản thân y lúc nãy cũng hơi hoảng, hắn lại cái gì cũng không biết, không công bằng như thế cũng không tốt, làm sao mới có thể bù đắp lại đây?
Cuối cùng đã tới món hàng cuối, Cửu Vĩ Hồ, lúc này trong mắt Mục Thần mới lóe lên cảm giác hứng thú tuy rằng sắc mặt vẫn rất lạnh, hắn ngồi đoan chính, một bộ dáng dấp "Trích Tiên" thanh lãnh như sương, nhưng tia sáng lóe lên rồi lập tức biến mất trong mắt hắn lại không thể lừa được Cố Vân Quyết. Nhếch miệng, Cố Vân Quyết lặng lẽ nghĩ, tiểu sư tôn đáng yêu như thế, sau này có nên nhốt hắn lại để không ai được nhìn không?
Mục Thần không hay biết chút nào về tâm tư nguy hiểm của đồ nhi, hắn để ý nhìn màn ảnh, sau khi người chủ trì giới thiệu qua, thanh âm của dây xích leng keng từ xa đến gần, liền thấy trên đài có một cái lồng bị che vải đen, thấy thế, hứng thú của mọi người đều được nâng lên, hai người hầu mở miếng vải đen ra, lộ ra yêu thú bên trong bị dây khóa nhốt lại.
Một con bạch hồ chiều cao hơn một thước vô lực nằm úp sấp ở trong lồng, phía sau dĩ nhiên mọc ra ba cái đuôi, tứ chi bị linh khóa khóa lại, trên cổ còn mang theo vòng khóa ngự thú, không quản lúc trước thế nào, chỉ cần bị người ký kết khế ước, sau này nó chỉ có thể làm nô lệ cho người khác, muốn sống không được, muốn chết cũng không thể. Vô lực liếc mắt nhìn người ở dưới đài, trong con ngươi của bạch hồ nhìn như hoàn toàn tĩnh mịch, đáy mắt lại giấu diếm tàn nhẫn khát máu.
Đáy mắt Mục Thần chợt lóe một chút thương hại, một đời trước Kính Minh đi ra ngoài quậy phá, cũng bị người bắt được như thế, may là được Cố Vân Quyết cứu trở về. Không quản đối với người khác thế nào, tiểu đồ đệ đối với trên dưới Viêm Dương cung đều vô cùng quan tâm. Mục Thần vừa nghĩ xong đã giơ tay vỗ vỗ cái dấu chân trên mông Cố Vân Quyết, miễn cưỡng tha thứ cho tên quỷ này, trở về nhất định phải hảo hảo giáo dục, sửa chửa cái tật xấu háo sắc.
Cố Vân Quyết giơ tay nhanh chóng nắm lấy cổ tay Mục Thần, nắm bàn tay trắng nõn này trong lòng bàn tay, mỉm cười hỏi: "Sư tôn, sao ngươi lại sờ mông đồ nhi?"
Mục Thần trực tiếp nhấc chân, đạp!
Hỉ nộ vô thường, nhấc chân liền đạp, giơ tay liền đánh, Mục Thần hình như đã quen đối xử với Cố Vân Quyết như vậy. Cố Vân Quyết lắc mình đi đến phía sau Mục Thần, ôm vai Mục Thần, cười híp mắt nhìn hắn, Mục Thần hừ lạnh một tiếng, "Làm nũng cũng không có tác dụng đâu!"
Trong con ngươi của Cố Vân Quyết mang theo vài phần ý cười, đôi môi chạm nhẹ vào thái dương của Mục Thần, hai tay ôm Mục Thần thế nhưng dần dần siết chặt, "Sư tôn đã làm hư ta rồi, muốn thay đổi, cũng thay đổi không xong, cho nên sư tôn nhất định phải chịu trách nhiệm với đồ nhi."
Mục Thần giơ tay, gảy gảy cái đầu đang kề sát vào tai mình, hắn rất là bất đắc dĩ với đứa đồ đệ luôn thích dính người này, "Lại học được cách ăn vạ nữa à, sư phụ dạy ngươi cái này bao giờ?"
"Tự học thành tài."
"Chiêu không biết xấu hổ đương nhiên là tự học thành tài." Bên ngoài đã bắt đầu ra giá, từ một ngàn linh thạch thượng phẩm nhanh chóng tăng đến năm ngàn, vẫn đang có xu thế tăng thêm, Mục Thần dạy dỗ Cố Vân Quyết một câu, lúc này mới lên tiếng: "10 ngàn."
Bên ngoài yên lặng trong nháy mắt, thanh âm của một cô gái đột nhiên mở miệng: "10 ngàn mốt."
Cố Vân Quyết dùng thần thức tìm tới cái người nói chuyện kia, hơi nheo mắt lại, khóe miệng cũng treo lên ý cười nhàn nhạt, vừa nãy y bỗng cảm ứng được một tia ma khí, nguyên lai là nàng.
Sau đó lần thứ hai y cảm nhận được tràn đầy sát khí!
Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:
Mục Thần: "Đồ nhi nhiễm phải tật xấu háo sắc, phải làm sao mới ổn đây?" (mặt mày ủ rũ o(︶︿︶)o)
Hắc Miêu: "Thiến y! Thiến y! Thiến y! Thiến y!" (hưng phấn trong vô cớ ╰(*.︶. *)╯)
Cố Vân Quyết thổ huyết đi chết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...