Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Trước núi Sùng Vân Môn, trên quảng trường lát đá xám đen rộng chừng một trượng, có hơn hai trăm thiếu niên đứng sẵn, chờ cuộc thi tuyển.

Trận pháp thi tuyển vừa mở ra, bầu không khí chung quanh cứ thế trầm xuống, vùng trời bên trên cuộc thi đột nhiên có một đám mây đen xuất hiện, giống như mũ rơm trùm lên đầu các thí sinh. Gió núi cuồng loạn cuốn lấy cát sỏi, xoay quanh trong núi một vòng, tiếng gió thê thảm như sói tru, giữa khí trời âm trầm thế này càng làm người ta thấy ngột ngạt. Giương mắt nhìn lên sơn đạo uốn lượn quanh co như một con rắn dài quấn quanh đỉnh núi, cuối cùng dẫn đến một cánh cửa đá màu xanh, như miệng rắn muốn nuốt sống người khiến lòng kinh sợ.

Sùng Vân Môn chính là môn phái tu chân có tiếng ở Thương Lan đại lục, cách mười năm mới mở cửa thu đồ đệ một lần, các thiếu niên ở đây đều nóng lòng muốn thử, không cần biết thân phận trước đây của bọn họ là gì, chỉ cần có thể vượt qua cuộc thi tuyển của Sùng Vân thì coi như có thể thay da đổi thịt, bước lên tiên đạo.

Chung quanh quảng trường có hơn mười trụ đá đen, mỗi đầu trụ đều có khắc một đầu rồng dữ tợn, trên trụ khắc môn quy của tổ sư Sùng Vân, có tác dụng hộ sơn trừ tà, sừng sững qua mấy ngàn năm đến nay, mưa gió không lưu được ấn tích.

Lúc này, trên trụ đá cao nhất, có một người nhẹ nhàng đặt chân.

Người đến thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, vóc người thanh mảnh, có thể coi là hơi gầy, ngũ quan tuyệt mỹ giống như tượng ngọc, tìm không ra một chút tỳ vết. Hắn vận trường bào tinh xảo, toàn thân trắng tuyết, không nhiễm bụi trần, ngoại trừ vài lá trúc vàng điểm xuyết trên vạt cùng diềm ống tay áo ra thì không còn trang sức nào nữa. Ngọc quan kim sắc buộc gọn mái tóc dài tới eo, từng sợi nhẹ nhàng lay trong gió, tiên khí mơ hồ, thận trọng thanh quý.

Sự xuất hiện của hắn làm cho cả chủ trì lẫn đệ tử đến thi tuyển đều sững sờ.

"Bái kiến quá sư thúc tổ! Cung nghênh thái sư thúc tổ xuất quan!" vài đệ tử tam đại tỉnh trí liền khom mình hành lễ, kích động đến mức cả người run rẩy. Sùng Vân môn có sáu cung, mười hai điện, ba mươi sáu ngọn núi, bảy mươi hai động, còn những núi nhỏ động nhỏ thì nhiều vô số kể, nhưng mà sáu cung bao gồm cả cung Sùng Dương của chưởng môn, chính là cội nguồn của Sùng Vân Môn.

Mục Thần chính là đệ ngũ cung —— chưởng quản Viêm Dương cung.

Tuy Mục Thần nhập môn có muộn, bối phận lại cao hơn chưởng môn, hắn còn xếp ở vị trí thứ năm, cho nên chưởng môn thấy hắn cũng phải khom lưng xưng một tiếng Ngũ sư thúc.


Là truyền nhân duy nhất của đệ nhất luyện đan sư trong tiên giới, mười sáu tuổi đạt Trúc cơ, không tới trăm năm liền trở thành thiên tài luyện đan, Mục Thần vẫn luôn là hình mẫu cho đệ tử của Sùng Vân Môn học theo. Đáng tiếc tính tình Mục Thần lạnh nhạt, không hay lộ diện chỗ đông người, hơn nữa luôn theo ý mình, không thích thâm giao cùng ai, coi như thần bí.

Một người như vậy đột nhiên xuất hiện nơi thi tuyển, làm sao có thể không dọa sợ người khác?

Tất cả mọi người đều quên mất cuộc thi mà dán mắt vào Mục Thần, còn những người đứng đối diện lại chỉ dám nhìn vào vạt áo của hắn, lòng còn lo rằng ánh mắt của mình mạo phạm người ta mà gây ra tai họa.

Mục Thần không để ý đến ánh mắt chung quanh, hắn nhìn lướt qua một vòng, một cước giậm xuống đầu rồng, tự nhiên thoải mái như đã đạp lên đó vô số lần. Thấy động tác này của hắn, đệ tử của Sùng Vân môn đều kinh hãi đến mức hít một hơi khí lạnh, Mục Thần dường như không phát hiện động tác này của mình có gì không ổn, vẻ mặt vẫn thanh lãnh như sương, cúi đầu nhìn đám người phía dưới, đôi mắt phượng khẽ nheo lại.

Hắn đang tìm người, chính xác là tìm một đứa bé, lại không biết đứa bé kia năm nay bao nhiêu tuổi, dáng vẻ như thế nào.

Đảo quanh qua các thiếu niên đợi thi, ánh mắt của Mục Thần cuối cùng dừng trên một đứa nhóc mặc áo vải thô đen. So với những đứa trẻ hơn mười tuổi kia thì thằng nhóc này rõ ràng nhỏ hơn nhiều, chỉ khoảng chừng năm, sáu tuổi. Lúc này nó đang ngồi yên trên một phiến đá mà nghỉ ngơi, không biết hữu tâm hay vô tình, xung quanh mấy trượng vậy mà không có ai lảng vảng.

Trẻ nhỏ xanh xao vàng vọt, ngũ quan non nớt hết sức tuấn tú. Dường như nhận ra được có người nhìn mình, đứa bé kia mở mắt ra, nhìn về hướng Mục Thần, cặp mắt đào hoa tinh xảo sáng như sao, con ngươi đen láy, sâu thăm thẳm. Dưới đuôi mắt trái có một nốt ruồi đỏ thắm, xinh đẹp rực rỡ rất là dễ thấy.

Trong chớp mắt, Mục Thần khinh thân đến bên cạnh nó, cúi đầu quan sát tỉ mỉ gương mặt nó, ánh mắt còn dừng trên nốt ruồi yêu mị kia, đôi mắt vốn lãnh đạm rốt cuộc cũng biểu lộ chút tâm tư phức tạp, "Ngươi tên là gì?"

Giọng nói giống như khí chất của hắn, lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh. Câu nói này thức tỉnh bọn người đang trơ ra kia, cũng làm cho đứa trẻ đang kinh ngạc trước mặt thu bớt tâm tình.


"Cố Vân Quyết." trẻ nhỏ cười ngoan, còn hơi ngượng ngùng nhìn Mục Thần, trong tròng mắt đen tràn ngập dáng vẻ của Mục Thần, ánh mắt chuyển nhanh đến độ không ai phát hiện, bây giờ tràn đầy kinh ngạc cùng hân hoan.

Mục Thần gật đầu, giữa ánh mắt nghi hoặc của bao người, hắn nhấc Cố Vân Quyết lên, một câu cũng lười nói, cứ thế ôm người vào lòng rồi bỏ đi.

"Thái... thái sư thúc tổ!" Một tên đệ tử tam đại lập tức lên tiếng ngăn cản, đứa trẻ tên Cố Vân Quyết này vốn do chưởng môn đặc cách, mới có sáu tuổi đã luyện khí nhập thể, hệ "Hỏa" - thiên linh căn, mặc kệ kết quả thi hôm nay thế nào thì nó vẫn bái nhập chính sơn, bây giờ bị ôm như vậy gã làm sao báo cáo lại với chưởng môn?

Đáng tiếc, ống tay áo màu trắng ở trước mắt khẽ phất, mọi người chỉ nghe thấy một làn hương thảo mộc thanh nhã, "Trích Tiên" thanh nhã kia nhấc chân đi mất rồi.

Hai lão già nấp trong tầng mây xa xa chứng kiến một màn này, một người liền thấp giọng nói: "Còn nhỏ tuổi đã luyện đến Hóa thần sơ kỳ, tên tiểu tử này da mỏng thịt non đúng là ngon lành."

Đẳng cấp đệ tử tu chân chia làm Luyện Khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ. Chỉ có Luyện Khí kỳ chia thành chín tầng, những kỳ khác đều chia thành ba tầng: sơ, trung, hậu. Mục Thần bước trên con đường thành tiên vẻn vẹn trăm năm, cho dù tu vi đã đến hóa thần sơ kỳ nhưng trong mắt những tu sĩ cũng chỉ là tiểu tử.

Lão còn lại cười lạnh nói: "Khuyên ngươi không nên gây thêm chuyện, nếu như hỏng cái kế hoạch kia, thiếu chủ sẽ lôi ngươi ra luyện thành huyết nô hoặc là băm cho ma thú ăn."

Lão kia nghe thế liền run lên, không còn dám nhiều lời nữa, hai lão nhìn về hướng Mục Thần bỏ đi liền thu liễm khí tức để bám theo. Sau đó thấy một cánh tay nhỏ từ phía xa kia phất một cái với bọn họ, hai người thông suốt thầm gật đầu, lẳng lặng chuyển hướng trốn đi.

————


Ôm Cố Vân Quyết, tư thế của Mục Thần có hơi trúc trắc, trước khi trọng sinh hắn cũng chỉ có một đồ đệ là Cố Vân Quyết, hơn nữa khi đó Cố Vân Quyết đã bị chưởng môn nuôi đến mười mấy tuổi mới cho hắn, cũng đã qua tuổi có thể bế bồng rồi. Nói thật là hắn cũng không biết dáng vẻ lúc bé của Cố Vân Quyết ra sao, nếu như không phải do khuôn mặt đẹp như họa cùng nốt ruồi nơi khóe mắt kia, chắc hẳn hắn còn phí sức tìm.

Đời trước, Mục Thần vì chưởng môn tiến cử mà thu Cố Vân Quyết làm đệ tử thân truyền, không ngờ năm mươi năm sau đối phương thừa dịp hắn bế quan lại đánh lén cấm địa, đánh nát Phong ấn thạch của hai giới Tiên Ma, quấy nhiễu tiên giới sinh linh đồ thán. Người vốn là tu sĩ thiên tài của Tiên giới cuối cùng lắc mình biến thành thành Ma quân của Ma giới. Ngay chính Mục Thần cũng bị tiên giới bắt nhốt vào Trấn hồn tháp, vốn tưởng rằng đây là do bị Cố Vân Quyết liên lụy, không ngờ rằng tất cả chỉ là một hồi âm mưu.

Đến cuối cùng, người cứu hắn cũng là cái tên nghiệt đồ phản bội sư môn này.

Đáng tiếc, Mục Thần sớm đã bị nhiễm phải độc hỏa khi thu phải dị hỏa, Trấn hồn tháp còn áp chế linh lực của hắn, thần hồn chịu sức nóng của lửa dần trở nên bất ổn, Cố Vân Quyết toàn thân nhiễm máu vọt vào trong tháp, vì bảo vệ thần hồn của hắn mà truyền toàn bộ công lực vào trong cơ thể hắn, cuối cùng lại bị hảo hữu sinh tử của Mục Thần đánh lén.

Cuối cùng, hắn cũng không tránh được vận mệnh "thân tử đạo tiêu".

Sau khi Mục Thần trọng sinh vẫn không nghĩ ra, Cố Vân Quyết cũng không phải người muốn chết, tại sao phải mạo hiểm tới cứu mình? Hắn chết rồi thì kết cục của y sẽ ra sao? Tu vi đã mất, còn rơi vào tay đám ngụy quân tử kia, kết cục chắc chắn thê thảm.

Trọng sinh rồi, tin tức đầu tiên Mục Thần nghe được lại là Sùng Vân Môn đang tuyển chọn đệ tử, tâm tư Mục Thần dao động, đột nhiên nảy ra suy nghĩ, đời này nếu hắn đem Cố Vân Quyết còn nhỏ tuổi về bên mình, tự tay dạy dỗ, cẩn thận thương yêu, có thể ngăn chặn việc y bị Ma tu dụ dỗ rồi xoay chuyển vận mệnh của cả hai được khôg? Như vậy cũng không uổng công Cố Vân Quyết vì hắn mà một mình xông vào Trấn hồn tháp, gọi hắn một tiếng sư tôn, thậm chí dùng hết một thân tu vi để cứu hắn, đến cuối cùng trả giá cả tính mạng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Vân Quyết, tâm tình Mục Thần phức tạp, không ngờ khi còn bé Cố Vân Quyết là một hài tử xanh xao vàng vọt, mặc y phục bằng vải thô cũ nát, xem ra y đã chịu khổ nhiều. Hơn nữa còn bị mọi người "xa lánh".

Cảm thấy đứa bé trong lòng mình cứng người, nắm thật chặc tóc của hắn, không nói tiếng nào. Mục Thần cho là đứa nhỏ quá căng thẳng, vô duyên vô cớ bị ôm đi, không khóc không la đã là rất ngoan rồi. Nghĩ tới đây, hắn vụng về vỗ vỗ lưng Cố Vân Quyết, cố gắng làm cho giọng nói của mình khi an ủi đừng quá cứng ngắc: "Đừng sợ, ta là... sư thúc của chưởng môn."

Hiển nhiên câu nói này rất có sức thuyết phục, bởi vì tu sĩ lui tới nhìn thấy hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó sẽ giống bọn tam đại đệ tử, bắt đầu kích động đến run rẩy, cuối cùng quỳ sấp xuống đất gọi loạn: Ngũ trưởng lão, sư thúc tổ, thái sư thúc tổ, thái thái sư thúc tổ....

Cố Vân Quyết ngoan ngoãn gật đầu, kiềm lại ý cười bên môi, dần dần thanh tĩnh.


Mục Thần thấy biểu cảm thuận theo này cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nếu như đứa nhỏ này khóc, hắn thật sự không biết dỗ thế nào.

Mục Thần không phải người nhiều lời, ôm Cố Vân Quyết khinh thân tới chỗ ghi tên đệ tử trong môn phái, lúc này mới dừng lại giữa không trung, nói với người trong lòng: "Ta muốn thu ngươi làm đệ tử thân truyền."

Vốn còn muốn giải thích một chút cho Cố Vân Quyết hiểu đệ tử thân truyền và đệ tử bình thường khác nhau chỗ nào, không ngờ đứa nhỏ đột nhiên đưa tay nâng mặt của hắn, hỏi rất nghiêm túc: "Đệ tử thân truyền chính là ngươi nuôi ta lớn, ta lớn rồi sẽ nuôi ngươi đúng không?"

Mục Thần nhìn trời do dự một chút, gật đầu một cái, cũng có thể nói như vậy.

Đồ đệ lúc nhỏ hắn phụ trách nuôi, cho nó tài nguyên tốt nhất của hắn, cho nó điều kiện tốt nhất, cho nó yêu thương nhiều nhất, tự tay dạy dỗ, mang theo bên mình, luôn luôn đốc thúc uốn nắn nó. Đồ đệ lớn rồi nhất định phải tôn sư trọng đạo, tuyệt không ngỗ nghịch, một ngày là sư phụ, cả đời là cha.

Cố Vân Quyết thoả mãn nở nụ cười, "Vậy chúng ta ước hẹn nha, thiên đạo làm chứng."

Mục Thần kinh ngạc gật đầu, nhóc con bé như vậy, mà lại biết dùng thiên đạo là thứ hư vô để bắt tu sĩ liến đối tu sĩ cao thâm thề hứa với mình, nên nói nó thông minh, hay là giảo hoạt?

Tác giả:

Hắc miêu: "Thần thần, đồ đệ của ngươi là tên biến thái! Ngươi phải cẩn thận."

Mục Thần: "Không nên nói bậy, y vẫn còn nhỏ."

Hắc miêu ╮(╯▽╰)╭: Không nghe lời người lớn sẽ chịu thiệt thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui