Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi

Mễ Nhạc trở lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Khổng Gia An đang trong phòng ngủ miệt mài viết, cuồng cuồng viết lại ghi chép vào vở.

"Biết cố gắng rồi hả?" Mễ Nhạc bỏ cặp xuống, thuận miệng hỏi một câu.

"Tớ cảm thấy tớ có thể cứu vãn một chút, nếu nhà tớ biết tớ bị đuổi học rồi, nhất định sẽ đánh gãy chân tớ."

"Ừm, cố lên đi, tôi thu dọn đồ đạc."

Mễ Nhạc đã sớm xin đổi phòng ngủ, mấy ngày nay chủ nhiệm cũng đang làm việc.

Hai ngày trước, có một học sinh bị đuổi học, còn tệ hơn Khổng Gia An.

Kỳ thi học kỳ 1, cậu ta rớt bảy môn, chủ nhiệm rất vất vả mới giúp cậu ta ở lại. Kết quả, trong học kỳ này, cậu ta chỉ được đi học tốt mấy ngày trước, sau đó lại bắt đầu trốn học, trực tiếp bị đuổi học.

Sau khi người này bị đuổi học, Mễ Nhạc có thể đổi phòng ngủ, phòng đó toàn bộ đều là sinh viên nghệ thuật.

Mễ Nhạc đang thu xếp hành lý, Đồng Dật cùng Lý Hân xách the cơm hộp trở về, nhìn thấy Mễ Nhạc thu dọn đồ đạt hỏi: "Lại ra ngoài làm việc hả?"

"Đổi phòng."

Đồng Dật hoảng sợ, lập tức nhào qua đè vali Mễ Nhạc lại: "Sao còn đổi phòng? Không phải đã giải hòa hết rồi sao?"

"Tôi với cậu giải hòa khi nào chứ? Tôi có nói với cậu là tôi sẽ không đổi phòng ngủ sao?" Mễ Nhạc nghi hoặc hỏi.

"Không phải..." Đồng Dật có chút hốt hoảng, lập tức ra hiệu cho Lý Hân, ý bảo muốn cậu ấy hỗ trợ nói giúp vào câu.

"Phòng ngủ khác buổi tối sẽ cắt điện!" Lý Hân lập tức nói.

Mễ Nhạc: "Không có vấn đề gì."

Đồng Dật vội vàng đảm bảo: "Tôi không bao giờ gây chuyện nữa, tôi cũng không dẫn bạn bè đến đây, không có kẻ thù nữa, tôi cũng ngoan ngoãn luôn."

Mễ Nhạc có chút bất đắc dĩ: "Không phải cậu rất ghét tôi sao?"

"Tôi ghét cậu khi nào? Thích cực ấy chứ!" Thời điểm trả lời Đồng Dật cũng chưa suy nghĩ, trực tiếp nói ra lời trong lòng, nói xong bị chính mình làm cho sửng sốt.

Khổng Gia An lúc đầu đang viết bài, nghe được bọn họ nói chuyện mà nhịn không được quay đầu, nhìn thấy phản ứng của Đồng Dật, sau đó ánh mắt có hơi phức tạp, có điều vẫn nói: "Chủ tịch, sau khi cậu dọn đi, sẽ chỉ còn mình tớ ở đây hả? Về sau tớ cũng sẽ không rời khỏi phòng ngủ nữa, cái này..."

Mễ Nhạc nghe xong mới để ý, hôm nay Khổng Gia An mới trở về phòng ngủ.

Cộng thêm việc Khổng Gia An là gay, nói không chừng sau khi truyền tới tai của khoa thể dục, đến lúc đó Khổng Gia An sẽ bị nghị luận sau lưng, chỉ sợ không thể khống chế tốt tình hình.

Cậu đối với Khổng Gia An, có cảm giác nhìn thấy chính mình.


Cậu muốn giúp Khổng Gia An lúc này, cũng là ảo tưởng nếu một ngày nào đó cậu bị rơi vào đêm đen, sẽ có người đến giúp cậu.

Chỉ cần giúp cậu chống một chút, cậu có thể kiên trì bước tiếp.

"Cậu cũng xin đổi phòng đi?" Mễ Nhạc hỏi.

"Tớ vừa mới gây chuyện, còn xin chủ nhiệm giúp cái này, khẳng định chủ nhiệm sẽ ghét tớ, tớ không dám nhờ." Khổng Gia An chỉ notebook: "Tớ tiếp tục viết bài, bổ sung kiến thức trước, cố gắng thi qua môn."

Mễ Nhạc hơi tạm dừng động tác một chút, tiếp theo lấy di động gửi tin nhắn cho chủ nhiệm, hỏi có thể đổi phòng ngủ cho Khổng Gia An không.

Đợi một hồi, chủ nhiệm trả lời, đầu tiên hỏi tình huống của Khổng Gia An, lại muốn số điện thoại của cậu ấy, tiếp theo trả lời câu hỏi là dư một cái giường cũng là chuyện ngoài ý muốn. Khoa nghệ thuật có thể có sinh viên muốn tìm đường chết đã là cực hiếm, tìm không ra người thứ hai. Mặt khác thầy ấy cũng không biết những lầu ở khoa khác như thế nào, có điều nếu đổi đến khoa khác cũng không có nghĩa lý gì.

Mễ Nhạc có chút sầu, người là cậu kêu trở về, chẳng lẽ muốn để cậu ta từ cái hố lửa này nhảy đến cái hố lửa khác?

"Ơ, Hố Nhỏ về rồi hả?" Đồng Dật dường như mới chú ý đến Khổng Gia An.

Khổng Gia An quay đầu nhìn Đồng Dật, cười khổ một chút: "Cảm ơn cậu rốt cuộc cũng chú ý tới tôi."

"Sao trên mặt cậu lại có thương tích vậy? Ai bắt nạt cậu? Nói tôi nghe, ai dám bắt nạt người 438 chúng ta chứ?" Đồng Dật lập tức đứng dậy hỏi, hỏi xong liền cảm thấy tên phòng 438 chẳng ra gì.

Mễ Nhạc thở dài, cuối cùng từ bỏ việc thu dọn đồ đạt: "Về sau lại tính, tôi ở đây đến hết học kỳ này."

"Tốt tốt tốt." Đồng Dật lập tức gật đầu, trong lòng suy nghĩ hết học kỳ này anh đây cũng sẽ không làm cho cậu dọn đi.

Đồng Dật cùng Lý Hân còn xách trong tay que nướng làm bữa khuya, chần chờ một chút hỏi Mễ Nhạc: "Ăn không?"

"Không ăn, thực phẩm rác, có hại cho sức khỏe." Mễ Nhạc lạnh như băng mà trả lời, rõ ràng ở trong mộng ăn thịt nướng say mê đến không chịu được.

"Hố Nhỏ thì sao?" Đồng Dật lại hỏi.

"Có một đội thi đấu thể thao nói, một ngày phải nướng BBQ hết ba mâm thịt, đội các cậu đều như vậy sao?" Khổng Gia An hỏi.

Đồng Dật lắc đầu: "Đúng là thích nướng BBQ nhưng cũng không đến mức như vậy."

Đồng Dật cùng Lý Hân liếc mắt nhau một cái, cuối cùng chạy tới cửa phòng ngủ, ngồi xổm đem thịt nướng ra ăn. Hai người bọn họ vừa ăn vừa lo lắng đề phòng, trong đội cấm ăn thịt dê bò nướng, bọn họ ngồi xổm ở cửa phòng ngủ vi phạm kỷ luật, bị phe đối thủ nhìn thấy rất dễ bị báo cáo.

Hai người bọn họ đều biết Mễ Nhạc không thích mùi hương này, dứt khoát tránh ra chỗ khác, không chọc Mễ Nhạc tức giận nữa.

Trở lại phòng ngủ, Đồng Dật liền hỏi Lý Hân: "Cậu nghĩ xem chúng ta phải nói thông tin gì, mới có thể làm cho bọn họ không biết là chúng ta, sẽ cảm thấy đội chúng ta yếu cực?"

Lý Hân cố gắng suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được.

Đồng Dật quay đầu hỏi Mễ Nhạc: "Tổ tông, cậu thông minh, giúp bọn tôi với."


Khổng Gia An nghe được cái xưng hô tổ tông này, cằm đều muốn rơi xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng quay đầu đi.

"Có chuyện gì?" Mễ Nhạc không hiểu.

"Chúng tôi muốn tổ chức một trận giao lưu bóng chuyền, rút thăm quyết định thi đấu, đội rút được thăm số một phải đưa ra thông tin, để đội khác dựa theo thông tin đối thủ cấp làm tiền đề để lựa chọn đối thủ. Chúng tôi rút được số 1, phải cấp tin tức cho đối thủ, lại không muốn công khai chúng tôi học trường nào, để cho các đội khác phải bấm số quyết định trình tự lựa chọn chúng tôi."

Đồng Dật giải thích xong, tự nghĩ lại rồi hỏi: "Tôi nói có rõ không?"

"Tôi đoán được, có điều nếu các cậu rất lợi hại, không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy, đối thủ là ai đều không quan trọng cả mà?" Mễ Nhạc lập tức tìm ra trọng điểm.

Đồng Dật làm ra vẻ thâm trầm mà lắc đầu: "Chúng tôi đều thích cái loại vả mặt, đối thủ tưởng gặp phải đội yếu kém, kết quả nhìn thấy chúng tôi liền cảm thấy tuột cảm xúc, cảm giác giả heo ăn thịt hổ cực kỳ sảng khoái."

Mễ Nhạc cười, hỏi: "Mọi người có biết chân cậu nhỏ không?"

Đồng Dật lắc đầu: "Không, chỉ có đội tôi biết, nếu không phải thống nhất kiểu giày, chắc là bọn họ cũng sẽ không chú ý đến."

Bị Mễ Nhạc hỏi như vậy, Đồng Dật lập tức sáng mắt lên, xua tay với Lý Hân: "Đúng đúng đúng, báo dãy số size giày, chân của tớ với Tư Lê đều nhỏ, bọn họ nhất định cho rằng đội chúng ta có hai chú lùn."

Lý Hân lập tức nhắn tin vào nhóm WeChat hỏi đồng đội, sau đó gửi tin sang cho huấn luyện viên.

Quyết định xong, Đồng Dật bắt đầu ở trong phòng ngủ tập thể hình.

Lúc Mễ Nhạc xem kịch bản có thể nhìn thấy Đồng Dật bên kia đang "hồng hộc", nhịn không được hỏi: "Làm gì vậy? Mệt muốn chết rồi hả?"

"Cay game, không có chuyện gì, nghẹn đến phát điên."

Mễ Nhạc nhịn không được nhướng mày, lại hỏi: "Cậu không phải rất mê sao?"

Trước đây Mễ Nhạc lần đầu vào phòng ngủ, liền để ý việc Đồng Dật không có việc gì làm đều cắm đầu vào di động.

Hôm nay nhìn thấy "bạn trai cũ" của Khổng Gia An chơi trò chơi, cũng sinh ra một loại chán ghét.

"Không chơi, nick đều tặng bạn rồi." Đồng Dật trả lời.

"Vậy cậu có thể thay đổi phương pháp không? Làm phiền nhiều người quá đi."

Đồng Dật nghĩ nghĩ, bắt đầu xem di động, xem một hồi liền cười trộm, tiếp tục xem tiếp.

Mễ Nhạc đứng dậy rót nước, liền nhìn di động Đồng Dật thấy hắn đang xem chương trình tống nghệ khi cậu còn nhỏ.


Ặc...

Còn không bằng tiếp tục tập thể hình đi.

Mễ Nhạc muốn nói, lại cảm thấy bản thân quá kiếm chuyện, dứt khoát trở về.

Cậu ngồi xuống bắt đầu nhớ lại chương trình Đồng Dật xem, sau lại dứt khoát lấy di động ra xem tập đó.

Đó là một tập ở băng thành, Mễ Nhạc vẫn luôn muốn chơi tuyết, nhưng bọn họ luôn phải làm nhiệm vụ, đến lúc rời đi cũng chưa chơi được.

Tuyết rơi.

Chuyện này ở thành phố H có lẽ rất khó xảy ra, đến mùa thu cũng không có quá lạnh, làm gì có khả năng tuyết rơi?

Nhưng mà trong mộng của Mễ Nhạc không có ý thức được điều đó, vươn bàn tay nhỏ bé hứng bông tuyết, cười đến cực ngọt.

Mỗi lần trong mộng, cậu đều không thể khống chế chính mình, tư duy cũng sẽ phù hợp với nhân vật.

Lúc này Mễ Nhạc chỉ có năm, sáu tươi, tư duy cũng như hồi nhỏ không sai biệt lắm.

Cậu ngắm tuyết sau đó bắt đầu chạy, vừa chạy vừa kêu to "la la la".

Lúc này từ nơi xa xuất hiện một cậu trai nhỏ, nhìn qua lớn hơn Gạo Rang Nhạc một chút.

Gạo Rang Nhạc đối với cậu trai nhỏ này có chút tò mò, nhìn nhìn cậu ấy rồi chạy tới kêu một tiếng: "Tiểu ca ca!"

Cậu trai nhỏ này so với Gạo Rang Nhạc cao hơn rất nhiều, thoạt nhìn lớn hơn cậu một hai tuổi.

Cậu trai nhỏ nhìn thấy Mễ Nhạc thì bĩu môi, không phản ứng, tiếp tục đi về phía trước.

Bé Gạo Rang ngẩn người, tiếp theo tự chơi, ném tuyết lên không trung, sau đó chạy đến phía dưới tuyết rơi.

Kết quả làm hại cậu trai nhỏ bị dính một đầu tuyết trắng, gió thổi qua, nhắm thẳng cổ mà thổi.

Cậu trai nhỏ đi rồi lại trở về, đứng đối diện với bé Gạo Rang ngoắc ngoắc đầu ngón tay, kêu bé đến đây.

Bé Gạo Rang lập tức ngoan ngoãn mà chạy tới, còn tưởng rằng tiểu ca ca muốn chơi với cậu, kết quả quả nghe cậu trai nhỏ nói: "Xoay người lại."

Gạo Rang Nhạc nghe lời mà xoay người lại, kết quả cậu trai nhỏ đá một cái vào mông bé Gạo Rang, làm bé Gạo Rang té bùm xuống nền tuyết, mặt úp xuống, trên nền tuyết phác họa hình dạng bé trai.

Cậu trai nhỏ còn muốn chuẩn bị rời đi, kết quả nhìn thấy bé Gạo Rang ngồi dậy trên mặt tuyết, cả người lấm lem tuyết bắt đầu khóc.

Cậu trai nhỏ bị hoảng sợ, đi qua ngồi xổm trước mặt bé Gạo Rang giúp bé lau sạch tuyết trên mặt, còn la lên: "Như vậy mà cũng khóc, không sợ nước mắt đông thành đá hả!"

"Mặt bé bị đông cứng hết rồi." Bé Gạo Rang còn khóc thút thít.

"Đừng khóc, anh xoa giúp em, thật xin lỗi." Cậu trai nhỏ nhìn bé Gạo Rang khóc thảm như vậy, rốt cuộc có chút áy náy.

"Anh hô hô em đi."


"Hô hô?"

"Dùng miệng hô hô."

Cậu trai nhỏ rốt cuộc cũng hiểu, tiến đến trước mặt bé Gạo Rang, dùng miệng "hô hô" lên điểm hồng trên gò má Mễ Nhạc, hỏi tiếp: "Tốt hơn chưa?"

"Bên này cũng muốn hô hô." Bé Gạo Rang quay mặt bên kia lại.

Cậu trai nhỏ không thể nề hà, tiếp tục giúp bé Gạo Rang "hô hô".

Lông mi bé Gạo Rang run run nhè nhẹ, lông mi như tự biết di chuyển, gương mặt trắng dường như trong suốt, xinh đẹp như tiểu thiên sứ.

Hai bên đều "hô hô" xong rồi, bé Gạo Rang liền tự làm động tác nhỏ: "Đau đau bay đi."

Cậu trai nhỏ lạnh nhạt nhìn cậu, nói một câu: "Ấu trĩ."

"Tiểu ca ca!" Bé Gạo Rang đột nhiên kêu lên.

"Cái gì?"

"Anh lớn lên rất đẹp nha!"

Cậu trai nhỏ bị bé Gạo Rang nói thế thì có chút ngượng ngùng, nhấp miệng không nói chuyện.

"Tiểu ca ca, tên là gì ạ?" Bé Gạo Rang lại hỏi.

"Anh là Đồng Dật."

"Còn có cái họ này ạ?"

"Đúng vậy."

"Tên em là Mễ Nhạc, Mễ trong gạo, Nhạc trong vui sướng. Mẹ em nói, hy vọng em lớn lên đều có thể vui vẻ hạnh phúc, cho nên mới đặt cái tên này cho em."

Đồng Dật sau khi qua hết mười lăm phút, vừa lúc nghe được Mễ Nhạc nói ra những lời này, không khỏi sửng sốt.

Ngay sau đó bắt đầu đau lòng.

"Mễ Nhạc, về sau em lớn lên cũng không quá vui vẻ." Đồng Dật nói.

"Hả? Em sẽ như thế nào ạ?" Bé Gạo Rang nghiêm túc hỏi.

"Nhưng không có việc gì, về sau anh sẽ khiến em vui vẻ."

"Cho nên tiểu ca ca sẽ chơi với em sao?"

"Đúng vậy, anh chẳng những chơi với em, còn sẽ luôn luôn ở bên em." Đồng Dật nói xong, giơ tay xoa xoa đầu bé Gạo Rang.

Thật sự rất đáng yêu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui