Bạch Ngân nhìn khuôn mặt của mình rồi lại nghĩ đến chuyện chút nữa phải chen chúc trên tàu điện ngầm mà cảm thấy áp lực thật nặng.
Hơn nữa kiểu trang điểm này cũng không phù hợp với quần jean của cô.
Cô buồn rầu hỏi Lâm Xuân Chi: “Tớ có thể tháo trang sức ra không? Nhìn, nhìn trịnh trọng quá.”
“Không được, tớ tốn bao nhiêu thời gian và công sức mới trang điểm cho cậu thành thế này đấy.” Lâm Xuân Chi lấy một bộ váy từ trong tủ quần áo của cô ra: “Cậu mặc váy này hợp đấy, đeo thêm đôi giày cao gót màu trắng kia nữa.”
Vì không làm bạn cùng phòng của mình thất vọng, Bạch Ngân chỉ có thể thay chiếc váy mà cô ấy bảo rồi đeo đôi giày cao gót 149 màu trắng cô mua một năm trước kia.
Đôi giày này cô mua trong một buổi tối, sau khi lên sân thượng thì cô gặp Hàn Duy Chỉ đang xem phim ở đó.
Hình ảnh kia rõ ràng ở trước mắt, như là ngày hôm qua mới phát sinh, nhưng chớp mắt một cái đã qua một năm.
Trong thời gian một năm, có rất nhiều việc đã thay đổi.
Quan hệ của cô và Hàn Duy Chỉ từ xa lạ đến không rõ ràng như bây giờ.
Quan hệ của cô và bạn cùng phòng có thay đổi đôi chút. Trong một năm này, cô gặt hái được rất nhiều tình hữu nghị.
Đây là một năm rất có ý nghĩa.
Cô thực tập trong một công ty lớn. Tuy rằng trước mắt vẫn chưa có thu hoạch được gì, mình cũng chẳng có thành tích đặc biệt nào.
Nhưng tốt xấu gì cũng đã trải qua rồi, sau này có thể viết trên lý lịch kinh nghiệm nữa.
Tuy rằng Bạch Ngân thường nghĩ loại người như cô không có tương lai gì.
Nhưng tương lai là gì cũng không có ai biết được cả. Nếu cô không cố gắng thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh đẹp được.
…
Hôm nay cô như bước lên thảm đỏ mà đi vào office building.
Quản lý nhìn cô một lát rồi thân thiện mà chào hỏi với cô: “Bạch tiểu thư, chào buổi sáng”
“Chào buổi sáng” Làm việc ở công ty đã được một tháng nên cô có quen biết với quản lý..
Có một lần, trời mưa mà cô quên mang ô, là quản lý cho cô mượn ô nên cô mới có thể về nhà.
Bạch Ngân cảm thấy quản lý công ty rất tốt, mà nhân viên trong công ty cũng rất hòa đồng.
Cô được quen biết với Trương Manh, David, Vicent, và cả Fina nữa. Ngoại trừ vài đồng nghiệp nói bậy về cô, những người khác đều đối xử rất tốt với cô.
Thật ra đại bộ phận con người đều thân thiện. Chỉ cần bạn cũng đối xử thân thiện với họ, phần lớn trong số bọn họ cũng sẽ đáp trả bằng sự thân thiện của họ.
Hôm nay là ngày mà Fina nghe cô thuyết trình.
Bạch Ngân chuẩn bị hơn một tuần, hơn nữa có cả sự chỉ đạo của Hàn Duy Chỉ. Cô đã bày biện hơn mấy chục trang phác thảo về hoạt hình ra.
Fina ở trong phòng chiếu phim xem phác thảo của cô và những văn án đáng yêu hài hước mà không ngừng gật đầu, khích lệ cô:
“Bianca, cô làm tôi bất ngờ đấy.Vô cùng tốt. Tôi không nhìn lầm cô rồi. Ba ngày sau công ty sẽ có một cuộc họp, đến lúc đó toàn bộ quản lý cấp cao của các bộ phận đều có mặt. Lúc đó tác phẩm của cô sẽ được trưng bày, rồi căn cứ theo ý kiến của các vị giám đốc mà tuyên truyền cho tác phẩm của cô. Cô thuyết trình tốt bao nhiêu sẽ quyết định cô lấy được bao nhiêu tuyên truyền. Mong cô nắm chắc được cơ hội này”
Bạch Ngân không ngờ cô có thể nhận được đánh giá cao từ Fina như thế.
Chuyện này như chứng minh năng lực của Hàn Duy Chỉ.
Anh biết rõ công ty đang cần một tác phẩm như thế nào hơn cô.
Mà anh cũng hiểu rõ điểm này, anh giảng cho cô bằng phương thức dễ hiểu nhất.
Cô tiễn Fina đi, thở phào ra một hơi.
Lúc đi đến quầy pha trà, cô thấy Hàn Duy Chỉ đang bước ra từ phòng hội nghị.
Anh không hề nhìn cô mà lướt nhanh qua người cô.
Có lẽ là anh có nhìn cô một cái. Bạch Ngân có cảm giác ánh mắt của anh dừng một lát trên chiếc váy của cô.
Cô có một chút ý nghĩ giận dỗi. Chờ đến lúc cô thuyết trình tác phẩm của mình trong cuộc họp, cô không những phải mặc váy mà còn phải trang điểm thật đậm để lóe mù mắt của anh luôn.
Cô muốn cho anh biết: Anh dám vứt bỏ cô mà lên giường với người phụ nữ khác là tổn thất lớn cỡ nào.
Hừ.
…
Hôm nay Hàn Duy Chỉ nhìn cô rất nhiều lần.
Khi cô vừa bước vào công ty, cả khi cô vội vội vàng vàng mà đi báo cáo với Fina.
Anh nhìn cái váy vô cùng ngắn, lúc lướt qua anh cố tình không thèm nhìn anh một cái.
Dường như là cô cố tình như vậy.
Anh cảm thấy cô thật là trẻ con.
Anh về văn phòng của mình rồi mở camera trong nhà ra, xem con chó ngốc nghếch kia của cô đã chết chưa.
Tối hôm qua, sau khi nó ăn cái bánh kem kia, anh còn tưởng là nó sắp đi rồi cơ chứ.
Nhưng bác sĩ nói không có gì, nó chỉ trúng độc nhẹ thôi, về sau để ý chút là được.
Anh không biết tại sao mình lại phải đi quan tâm một con chó ngốc nữa.
Sau khi xem xong chó, anh đi xem Wechat của Bạch Ngân.
Cuộc nói chuyện của bọn họ dừng lại ở chỗ anh nhận 900 tệ, không có tin nhắn mới.
Dường như cũng không cần những thứ khác.
Anh nghĩ, hai tuần nữa là cô phải rời khỏi công ty rồi, có lẽ việc gặp gỡ giữa hai người cũng sẽ dừng lại ở đây.
Anh nghĩ như vậy, rồi sau đó nhận được tin nhắn của Khang Nhu Thuần.
Khang Nhu Thuần nói với anh: [ Chắc không tìm được đâu, loại váy cưới này không sản xuất nữa rồi. ]
Hàn Duy Chỉ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: [ Vậy thì thôi. ]
Đối phương sau đó đã trả lời một tin nhắn, nhưng anh đã để điện thoại sang một bên.
Nikou cầm theo hộp quà vào, cười xã giao: “Henry, đây là đôi giày mà ngài dặn tôi tìm. Giống nhau như đúc, size số 8.”
Tuy đôi giày này là kiểu cũ nhưng cũng không khó tìm.
Vì Nikou có một người bạn làm tiếp viên hàng không nên cô nhờ cô ấy tìm lúc ở nước ngoài. Rất nhanh cô ấy đã nhận được loại giày của hãng Ferragamo này.
Không khó tìm lắm.
Nikou muốn biết ai sẽ đeo đôi giày này hơn.
Làm cộng sự nhiều năm, Nikou biết Hàn Duy Chỉ không phải loại người hay nói đùa.
Có đôi lúc tâm trạng của anh tốt, anh sẽ nói với cô ấy nhiều thứ không liên quan đến công việc, thậm chí còn tham khảo với cô ấy xem bộ phim nào hay, bài hát tiếng Anh nào rất giống thanh xuân của anh. Thâm chí anh còn kể với cô khi anh đi du học ở New York đã từng bị ăn trộm, đã từng có bạn gái, đã từng được tỏ tình, con rất nhiều những thứ kỳ quái mà chưa bao giờ cô ấy trải qua.
Nhưng tất cả những điều trên được quyết định khi tâm trạng của Hàn Duy Chỉ tốt.
Nếu lúc đó tâm trạng của anh tốt, thời gian cũng nhiều, vậy anh sẽ không ngại mà nói nhiều chuyện với cô ấy.
Nhưng tiền đề là cô ấy cần phải mở miệng hỏi anh trước.
Nikou cười nhún vai, giả bộ rất tự nhiên hỏi: “Henry, cái này anh tặng bạn gái à?”
Anh nghĩ nghĩ, ngón tay lướt điện thoại: “Không.”
“Vậy là đưa cho người thân à?” Cô ấy hỏi, không phát hiện lời nói của mình quá vội vàng mà đi quá giới hạn đồng nghiệp.
Hàn Duy Chỉ ngước mắt nhìn cô ấy, cười một cái: “Cũng không phải, có lẽ cô ấy không muốn nhận nó nữa đâu.”
Hàn Duy Chỉ lúc này nhớ tới lần trước chuẩn bị muốn đưa Bạch Ngân vòng cổ, lúc ấy nàng cũng là bỗng nhiên liền không nghĩ là cô có thích món quà đó không.
Có thể là bởi vì tuổi trẻ, Hàn Duy Chỉ chỉ có thể đó làm cái cớ.
Anh cảm thấy trên người của Bạch Ngân có rất nhiều sự không ổn định.
Lúc thì anh cảm thấy mình có thể khống chế cô nhưng càng nhiều lúc anh lại thấy mình hoàn toàn không hiểu cô cũng không khống chế được cô như bây giờ.
Có lẽ là thật sự chỉ có thể dừng lại ở đây. Anh nghĩ như vậy.
Buổi tối anh nhận được lời mời của Tần Dương, đi quán bar ở gần công ty uống rượu.
Tần Dương nói kế hoạch đầu tư tiếp theo với anh, anh ta nói muốn mở một quán bar kiểu anh gần giống như chỗ này. Anh ta hỏi anh muốn đầu tư hay không.
Hàn Duy Chỉ cảm thấy những quán bar như thế này rất nhiều, khuyên anh ta nên bán cái khác. Tần Dương hỏi anh muốn bán cái gì, anh nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới cái bánh kem Bạch Ngân chưa kịp ăn kia.
Uống lên một chút rượu, lúc này anh dường như có hơi say, vì thế thuận miệng mà nói: “Bán đồ ngọt và đồ uống nóng.”
Tần Dương cũng có chút say, nhưng say thì say, vẫn chưa tới nông nỗi không biết gì.
Anh ta chưa từng nghe bất cứ một đề tài gì liên quan đến đồ ngọt từ trong miệng của Hàn Duy Chỉ cả.
Một người đàn ông lạnh lùng như cục đá giờ lại muốn mở tiệm đồ ngọt, anh ta không thấy lạ sao được.
Vì thế anh ta tương kế tựu kế nói: “Được đấy nhỉ. Vậy cậu nghĩ tiệm bánh lấy tên gì đây?”
“Tùy cậu, tên nào cũng được.” Hàn Duy Chỉ nói, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Tần Dương cảm thấy càng thêm quỷ dị, cố ý nói: “Đặt tên là Bạch Ngân đi. Ha ha ha, cậu thấy thế nào?”
Hàn Duy Chỉ liếc nhìn anh ta một cái. Anh cũng biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì, vì vậy anh không nói thêm gì nữa.
Nhưng Tần Dương lại rất hăng hái: “Anh em, tôi thấy đề nghị của cậu được đấy. Quán bar nhiều như vậy, nhưng tiệm bánh ngọt lại có rất ít. Hay lúc đó tôi không đặt là Bạch Ngân nữa, gọi là "tình ngầm" đi."
Hàn Duy Chỉ cười cười.
Sau khi Tần Dương uống rượu, anh ta luôn nói rất nhiều: “Nghe nói những cặp đôi thời bây giờ rất thích chơi kiểu tình ngầm, không muốn có quá nhiều người biết. Đến lúc đó chúng ta cho đèn tối một chút, các cặp đôi muốn làm gì thì làm cái nấy. Ha ha, hiện đại hóa biết bao, phù hợp với xu hướng giới trẻ biết bao nhỉ”
Hàn Duy Chỉ cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Nhưng ngày hôm sau, sau khi Hàn Duy Chỉ đi qua quầy trà nhìn thấy quầng thâm mắt của Bạch Ngân càng rõ ràng.
Anh trả lời kế hoạch đầu tư tiệm đồ ngọt tình ngầm của Tần Dương: “OK.”
Tần Dương tức khắc gửi tin nhắn đến luôn: “Đêm nay đi bàn kế hoạch không?”
Hàn Duy Chỉ cho rằng không cần, nhưng anh mong Tần Dương giao nhiệm vụ vẽ tranh tường cho Bạch Ngân và đàn chị kia của cô.
Tần Dương cười nói được, đương nhiên là được.
Anh ta biết, có người đã lún sâu vào rồi mà vẫn không biết.
Đêm nay, Tần Dương cuối cùng vẫn hẹn anh ra ngoài, nói bóng nói gió hỏi: “Cậu thật sự cắt đứt quan hệ với Bạch Ngân à? Nhưng có vẻ cậu cũng không muốn kết thúc mối quan hệ này lắm.”
Hàn Duy Chỉ lười trả lời anh ta. Anh còn phải về nhà chăm sóc cho con chó ngốc ốm yếu kia nữa.
Ngẫm lại thì lại thấy lạ. Từ khi nào mà anh lại phải vì một người phụ nữ mà đi chăm sóc một con chó?
Mà người phụ nữ này lại gây ra không ít rắc rối cho anh.
Tần Dương nói: “Đặt tên của tiệm bánh ngọt là "Bạch Ngân" nhé.”
Hàn Duy Chỉ nói: “Đặt là mộng tưởng hão huyền đi.”
Tần Dương nói: “Không được, phải gọi là “Bạch Nhật Mộng Chỉ”.”
Mà đặt cái tên của Hàn Duy Chỉ nói thì bị người ta cười chết mất.
Nhưng Tần Dương lại kiên trì: “Không đâu, thời buổi này là như vậy đấy, tôi sẽ cho Bạch Ngân biết cậu yêu cô ấy đến mức nào. Đến lúc đó tôi sẽ yêu cầu cô ấy vẽ tình yêu của anh dành cho cô ấy lên tường.”
“Cậu im miệng đi. Đưa bản kế hoạch cho tôi nhanh.” Hàn Duy Chỉ đứng dậy đi về chăm sóc con chó của Bạch Ngân.
-Hết chương 72-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...