Chương 68: Đàn ông đều có máu hiếu chiến
"Tớ thấy mình cần phải rút lại lời đánh giá cậu lần trước, Bạch Ngân, nhan sắc này của cậu chắc chắn có thể bước chân vào giới giải trí ha ha, vì sao ngày thường ở công ty cậu chỉ mặc mỗi quần jean chứ. Cậu phải thường xuyên mặc váy." Trương Manh bị sắc đẹp của Bạch Ngân làm cho kinh ngạc.
Vicent mới 25 tuổi, vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi vào làm ở công ty, hiện tại cũng bất ngờ, anh tỏ vẻ: "Bianca, không ngờ em giỏi như vậy, vẫn đi học mà có thể mở studio."
Bạch Ngân đành phải nói: "Không giỏi như anh nghĩ đâu, studio này không có lợi nhuận."
Đàn chị Ngải Lâm vừa nghe đã phản đối, "Không lợi nhuận cái gì, em đừng nói lung tung trong tiệc khai trương "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Vicent nhìn thấy Ngải Lâm, cười thân thiện.
Trương Manh chảy nước miếng nhìn chị Ngải Lâm: "Đến người đồng sáng lập cũng xinh đẹp như vậy, Vicent anh nói xem có phải em nên tự đào hố rồi nhảy vào không?."
Bạch Ngân và Vicent nói cùng lúc: "Không cần, khả năng tính toán của em đứng số hai công ty." Bởi vì người đứng thứ nhất là Hàn Duy Chỉ.
Trương Manh lắc đầu: "Vậy có ích gì, Henry là số một. Ai trong công ty cũng xuất sắc như vậy thì em làm sao mà sống được."
Bạch Ngân đi uống rượu Cocktail một mình.
Bạch Ngân và Ngải Lâm đặt tên cho studio của họ một cái tên khó đọc là "Bạch Lâm bất bại"
Bởi vì cái tên đặc biệt nên nó nhanh trong nổi tiếng trong ngành. Mọi người đều nói cách đặt tên rất kì lạ bao gồm cả đàn anh Chu .
"Ít ra còn nghe hay hơn là studio Cùng Quân." Ngải Lâm không khách khí nói thẳng trước mặt Bạch Ngân và Chu Quân.
Lúc đó Bạch Ngân đang ngồi uống Cocktail của studio, cô uống một ly rồi lại một ly, rất có dáng vẻ ngàn ly không say.
Thật ra bởi vì phiền muộn trong phòng, cô còn cảm thấy rất khổ sở nhưng không biết vì sao, chỉ biết rất khó chịu.
"Em uống ít một chút." Đàn anh Chu Quân đi ngang qua, cố ý cúi người nói một câu bên tai cô.
Bạch Ngân hơi xoa mặt, nói: "Không sao, mọi người không uống, những cái này đều do em và chị Ngải Lâm mua đến, không uống sẽ lãng phí, em không thể để lãng phí."
Xét về mặt kinh tế thì Bạch Ngân không sai, Chu Quân không thể phản bác cô bởi vậy cô càng uống càng nhiều, giống như để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
"Nghe nói lúc nữa còn có người khác đến, em uống như thế thì lát nữa nhân vật lớn đến thì lại phải mua thêm có phải không?" Chu Quân cười nói.
Bạch Ngân rất nhanh đã biết "nhân vật lớn" là ai, hóa ra là người đã lâu không gặp - Tần Dương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói thời gian trước Tần tổng vẫn theo đuổi đàn chị nhưng sau khi bị chị ấy từ chối đã nhanh chóng có bạn gái mới.
Sau khi chia tay bạn gái mới, gần đây lại bắt đầu làm phiền chị Ngải Lâm.
Bạch Ngân lắc đầu, cô không hiểu vì sao Tần Dương tiên sinh có thể yêu đương với nhiều người như vậy, cô không làm được, cô vẫn luôn thích Hàn Duy Chỉ, thích đến mức trong giấc mơ mỗi đêm đều có anh ấy.
Cô nghĩ nếu biết trước như vậy thì đã không đi làm thêm kỳ nghỉ hè.
Nói chung là không thấy anh thì phiền lòng, thấy cũng phiền lòng, thà không gặp mặt như cũ thì tốt hơn.
Nhưng khi nhìn thấy thấy Trương Manh và Vicent, cô lại cảm thấy công việc hè này vẫn rất có ý nghĩa.
Nhìn xem cô đã có được những người bạn tốt như thế nào.
Vừa nhìn thấy rượu của bọn họ, Tần Dương lập tức cau mày, gọi người đem rượu Cocktail mới và đồ ăn vặt đến.
Bởi vì vị "đại Phật" đã đến, mọi người cũng sôi nổi hơn.
Ngải Lâm lại mặc kệ anh ta, đi tiếp đón các vị khách khác vì thế Tần Dương có chút cô đơn.
Tìm đến người cũng cô đơn giống mình - Bạch Ngân để nói chuyện: "Hey, em gái nhỏ, gần đây em và Hàn Duy Chỉ không liên lạc đúng không."
Bạch Ngân nhìn anh ta cảnh giác, im lặng cúi đầu uống rượu: "Sao anh biết được?"
"Đoán được." Tần Dương cười, "Đôi khi cậu ta sẽ đến quán bar của anh uống rượu, anh sẽ uống vài chén cùng cậu ta, cậu ta thích ngồi trước bức tranh em vẽ cậu ta, đúng là không biết xấu hổ, ai chả biết em vẽ cậu ta, cậu ta còn nhìn cả ngày sợ người ta không biết đấy là mình."
Bạch Ngân hơi xấu hổ: "Đấy....căn bản không phải."
"Lừa được ai." Tần Dương chậc lưỡi hai tiếng: "Em với Ngải Lâm giống nhau, thà chết chứ không chịu thừa nhận. Nhưng em vẫn đỡ hơn Ngải Lâm, em thích cậu ta còn nói cho cậu ta biết, dám để lộ bức tranh vẽ cậu ta, đàn chị kia của em thích Chu Quân, không dám nói một tiếng nào, còn bày đặt thâm tình cho người mù coi, thật buồn cười. Anh thấy mắc ói với dáng vẻ thâm tình đó của cô ấy, chắc một ngày nào đó Chu Quân chết rồi cô ấy mới dám nói ra."
Nói xong dốc sức uống một ngụm rượu, rất có ý không phục.
"Anh không được nói chị Ngải Lâm như vậy." Bạch Ngân lườm anh ta một cái.
Tần Dương tỏ vẻ không sợ mà cười, hỏi cô: "Đợi lát nữa anh sẽ gọi cậu ta đến đón, em muốn gặp cậu ta không ?."
"Không cần" Bạch Ngân quay người đi luôn.
Cô đi tới chỗ Trương Manh và Vicent, trên khóe miệng của cô còn dính một vệt bánh kem.
Vicent tinh mắt phát hiện, dùng ngón tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi, nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?."
Trương Manh đã sớm nhận ra anh Vicent có tình cảm đặc biệt với Bạch Ngân, đã mấy lần hỏi Bạch Ngân có người yêu chưa.
Lúc này Trương Manh lập tức biết điều mà tránh đi để lại không gian riêng tư cho hai người.
Tần Dương cầm điện thoại, ban đầu anh định gọi cho Hàn Duy Chỉ lại đây đón mình, đêm nay anh ta uống nhiều.
Vừa mở điện thoại, chưa kịp gửi tin nhắn đã thấy hành động mờ ám của Bạch Ngân và một người con trai cao lớn.
Cậu trai kia đang giúp Bạch Ngân lau vết kem dính trên khóe miệng.
Thật ra vừa rồi anh cũng phát hiện ra vết kem đó nhưng giả vờ như không thấy.
Nếu không nói sẽ như thế nào, sự việc giống nhau xảy ra với người khác nhau, sẽ có kết quả không giống nhau?
Anh ta đã nhạy bén phát hiện ra Vicent đối xử khác với Bạch Ngân.
Vừa lúc chụp lại khoảnh khắc "đối xử khác" này, gửi ảnh cho Hàn Duy Chỉ.
Anh ta không tin Hàn Duy Chỉ có thể mặc kệ.
Tần Dương nhớ đến lần trước mình chụp Bạch Ngân là chuyện của mấy tháng trước.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, anh cảm thấy ánh mắt của Bạch Ngân thay đổi, khí chất cả người cũng thay đổi theo.
Trước đây giống một cô gái ngây thơ, bây giờ ánh mắt trở nên sắc bén, thảo nào có thể làm bà chủ.
Tuy rằng có 80% studio này sẽ đóng cửa nhưng công việc và kinh nghiệm xã hội quả thật có thể thay đổi một người.
Nghe Ngải Lâm nói gần đây cô còn đi thực tập ở công ty Hàn Duy Chỉ, vốn tưởng để tiện bồi dưỡng tình cảm với Hàn Duy Chỉ, không ngờ cô bồi dưỡng tình cảm với chàng trai khác trước.
Có một người khác gửi một chuỗi hình mũ xanh cười ha ha.
Tần Dương trả lời lại: [Hình như cô ấy đã yêu cậu trai lau khóe miệng của cô.]
Có người cố ý hỏi: [Cậu trai kia là ai.]
Tần Dương cười: [Tóm lại không phải tôi, cũng không phải Henry.]
Bạn bè: [Cậu là đàn ông, Henry, nên chủ động một chút. Đừng thua kém trai trẻ.]
....
Hàn Duy Chỉ đang họp online vô cùng chán.
Mỗi tuần đều phải tuân theo suy trình như vậy, vì để phù hợp với thời gian của đồng nghiệp ở nước ngoài, anh phải treo máy trong thời gian không làm việc, thỉnh thoảng trả lời một vài vấn đề của người chủ trì ở trụ sở Mỹ.
Thỉnh thoảng anh sẽ bị "lag", đi xem con chó ngốc kia đang làm gì.
Anh nghe thấy vài âm thanh báo tin nhắn trên điện thoại vì thế offline một chút.
Đi xuống cầu thang thấy con chó ở đó.
Nằm thẳng cẳng, không thèm để ý nó.
Nhìn thấy vài tin nhắn của Tần Dương : [Bây giờ có cách nào đến đón tôi không?]
Sau đó nhìn thấy bức ảnh chụp Bạch Ngân mà Tần Dương gửi đến.
Hai người trong ảnh anh đều biết, đều là nhân viên của công ty.
Cách bọn họ ăn mặc, đứng cạnh nhau làm Hàn Duy Chỉ cảm thấy lạ lẫm.
Không chỉ lạ, anh còn cảm thấy hơi tức giận.
Theo bản năng, anh nhìn thấy tay Vicent đang chạm môi cô, buồn bực tắt màn hình đi, không muốn nhìn thêm chút nào nữa.
Tần Dương gửi ảnh cho anh, trạng thái của ảnh là tĩnh. Vì vậy anh không thấy được đầy đủ.
Sau đó anh không còn kiên nhẫn để làm chuyện gì.
Lần nữa mở tin nhắn ra, thấy lời trêu chọc của mọi người trong nhóm.
Anh hỏi Tần Dương: "Ở đâu?"
Tần Dương vô cùng thoải mái, không nói một lời lập tức gửi chia sẻ vị trí.
Anh ta biết Bạch Ngân khá đặc biệt với Hàn Duy Chỉ, chỉ dựa vào chuyện anh hỏi địa chỉ là biết.
Nếu như không phải vì Bạch Ngân, chắc chắn Hàn Duy Chỉ sẽ không đến đón anh ta vào đêm nay trừ khi anh ta sắp chết.
Đúng vậy, Hàn Duy Chỉ là một người lạnh lùng như thế.
Nhưng trước mặt Bạch Ngân, sự lạnh lùng ấy bắt đầu tan chảy một chút.
Anh ta không biết Bạch Ngân có vị trí như thế nào trong lòng Hàn Duy Chỉ.
Có lẽ hai người vẫn chưa thỏa thuận xong với nhau, dù sao Hàn Duy Chỉ cũng là một người ít khi chịu đồng ý với ai.
Anh sẽ không nghe theo bất kì điều kiện nào, một bị khi đe dọa, anh sẽ đoạn tuyệt mối quan hệ với người đó ngay lập tức.
Có lần Tần Dương vì công việc nhờ Hàn Duy Chỉ hỗ trợ xử lý một chuyện có lai lịch không rõ ràng, Hàn Huy Chỉ lập tức trở mặt, đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.
Vất vả lắm mới có thể thành bạn bè của anh lần nữa, từ giờ Tần Dương luôn ghi nhớ, ở cạnh Hàn Duy Chỉ không được dẫm lên vạch giới hạn .
Đây cũng là kết luận được Tần Dương đúc kết sau nhiều năm làm bạn với anh, hợp tác chuyện làm ăn với Hàn Duy Chỉ là chuyện vô cùng thuận lợi.
Đầu óc anh thông minh, biết phân tích lợi và hại, đảm bảo dự án của bọn họ không bị lỗ, từ từ sinh ra lợi nhuận.
Anh cũng hào phóng vung tiền, là partner hợp tác thuận lợi nhất với Tần Dương trong nhiều năm nay, nếu không phải Hàn Duy Chỉ thích con gái thì Tần Dương cũng muốn tán đổ anh, có được anh là có tất cả.
...
Trên đường khuya, Hàn Duy Chỉ không rõ vì sao mình lại lái xe đi.
Anh cảm thấy mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì, hình ảnh Bạch Ngân tằng tịu với thằng khác làm anh thấy đau mắt, trong lòng cảm thấy không thở được, những thứ đó đều là phản ứng theo bản năng.
Nhưng lúc này gió lạnh thổi qua làm anh từ từ bình tĩnh, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện bình thường lại.
Cô không phải của anh, có cảm xúc riêng của mình, nếu không phải Vicent ở công ty thì cũng là mối tình đầu hoặc là đàn anh trong trường.
Mọi chuyện đều theo lẽ thường, anh không biết mình có quyền gì để tức giận.
Nhưng khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, xe đã chạy đến dưới tòa cao tầng.
Anh gọi điện thoại cho Tần Dương, hai chữ ngắn gọn: "Xuống đi."
Tần Dương nói: "Tôi không đi nổi, cậu giúp tôi chút, dìu tôi xuống."
Cùng lúc đó, Tần Dương gửi một video rung lắc chứng minh anh ta thật sự say mèm không cầm nổi điện thoại.
Hàn Duy Chỉ không định đi lên dìu anh ta.
Nhưng chờ mười lăm phút, anh xem đoạn video rung lắc kia, thấy Bạch Ngân đang mặc váy hai dây, được Vicent mời lên khiêu vũ.
Hình ảnh không rõ ràng nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng Vicent đang đặt tay lên sau lưng cô vô cùng dịu dàng cẩn thận.
Anh nhìn chằm chằm cái tay của Vicent một chút, cuối cùng vẫn đi lên tầng.
Vừa lúc phần còn lại của vũ hội cũng diễn ra.
Trong phòng rất tối, tiết mục này do đàn chị Ngải Lâm nghĩ ra.
Bạch Ngân còn nghi ngờ không biết có phải đàn chị muốn khiêu vũ với đàn anh Chu Quân không, cô không giỏi khiêu vũ, sau khi được Vicent nhảy một bài, không biết do vừa nãy uống rượu hay ánh đèn làm cô choáng váng hơi muốn nôn ra.
Trong toilet studio có người bên trong, cô chỉ có thể chạy ra toilet công cộng bên ngoài.
Chạy quá nhanh khiến cô tông vào một người, không kịp nhìn người ta là ai.
Cô rất muốn nôn ra, chạy vội đến bồn rửa tay của toilet công cộng rồi bắt đầu nôn nhưng không nôn được gì ra.
Cô cũng không say, không biết vì sao lại muốn nôn như vậy.
Chắc là do dạo này thức đêm đến tháng muộn, đau ngực đau dạ dày cũng vì áp lực quá lớn.
Nói chung từ lúc làm ở công ty của Hàn Duy Chỉ, cô phát hiện cơ thể của mình không có ngày nào bình thường được.
Cô cố nôn thêm một chút, nhưng vẫn không nôn ra được gì.
Sau đó mới phát hiện có người đứng sau, cô nhìn qua gương thấy đó là Hàn Duy Chỉ, nghi ngờ mình đang nằm mơ, mở vòi nước ra rửa mặt, nhìn lại vẫn là anh.
Hàn Duy Chỉ đỡ cô đứng vững, nâng khuôn mặt ướt đẫm của cô hỏi:" Em bị sao vậy?"
Lúc này Bạch Ngân mới biết mình không nhìn nhầm, chính là anh - Hàn Duy Chỉ
Tuy không biết vì sao anh lại ở đây nhưng rất nhanh cô nhớ đến, có lẽ Tần Dương đã gọi anh đến, vừa nãy anh ta nói muốn gọi anh đến đón.
Cô nhớ những lời lần trước anh đã nói với mình, cũng nhớ đến Nikou ngồi trong xe anh vì vậy ra sức đẩy anh ra.
Không lưu chút đường sống mà đẩy anh ra.
Hàn Duy Chỉ không đề phòng, không ngờ cô dùng sức như vậy, thân thể bị cô đẩy lùi ra một bước.
Đôi mắt ướt dầm dề của Bạch Ngân nhìn anh nói: "Tần Dương ở trong studio."
Cô nói xong thì đi, đi trên đôi giày cao gót, cô hơi lảo đảo, đi đường không vững.
Hàn Duy Chỉ nghiêng người nhìn cô đi qua, chỉ thấy bóng lưng của cô.
Vừa nãy nhìn thấy cô mặc mát mẻ trong video, nhìn như này đâu chỉ mát mẻ, cô đang quá hở hang.
Chiếc váy hai dây đó sau lưng trần trụi , rất giỏi, anh nhớ vừa nãy Vicent để tay ở chỗ đó.
Trang phục như này đúng là tiện cho đàn ông không kìm được là có thể cho vào.
Anh nghĩ vậy, giọng điệu lạnh lẽo: "Bianca, Vicent là mục tiêu tiếp theo của em sao?"
Đầu óc Bạch Ngân lộn xộn, giờ phút này cô đang suy nghĩ xem Vicent là ai?
Cô cảm thấy đầu óc bỗng chốc rối ren, không nhớ được gì, từ từ nhớ ra, Vicent là đồng nghiệp ở bên bộ phận marketing thường xuyên giúp mình, là đàn anh tốt của Trương Manh.
Người ta vô cùng tốt hay giúp đỡ cô, cũng đẹp trai, nói tóm lại là người không có gì để bắt bẻ.
Nhưng vì sao Hàn Duy Chỉ lại nói Vicent là mục tiêu tiếp theo của mình?
Vậy là anh cho rằng mỗi khi cô tiếp xúc với người đàn ông nào đó đều là mục tiêu của mình?
Bạch Ngân cảm thấy anh quá khinh thường người khác
Cô hơi tức giận, hơi xấu hổ buồn bực, quay đầu nhìn anh một cái.
Sự châm biếm trong mắt anh đã kích thích mạnh mẽ chút ý chí chiến đấu yếu ớt của cô.
Bạch Ngân cười cười nói: "Đúng vậy. Mục tiêu đêm nay của em là ngủ với anh ấy. Anh không phục? Không phục cũng phải nhịn."
Cô cảm thấy mình đã dùng hết sức để nói ra những câu này nhưng khi cô nhìn thấy trong ánh mắt của anh có sự tức giận, trong lòng lại không có cảm giác vui vẻ.
Ngược lại cô cảm thấy rất khó chịu, bụng dưới quặn đau.
Cô cho rằng đây là quả báo của việc uống rượu khi bụng rỗng, bây giờ cô muốn về ký túc xá để nằm ngay lập tức, không muốn ở đây thêm chút nào.
Hàn Duy Chỉ nhìn chằm chằm cô, đi theo sau cô có chút khó chịu.
Anh không phải một người dây dưa không rõ ràng nhưng bây giờ anh nghĩ nếu như cô muốn ngủ với người khác, vậy anh cũng sẽ không để cho người đó sống dễ chịu, nếu không trong ba người chỉ có mình không dễ chịu thì rất bực mình.
Trong máu bất kì người đàn ông nào đều có sự hiếu chiến, Hàn Duy Chỉ cảm thấy toàn bộ ham muốn chinh phục phụ nữ của mình bị câu nói kia của cô kích thích.
Cô nói không sai, đúng là anh không phục, rất không phục nhưng anh sẽ không nhịn.
Khi Bạch Ngân loạng choạng đi đến cửa phòng cứu hỏa ở bên cạnh cầu thang, anh đi lên hai bước kéo cô vào.
Cửa vừa đóng lại, anh hôn lên môi cô, khóa miệng cô lại.
Bạch Ngân cảm thấy mình sắp nôn ra nhưng cô lại không lo lắng anh muốn làm gì.
Cô chỉ lo mình sẽ nôn lên người anh, làm bẩn quần áo đắt tiền, cô sẽ không đền nổi.
Cô chính là người hay nghĩ sai trọng điểm vấn đề, vậy nên giây sau, anh nâng cô lên, dùng môi thuần thục thăm dò cô, đầu óc cô mới trở về, cô cảm thấy mình bị lấp đầy trong một giây thậm chí bởi vì quá đầy mà tràn nước ra.
Cô không thốt được lên tiếng, nhìn thấy anh vẫn đang dùng môi thăm dò, chân cô lập tức mềm nhũn, từ lúc bước vào đến bây giở mới chỉ ba giây, anh đã làm cô phải tước vũ khí đầu hàng, cô không thể cử động, cổ họng và thân thể giống như bị lấp kín, cô đã không thể phát ra bất kì âm thanh nào
Thân thể của cô quen thuộc với hành động của anh hơn cả bộ não.
Bạch Ngân nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Muốn ngủ cùng với cậu ta phải không?"
Cô lắc đầu sợ hãi.
"Không muốn ngủ cùng anh hay không muốn ngủ cùng cậu ta?" Anh đè cô ấn chặt vào tường, tay đánh vào ngực cô, âm thanh kia làm cả người cô run lên, dùng một tay nắm chặt hai tay của cô, mang theo sự tức giận, tay còn lại nhấc váy cô lên, chỉ cần thêm chút nữa là anh có thể tiến vào, anh hỏi cô: "Còn muốn ngủ với cậu ta nữa không?"
Bạch Ngân cắn môi quay sang một bên, không trả lời anh, bây giờ cô không muốn nói chuyện với anh, mắng anh: "Vô liêm sỉ. Lưu manh"
"Ừm, đúng, anh không có liêm sỉ." Anh nói: “Lấy thứ của kẻ vô sỉ này đi ngủ với người em thích, em thấy ý kiến này được không?"
Bạch Ngân chửi anh: "Anh, cẩn thận tôi đi tố cáo anh quấy rối nhân viên, làm anh thân bại danh liệt."
Hàn Duy Chỉ cúi đầu xuống nói bên tai cô: "Cứ việc."
Hắn bỏ cô xuống, đột nhiêm cảm thấy không thú vị, tay vỗ nhẹ mặt cô.
Cô dừng sức đẩy anh ra, nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo sau đó đi thẳng xuống dưới tầng lên một chiếc taxi.
Hàn Duy Chỉ đi theo chiếc taxi đó, đến cửa trường học, thấy cô đang gấp gáp gọi điện thoại.
Anh dừng xe lại giúp cô trả tiền taxi, nhìn cô đi lảo đảo đi vào trong kí túc xá trường học.
Sau đó anh mới đi đón Tần Dương đã say mèm.
Tần Dương rất bất mãn, không ngừng hỏi anh: "Sao cậu lâu vậy? Cậu có biết tôi chờ cậu sắp héo rồi không."
"Rốt cuộc cậu đi đâu vậy?"
Hàn Duy Chỉ đang phiền muộn nói: "Tìm phụ nữ."
Tần Dương cười ầm lên nói: "Tôi đã biết cậu sẽ không thành thật mà. Tìm người phụ nữ làm? Làm tình chưa?"
"Thiếu một bước." Anh nói: "Cậu im miệng đi, liên quan cậu cái rắm." Hàn Duy Chỉ vẫn nhớ đây là câu cửa miệng của Bạch Ngân, liên quan anh cái rắm.
Tần Dương nói: "Tôi không ngờ cậu từ bỏ cô gái kia nhanh như vậy, làm với người khác rồi. Cũng phải nói không ít người thích Bạch Ngân, hôm nay thấy Chu Quân cũng dán mắt vào em ấy, hứ, Ngải Lâm đúng là có mắt như mù, người tốt như tôi không chấp nhận, lại đi thích một tên có ý với đàn em của mình."
Hàn Duy Chỉ nói: "Cậu câm miệng đi."
"Kể coi người phụ nữ mà cậu suýt ngủ đêm nay là ai đi?" Tần Dương nói: "Xin lỗi vì đến đón tôi nên hỏng việc tốt của cậu sao?"
"Đúng vậy." Giọng điệu Hàn Duy Chỉ uể oải.
"Tôi chuyển cho cậu một vạn khối coi như bồi thường?" Tần Dương gửi một vạn khối thật, thông báo trên điện thoại vang lên.
Hàn Duy Chỉ nói: "Cút đi."
Tần Dương chuyển hảo xong thì ngủ luôn trong xe anh.
Hàn Duy Chỉ đưa anh ta đến nhà, giao cho người hầu nhà cậu ta rồi lái xe đi.
Anh lái xe vội vàng, hơi lo lắng.
Không biết Bạch Ngân có về an toàn không, anh gọi điện thoại cho cô, người nghe máy là Ngải Lâm.
"Alo, chào anh, là bố chó con sao?" Ngải Lâm nhìn thấy cái tên này trên điện thoại.
Hàn Duy Chỉ nghẹn tại chỗ, nói: "Đúng vậy."
Ngải Lâm chủ động nói: "Vừa nãy Bạch Ngân quên điện thoại ở đây, anh yên tâm bạn cùng phòng của em ấy đã trở lại, em ấy rất an toàn, tôi sẽ trả lại điện thoại cho em ấy sớm nhất có thể."
"Được, cảm ơn cô." Giọng nói của Hàn Duy Chỉ vô cùng khách sáo.
Ngải Lâm cười hỏi anh: "Anh là Hàn tổng phải không? Tổng phụ trách khu vực Trung Quốc ở công ty Bạch Ngân đang làm? Nghe danh đã lâu.”
Hàn Duy Chỉ không biết nên phản ứng như thế nào, ừ nhẹ một câu.
Sau đó Ngải Lâm nói: "Vậy sau này anh đối xử với Bạch Ngân của chúng tôi tốt hơn được không? Dù sao em ấy cũng thích anh như vậy. Dạo này áp lực rất lớn, công việc gặp khó khăn, cũng đã rất lâu không đến tháng. Ha ha có phải tôi đã nói nhiều quá không? Vậy đấy, làm phiền anh rồi, sau này chú ý đến Bạch Ngân hơn nhé."
Hàn Duy Chỉ tắt điện thoại, cảm thấy hơi khó hiểu nhưng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, anh nhớ Bạch Ngân nói bị đau ngực, vậy nên nó liên quan đến việc không đến tháng sao?
Không đến tháng tức là có thai? Nhưng anh chắc chắn mình không làm gì.
Vậy chỉ là do áp lực của cô quá lớn?
Trong mắt anh dự án rách đó không là cái gì nhưng đối với cô nó trở thành áp lực lớn, lớn đến nỗi làm cơ thể có vấn đề ?
Ngày tiếp theo Hàn Duy sắp xếp thêm việc kiểm tra tiến độ dự án của các thực tập sinh vào lịch trình công tác.
Trước đây chưa bao giờ có nhưng Hàn Duy Chỉ là tổng phụ trách, chuyện mọi người báo cáo tiến độ dự án cho anh cũng coi như hợp tình hợp lý.
Nhưng Nikou cảm thấy hơi khó hiểu, dẫu sao thì lịch trình công việc của Hàn Duy Chỉ cũng rất dày.
Nếu như phải xếp thêm thì chỉ có thể điều chỉnh thời gian vào giữa trưa và buổi tối.
Hàn Duy Chỉ nói được.
Vì để có thể kết nối với dự án của Bạch Ngân, tìm hiểu xem áp lực của cô lớn đến mức nào mà có thể làm đau ngực và rối loạn kỳ sinh lý.
Hàn Duy Chỉ kết nối dự án của mười mấy thực tập sinh mùa hè khác nhau, đưa ra ý kiến tham khảo tận tình cho bọn họ.
- Hết chương 68 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...