Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 62: Bọn tớ không liên lạc nữa
 
Đã một tháng Hàn Duy Chỉ không gặp cô.
 
Bạch Ngân bắt đầu lo lắng, cô cảm thấy chiến thuật của cô giáo Lư có sai sót nên đã điên cuồng nhắn tin hỏi: "Làm sao đây? Đã một tháng anh ấy không liên lạc với em rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô giáo Lư: "Vì không tìm thấy em đó, vì vậy đương nhiên sẽ không liên lạc, đừng gấp, cứ lờ cậu ta đi, tưởng tượng dáng vẻ cậu ta lo lắng điên cuồng tìm em, em sẽ thấy vui."
 
Bạch Ngân cảm thấy bản thân không thể vui nổi.
 
Bạch Ngân cảm thấy mình như vậy, tự tình chôn vùi tình yêu khó khăn lắm mới bùng cháy hai lần.
 
Cô giáo Lư: "Lần sau gặp cậu ta, tuyệt đối không được quan tâm cậu ta, không được trao bất kỳ ánh mắt nào cho cậu ta. Cho dù em nhớ cậu ta thế nào, hãy nhớ không được nhìn cậu ta một cái nào." Cô giáo Lư còn bổ sung thêm một câu: "Em phải mãi mãi nhớ lời của cô nếu em thật sự muốn có được cậu ta."
 
Bạch Ngân trong trạng thái ba chấm, cô không biết nên nói gì nữa 
 
Thật ra cô cảm thấy Hàn Duy Chỉ đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của cô, anh và cô rất khó để gặp lại nhau 
 
Đã gần cuối học kỳ, tuy vẫn chưa chính thức mở phòng làm việc bích hoạ với đàn chị, nhưng đàn chị Irene lại nhận một dự án rất lớn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Do dự án trò chơi bí ẩn giết người lần trước của sếp Tần Dương đã thành công mỹ mãn nên lại có một câu lạc bộ trò chơi bí ẩn giết người mới mở đến tìm Irene.
 
Đó là một câu lạc bộ dự án trò chơi bí ẩn giết người với mười hai căn phòng chủ đề trên diện tích năm trăm mét vuông, Bạch Ngân không biết đàn chị Irene làm thế nào có thể giành được một dự án khổng lồ thế này.
 
Thế nào gọi là "khổng lồ", trong mắt Bạch Ngân nó chính là dự án rất lớn rất quan trọng
 
Trước đây việc vẽ tranh tường do cô đảm nhiệm chỉ cần vẽ trên một bức tường, một bức tường cũng cần bảy tám người cùng nhau hoàn thành nhưng câu lạc bộ trò chơi bí ẩn giết người này có tận mười hai căn phòng chủ đề, mỗi căn phòng đều phải vẽ cả bốn bức tường, ngoài ra còn phải đảm nhiệm cả các bức bích họa ở quầy lễ tân tầng một và các chỗ rẽ ở cầu thang mỗi tầng.
 
Ý của ông chủ là: Phải xây dựng được một không gian khiến người chơi hứng thú nhập vai vào kịch bản.
 
Mà lượng công việc lớn thế này chỉ có hai người bọn họ.
 
Bạch Ngân không muốn đã yếu còn ra gió, cô bày tỏ rõ ràng với đàn chị Irene: "Chúng ta không hoàn thành nổi đâu, phải tìm thêm người thôi."
 
Irene là một người có kinh nghiệm, đương nhiên cô ấy biết điều này nhưng tình hình phải đối mặt hiện tại không phải là người có thể điều động được trong tay cô hơi ít sao? Mà địa điểm phòng làm việc lại chậm chạp mãi chưa quyết định được.
 
Sau khi đàn anh Chu biết chuyện nói là sẽ giúp đỡ, cũng hứa là sẽ mượn người. Đợi sau khi bọn họ chính thức mở phòng làm việc cũng sẽ giới thiệu khách hàng cho bọn họ.
 
Bạch Ngân và Irene đều biết, đàn anh Chu chắc chắn không phải người hay hứa suông, anh ấy nói được sẽ làm được, có thể nói phòng làm việc này vì có tiếng nói của đàn anh Chu nên chắc chắn có thể tồn tại được, còn về việc có thể tồn tại bao lâu, phát triển lớn thế nào còn phải dựa vào cách hoạt động của bọn họ.

 
Có lần đàn chị Irene nói: "Những điều này đều nhờ có em đấy, em và đàn anh Chu đều là quý nhân của chị, Irene chị đây có tài đức gì chứ? Vẫn phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ."
 
Bạch Ngân không để ý đến ẩn ý trong lời nói của đàn chị Irene, cô cảm thấy đàn anh Chu giúp đỡ đương nhiên là tốt nhất.
 
Mấy ngày sau, cô lặng lẽ phụ trách thiết kế sơ bộ của tranh tường, theo sự giao phó của đàn chị, cô sẽ phụ trách thiết kế sơ bộ một bức tranh tiên hiệp, một bức tranh phong cách Thượng Hải cổ và một bức tranh kinh dị.
 
Còn các tranh về phong cách Nhật, Trung, tranh sa mạc, ảo thuật punk, vườn trường đều do đàn chị Ngải Lâm phụ trách, đàn chị cũng phụ trách thiết kế không gian tổng thể cho câu lạc bộ trò chơi bí ẩn giết người bao gồm thiết kế những bức tường ở cầu thang, những bức tường trắng và bức tường ở phòng tắm nữa.
 
Để vẽ được thiết kế bức tranh tiên hiệp, Bạch Ngân đã xem "Tam sinh tam thế thập lý đào hoa".
 
Trình độ tiên hiệp của cô có hạn, ký ức duy nhất chỉ có bộ phim này, năm đó cô đã dành tình cảm chân thành cho bộ phim này.
 
Trong những căn phòng bí ẩn giết người này đều được bố trí địa điểm biểu diễn đẹp đẽ, nhiệm vụ của Bạch Ngân là vẽ khung cảnh xung quanh địa điểm này thật phong phú khiến người khác có cảm giác đắm chìm vào.
 
Cô đọc kịch bản sơ bộ một lần, cảm thấy tài liệu có hạn nên cô đã xem thêm một bộ phim tiên hiệp, sau khi tìm được cảm hứng, cô đã vẽ một rừng hoa đào tím, từ xa đến gần, rừng hoa đào bị che phủ bởi làn khói. Lối vào địa điểm biểu diễn là một cái vọng lâu cổ trang, điều này là do hậu cần làm nhưng cô vẽ ra trước, nếu giá đạo cụ không vượt quá dự kiến thì đều được đồng ý.
 
Cô gửi thiết kế bức tranh cổ trang tiên hiệp rừng hoa đào đầu tiên cho đàn chị Irene.
 
Đàn chị Irene trả lời: "Tốt lắm. Quả nhiên chị không nhìn nhầm em. Chẳng trách Chu Quân lại tranh người với chị, ha đâu phải cần dựa vào cậu ta?"
 
Bạch Ngân ừ một tiếng, không thể hiện gì, cô biết đàn anh và đàn chị luôn không vừa mắt nhau.
 
Cô không thể hiện sự thiên vị của mình với bất cứ ai vì bọn họ đều đối xử rất tốt với cô.
 
Thời gian rảnh rỗi, Bạch Ngân sẽ suy nghĩ về thiết kế của hai căn phòng còn lại, cũng sẽ xem nhiều phim ảnh về các phương diện này nhiều hơn để tìm cảm hứng.
 
Đáng tiếc cảm hứng thỉnh thoảng mới xuất hiện, có lúc cô thất thần cô muốn biết tiểu Ngân Chỉ của mình sống ở nhà Hàn Duy Chỉ có tốt không, mở avatar của Hàn Duy Chỉ ra nhưng cô lại phát hiện anh đã bị cô block rồi.
 
Cô thường hay xem trộm vòng bạn bè của dì Âu Dương vì cô muốn biết có phải tiểu Ngân Chỉ đã bị Hàn Duy Chỉ gửi tới nhà Âu Dương rồi không nhưng trong vòng bạn bè của người cuồng up ảnh như dì Âu Dương, Bạch Ngân không tìm ra bất kỳ manh mối tiểu Ngân Chỉ bị gửi tới nhà dì cả.
 
Vì vậy cô thiên về cách tiểu Ngân Chỉ đã bị Hàn Duy Chỉ gửi tới nhà khác.
 
Hoặc là Hàn Duy Chỉ sẽ tốt bụng giúp cô nuôi dưỡng tiểu Ngân Chỉ 
 
Nhớ nhung là một điều không thể kiềm chế được. Cô ngồi vẽ tranh cả một buổi chiều ở hàng cuối cùng của thư viện trường học.
 
Có phải con người đều có một khuyết điểm chung như vậy, vẽ người cô thích thì cô có nhiều cảm hứng còn vẽ tranh bích hoạ có thể kiếm tiền thì mãi cô không vẽ ra được.
 
Cô ngồi trên bàn vẽ Hàn Duy Chỉ cả một buổi chiều, đôi chân thon dài của anh bước đi lên tầng cùng với hơi thở cấm dục lúc đẩy cô vào tường, độc đoán trói chặt tay cô lại.

 
Lúc anh và cô cùng đi dưới màn tuyết nhân tạo ở Disney, dáng vẻ anh dịu dàng cúi đầu cười với cô.
 
Thật ra Bạch Ngân đã quên mất rốt cuộc hôm đó có phải anh thật lòng cười dịu dàng với cô hay không, hồi ức của con người sẽ phát sinh ra sự lệch lạc, có lúc rõ ràng anh sẽ không làm như vậy nhưng trong tiềm thức của cô, cô hy vọng anh cười với cô.
 
Vì vậy trong hồi ức, cô đã biến anh thành một người cư xử dịu dàng với cô nhưng cô biết đây cũng chỉ là ảo giác mà cô tự vẽ ra mà thôi.
 
Cô có chút suy sụp sau một buổi chiều mưa phùn, không thể không đối diện với trái tim của chính mình, hoá ra cô vẫn khao khát được gặp mặt anh.
 
Chỉ là không biết có còn cơ hội này nữa hay không.
 
...
 
Cứ như vậy bất tri bất giác đã đến tháng sáu.
 
Cô dành thời gian để đăng ký kỳ tuyển sinh thực tập hè của công ty MIC, cô không có bất kỳ hy vọng gì, sau đó cô dồn hết tâm tư vào chuẩn bị kỳ thi nhưng cô là một thiên tài học ba phút thì chơi ba phút, vì vậy hầu hết những ngày cô giả vờ học hành trong phòng tự học thật ra đều dùng để vẽ.
 
Có lẽ nhớ nhung quá sâu đậm nên hình bóng của Hàn Duy Chỉ lại một lần nữa được vẽ đầy trên trang giấy của cô, dường như trong lòng cô đã được anh lấp đầy.
 
Cô có một tài khoản weibo lâu rồi không dùng, từ lần trước khi nói kết thúc, cô thật sự cho rằng đã kết thúc rồi nhưng con người là như vậy, lúc đó bạn nói kết thúc nhưng trong lòng bạn vẫn chưa kết thúc vì vậy tình hình thật sự của mối quan hệ này chính là: vẫn còn dang dở.
 
Cô cũng chấp nhận sự mâu thuẫn của chính bản thân mình.
 
Vẽ xong cô chọn một hai bức mình thích rồi đăng lên weibo, hôm nay cô chọn một bức tranh khiến cô thấy buồn.
 
Trên con đường đầy bóng cây ở ngoài trường học hôm đó, trong chiếc xe màu đen của anh có cô và anh, hai người đều không nhìn nhau, vẻ mặt và cơ thể đều có chút cứng nhắc, cả hai đều bất mãn với nhau.
 
Cô gái đang du học ở Nhật luôn nhắn tin riêng với cô đã để lại một bình luận: "Tớ cảm thấy một tâm trạng bi thương từ bức tranh này, có phải các cậu cãi nhau rồi không? Chia tay rồi sao?"
 
Bạch Ngân không thể không trả lời bình luận của cô ấy, bởi vì cô ấy luôn quan tâm cô, hầu như bài đăng weibo nào cô ấy cũng bình luận.
 
Cô rất cảm động vì sự quan tâm của cô ấy dành cho mình, cô trả lời thế này: "Ừm. Bọn tớ không liên lạc với nhau nữa."
 
Đối phương chỉ gửi một stick ôm và không nói thêm gì nữa.
 
...
 
Lúc nhận được thông báo phỏng vấn tuyển sinh thực tập hè của công ty MIC, cô rất bất ngờ, đối phương gửi cho cô một email phỏng vấn rất trang trọng.

 
Nội dung đại khái như sau: "Xin chào bạn học Bạch Ngân, chúng tôi rất vui thông báo với bạn rằng bạn đã vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên trong đợt tuyển dụng hè của chúng tôi, ngày hai mươi tám tháng sáu mời bạn đến công ty chúng tôi tham gia phỏng vấn sơ bộ, hãy mang theo sơ yếu lý lịch và các tác phẩm thiết kế thể hiện tài năng của bạn trong thời gian học tập. Chúng tôi rất mong chờ sự có mặt của bạn."
 
Vốn dĩ Bạch Ngân không ôm bất kỳ hy vọng nào vì vậy sau khi đột nhiên nhận được thông báo phỏng vấn, ngay lập tức cô vô cùng hào hứng, hạnh phúc nhưng sau khi kích động cô lại rơi vào buồn phiền.
 
Bởi vì cô chưa từng tham gia phỏng vấn, ngay cả quần áo cũng không biết nên mặc thế nào, vì vậy cô nghĩ đến một người bạn hay nhắn tin riêng trên weibo cô ấy nói mình từng thực tập ở công ty MIC.
 
Cô gửi tin nhắn riêng để hỏi bạn fan trên weibo đó đồng thời thêm wechat của đối phương.
 
Hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ ở wechat, đối phương tên là Tiểu Đồng.
 
Tiểu Đồng nói với cô: "Văn hoá doanh nghiệp của mic là logic và sáng tạo, đầu tiên lúc cậu trả lời phỏng vấn cần phải logic, phải dùng sự kiện để làm nổi bật lên lý do của cậu nếu không bọn họ sẽ cảm thấy cậu đang nói dối. Hãy nhớ đừng để đối phương cảm thấy cậu đang nói dối, dùng số liệu thực tế để chống đỡ cho lý luận của cậu, điều này vô cùng quan trọng, nó là mục điều tiên để cộng điểm cũng là ấn tượng đầu tiên của giám khảo đối với cậu."
 
"Chỉ cần cậu vượt qua được vòng này, tiếp theo sẽ là phần thể hiện tài năng cá nhân, lấy những tác phẩm mà cậu từng làm ra, dưới dạng văn kiện hoặc văn bản, nhưng cậu học nghệ thuật, tôi nghĩ lý do mà mic tuyển dụng cậu để thiết kế hậu cần hoặc hỗ trợ kỹ thuật vì vậy cậu nên mang tất cả các tác phẩm của cậu đi, bao gồm cả những bức bích họa mà cậu vẽ cùng với tất cả các bức tranh cậu vẽ trong suốt ba năm học."
 
Bạch Ngân đã tiếp thu đầy đủ tất cả ý kiến của cô ấy sau đó bắt đầu chuẩn bị quần áo đi phỏng vấn, càng lo lắng thì cô phát hiện một ngày trôi đi càng nhanh.
 
Lúc cô lựa chọn quần áo, cô đã tiếp thu ý kiến của đàn chị Irene.
 
Irene đã cho cô mượn một bộ váy vest mà cô ấy từng mặc lúc tốt nghiệp đại học, sau khi mặc thử, Irene cảm thấy hơi quá trang trọng.
 
Độ tuổi này là lúc cô nên thể hiện sức sống tuổi trẻ của bản thân nhưng mặc sơ mi trắng chắc chắn không tồi.
 
Nhưng để cô trông không quá già dặn, cuối cùng Irene bảo cô mặc một chiếc váy đen có thể làm nổi bật vóc dáng của cô, chiếc váy dài qua đầu gối nhưng lại là một thiết kế để lộ ra đôi chân mảnh mai, mặc trên người cô cảm giác như toát lên sự trang nhã tri thức và vô cùng có khí chất.
 
Irene cảm thấy cô mặc chiếc váy này đạt chín mươi chín điểm.
 
Một người bạn học cùng khoa lúc trước đang làm việc tại MIC của Irene cũng được cô ấy gọi đến cùng Bạch Ngân ăn cơm, lúc này Bạch Ngân mới biết, bản sơ yếu lý lịch cô tùy tiện viết đó, có thể vượt qua được sự lựa chọn sàng lọc của công ty có quan hệ mật thiệt với chị gái này.
 
Cô cảm ơn với người chị họ Hồng kia một lần nữa.
 
Nhưng chị Hồng xua tay nói: "Chị chỉ có thể giúp đến đây thôi chủ yếu vì năng lực không đủ, tiếp theo là do HR đặc biệt cử người đến phỏng vấn, có thể vượt qua vòng phỏng vấn hay không còn dựa vào rất nhiều yếu tố, nếu các quản lý cấp cao có thời gian rảnh cũng sẽ đến tham gia quá trình phỏng vấn của em, lúc đó chị bị sát phạt mấy lần, haiz, toàn là nước mắt." Chị còn an ủi vài câu: "Nhưng mà thực tập hè cũng không phải là nhân viên chính thức, sát phạt sẽ không ác liệt lắm đâu, đàn em cố lên, cứ mang theo tác phẩm của em mà xông lên"
 
Bạch Ngân cảm thấy mình có thể tiến vào vòng phỏng vấn đã rất vui vẻ rồi,  cô cảm ơn hai đàn chị một lần nữa.
 
Buổi tối cô sắp xếp tất cả các tác phẩm của mình trong ba năm, có các tác phẩm phác hoạ do trường đại học của bọn họ tổ chức, có tranh bích họa gần đây vừa mới vẽ xong, cũng có tác phẩm miêu tả phong cảnh trường học, cũng có cả bức tranh vẽ người mà cô có sở trường nhất.
 
Cô từng vẽ đàn chị Irene, từng vẽ mỗi người trong ký túc xá thậm chí còn vẽ cả đàn anh Chu Quân người từng giảng bài cho bọn họ.
 
Chỉ duy nhất những tác phẩm cô vẽ nhiều nhất liên quan đến Hàn Duy Chỉ cô lại rút ra.
 
Cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, có lẽ cô sợ bí mật của bản thân nhòm ngó đặc biệt đó là một nơi mọi người đều biết đến Hàn Duy Chỉ.
 
...
 
Ngày hai mươi tám tháng sáu, tối qua cô phải tham gia kỳ thi của một môn học nên vừa mới dậy cô đã vội vàng ăn trưa rồi bắt xe đến tòa làm việc của mic là một khu vực tấc đất tấc vàng nằm ở trung tâm thành phố, theo email giới thiệu, mic nằm ở tầng mười sáu, mười bảy của tòa nhà này.

 
Đúng lúc mọi người đi làm, cô vừa bước vào toà nhà, cô đã ngạc nhiên bởi mọi người xếp hàng rất ngay ngắn, quả thật có trật tự quá
 
Cô giống một con vịt xếp hàng đợi thang máy, rất nhanh đã có ba bốn thang máy đang đợi nhân viên đi vào, rất nhanh Bạch Ngân đã vào được thang máy và lên tầng mười bảy như trong email nói.
 
Toàn bộ tầng này đều là phòng làm việc của mic, lúc đi ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy ngoài cửa đã có các ứng viên đang đứng đợi ở cửa.
 
Bạch Ngân thấy tuổi của mọi người xấp xỉ nhau nên cũng đứng cùng mọi người, rất nhanh có một chị phòng nhân sự đến hướng dẫn bọn họ.
 
Bạch Ngân ngửi thấy một mùi nước hoa ngọt ngào trên người chị ấy đó là mùi nước hoa thương vụ ngay lúc này Bạch Ngân lại nhớ đến Hàn Duy Chỉ.
 
Trên người anh cũng thường có mùi nước hoa này, là một loại nước hoa thương vụ rất trầm, không phô trương nhưng khi bạn dựa gần vào anh sẽ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, khiến tâm trạng của người khác tốt hơn, không kiềm chế được muốn dựa vào anh một chút.
 
Đây chính là nơi anh làm việc sao?
 
Nếu gặp nhau, cô nên làm như lời cô giáo Lư nói không trao cho anh bất kỳ ánh mắt nào ư? Không nói bất kỳ lời nào với anh sao? Nhưng như vậy có phải thể hiện mình không lễ phép hay không?
 
Trong lúc bối rối, Bạch Ngân đã hợp lại với nhóm phỏng vấn.
 
Khi mọi người đang căng thẳng không biết đối mặt với các giám khảo như thế nào thì cô lại lo lắng không biết nên đối mặt thế nào với Hàn Duy Chỉ.
 
Sau đó suy nghĩ lại cô thật sự tuyệt vọng, tình yêu khiến con người không phân biệt rõ được phương hướng là đang nói đến một người như cô nhỉ
 
Đây là vòng phỏng vấn việc làm mà biết bao nhiêu người mơ ước có được chứ? Cô may mắn mới có được nhưng lại nhớ nhung một người đàn ông ở ngoài phòng phỏng vấn
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô thật sự nhìn thấy rồi, anh bước qua trước mắt cô.
 
Chắc Hàn Duy Chỉ đang đến phòng họp để mở cuộc họp của bộ phận tiếp thị.
 
Bạch Ngân ở xa xa nhìn anh, không biết có phải trong lòng thích anh vì vậy mới nhìn thấy anh trong dòng người.
 
Hay là do anh quá thu hút, cô không phân biệt rõ nguyên nhân này.
 
Vì con người có đôi lúc khiếu thẩm mỹ kém, bạn thấy một người ưa nhìn khi bạn đã quá quen thuộc với ngoại hình của anh ấy nhưng thật ra bạn rất khó cảm thấy anh đẹp trai chỗ nào và đẹp trai đến mức độ nào.
 
Bạch Ngân chỉ biết vừa nhìn là cô đã nhận ra anh giữa dòng người vội vã với trang phục đen trắng.
 
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu và một cái quần âu màu đen, tay đút vào trong túi quần, tóc cắt khá ngắn, tôn lên khuôn mặt cực kỳ có sức sống của anh, râu cũng được cạo sạch sẽ.
 
Anh đang xem ipad trong tay nên không nhìn thấy cô, có một cô nhân viên xinh đẹp mặc bộ váy vest lướt qua anh, không biết cô ấy nói câu gì, anh gật đầu đồng thời nhìn về phía trước.
 
Lúc có khả năng anh nhìn thấy cô trong dòng người, Bạch Ngân lập tức cúi đầu xuống.
 
- Hết chương 62 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui