Chương 61: Hàn Duy Chỉ mất ngủ
Đương nhiên Bạch Ngân không biết A Hào đã tìm đến Hàn Duy Chỉ, ông ta còn thêm dầu vào lửa để khiến Triệu Gia Ngôn người giúp cô trả tiền, trở thành “bạn trai” của cô.
Buổi tối cô quay về ký túc xá, rồi mới trả lời tin nhắn mà Triệu Gia Ngôn vừa mới gửi ở trên xe: “Đừng đợi nữa, tối nay em không quay lại đâu, em có bạn trai rồi. Sau này đừng đến tìm em nữa, em sợ bạn trai em hiểu nhầm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn trai đương nhiên là giả, cô chỉ là không thể quay đầu nữa mà thôi.
Quay đầu cũng không thể chấp nhận Triệu Gia Ngôn, cô đã không yêu anh ta nữa, từ rất lâu rồi.
Lúc cô từng có ảo tưởng với anh ta thì anh ta lại không xuất hiện.
Lúc cô hoàn toàn buông bỏ những ảo tưởng với anh ta thì anh ta lại xuất hiện, chắc chắn là không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Dường như vài giây sau Triêu Gia Ngôn mới trả lời: “Không sao, vậy anh về đây, ngày mai em về anh sẽ tìm em ăn cơm, anh có chuyện muốn nói với em.”
Bạch Ngân: “Em không ăn cơm riêng với anh nữa đâu, Gia Ngôn, sao anh vẫn không hiểu thế, em không thích anh nữa, mọi chuyện đã là quá khứ rồi, nếu anh còn tiếp tục dính lấy em thế này, em sẽ block anh đấy.”
Triệu Gia Ngôn nói: “Được. Sau này anh không nói nữa, đừng block anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân tắt điện thoại đi ngủ, trong lòng rất hỗn loạn, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt vô tình của Hàn Duy Chỉ.
Ngữ khí ghét bỏ của anh cùng với động tác lấy khăn giấy lau tay.
Cô nghĩ, nếu anh cảm thấy cô bẩn như vậy, tại sao còn động vào cô.
Rõ ràng anh có thể không động vào cô nhưng lại cố ý lái xe đến nơi tối tăm vắng vẻ như thế không phải anh muốn làm gì đó với cô sao?
Con người đều sẽ không để tâm đến những thứ có được dễ như trở bàn tay đúng không?
Lúc trước Triệu Gia Ngôn cũng như vậy, bây giờ Hàn Duy Chỉ cũng như vậy, anh vừa giơ tay ra đã có được nơi rung động nhất của cô, kết quả là sự ghét bỏ như vậy còn nói cô bẩn trước mặt cô nữa.
Cho dù sau này anh nói trực tiếp với cô hoặc là nói trong điện thoại, cô cũng không đến nỗi tức giận, tức giận đến mức uống nước cũng thấy đau bụng
Tối nay cô không ăn một hạt cơm nào, vốn dĩ có ý định chạy đến mời anh ra ngoài ăn cơm, kết quả cơm còn chưa ăn, trà rót ra vài cốc, càng uống thì dạ dày càng đau đến cả nước lọc bây giờ cũng không muốn uống nữa.
Cô bế tắc nằm xuống giường, trong lòng đau đến chết thì thôi đi, tại sao phải đối xử với cô như vậy, rõ ràng cô thích anh như thế, do cô thể hiện vẫn chưa đủ tốt sao?
Hay là đàn ông không có tự trọng, phải dùng khuôn mặt cao quý xinh đẹp đối đãi anh mới có được sự chú ý của anh sao?
Cô nghĩ cả nửa đêm nhưng vẫn không cam tâm,nên gửi tin nhắn cho cô giáo Lữ.
Cô giáo Lữ không trả lời, cô nhắm mắt rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau cô bị cơn đau dạ dày đánh thức.
Cô giáo Lữ đã ba ngày liền không trả lời tin nhắn khiến cho Bạch Ngân cảm thấy bà ấy đã biến mất khỏi thế giới, do dự có nên báo cảnh sát không.
Sau khi cô thử gọi điện cho bà ấy nhưng vẫn không nghe máy thì Bạch Ngân nhận được tin nhắn của cô giáo Lữ:
“Gần đây bận quá, cô mới mở văn phòng làm việc em không biết sao?”
Bạch Ngân trả lời: “Em đã sớm biết rồi.”
Cô giáo Lữ trả lời tin nhắn của cô: “Đến bây giờ em vẫn chưa ngủ cùng người đàn ông kia à? Em vô dụng thật đấy, cô hết cách rồi, tài nghệ giảm dần, nếu em thử cách của cô một lần vẫn không thể gọi anh ta lên giường cùng em, vậy chỉ có một khả năng, đối phương là người thích phục tùng, thích em ngược đãi anh ta, chứ không thích em yêu anh ta. Hahaha đừng nói loại người này khá nhiều đấy.”
“Ngược đãi thế nào?” Bạch Ngân hỏi.
“Tùy thôi thích ngược đãi thế nào thì ngược đãi thế ấy, ví dụ cố ý để anh ta nhìn thấy em và người khác ở bên nhau, đàn ông đều như vậy, trong bát cơm của người khác rất thơm, tính máu chiến trong xương tủy còn thích tranh giành con mồi với người khác, tranh giành cao thấp, tính hiếu chiến cao, thích tấn công, còn khi miếng thịt đã đến tay rồi thì anh ta lại không muốn ăn.” Cô giáo Lữ nói.
Bạch Ngân nghĩ thầm, đó không phải là điều giống với phân tích gần đây của cô sao?
Thật ra lý thuyết chỉ là lý thuyết, rất nhiều cô gái đều hiểu, muốn một người đàn ông điên cuồng vì bạn thì càng không được để anh ta dễ dàng có được bạn.
Bạch Ngân cảm thấy chiến thuật đối phó của mình với Hàn Duy Chỉ, từ khi bắt đầu đã xảy ra sai sót, Hàn Duy Chỉ là người đàn ông chiến đấu trên thương trường, làm sao có thể hứng thú với miếng thịt dâng lên tận miệng chứ?
Thứ anh thích chắc chắn là thứ cướp đoạt về, là thứ khó khăn mới có được thì anh mới biết trân trọng.
Đừng nhìn vẻ bề ngoài kiêu ngạo của anh, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi.
Cô biết mỗi lần cô mặc váy ngắn, anh đều nhìn chằm chằm vào đầu gối của cô, lúc đó điều anh nghĩ chắc chắn giống với tất cả đàn ông khác, muốn mở hai đầu gối của cô ra, xem dáng vẻ bên trong đó nhỉ, một tầm nhìn trần trụi, lúc đó cô biết nhưng lại coi như chưa nhìn thấy gì, cô cười thầm vì nghĩ anh còn một chút hứng thú với mình, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua chỉ là thói hư tật xấu của đàn ông mà thôi.
“Vì vậy, muốn khiến anh ta chinh phục thì phải thờ ơ anh ta trước.” Cô giáo Lữ nói.
“Thờ ơ thế nào?”
Bạch Ngân nghĩ liên lạc giữa bọn họ vốn dĩ rất ít, trên thực tế, mỗi ngày bọn họ đều ở trạng thái “thờ ơ”, điều khác chính là anh ấy thờ ơ cô.
“Vậy bây giờ đổi thành em thờ ơ anh ta đi, block anh ta.” Cô giáo Lư nói.
Bạch Ngân nghĩ điên rồi sao? Anh không làm sai chuyện gì mà, tại sao cô phải block anh ấy chứ.
“Một ngày trước khi block, em đăng một bài lên vòng bạn bè: Bạn trai nhiều quá, xóa bớt vài người không có tiền và khả năng tình dục yếu đi.” Cô giáo Lữ nói.
Bạch Ngân bật cười, chuyện này, chuyện này có ác quá không?
Mục đích khá rõ ràng, Hàn Duy Chỉ thật sự sẽ không đánh chết cô sao?
Cô giáo Lữ: “Dù sao em thích tin hay không thì tùy, chuyện đến nước này ngoại trừ cách của cô thì em còn có cách nào khác sao?”
Bạch Ngân nói được thôi rồi gửi cho cô giáo Lữ hai trăm tệ, giải thích là gần đây mình hơi nghèo và cũng đang hợp tác với đàn chị trong một dự án.
Cô giáo Lữ nhận được tiền trong giây lát, cô ấy tỏ ra đã hiểu và hẹn cô nếu có thời gian thì ra ngoài tụ tập, Bạch Ngân nghĩ, tụ tập thì khỏi đi, gần đây cô thật sự rất nghèo, cả người chỉ có ba ngàn tệ, tiêu mất hai trăm tệ chỉ còn lại hai ngàn tám trăm tệ vì thế nên cô phải tiết kiệm.
Không biết tại sao, lúc cô định tiêu tiền mời Hàn Duy Chỉ ăn cơm lại không hề cảm thấy đau lòng chút nào nhưng mới chỉ tiêu một chút tiền cho cô giáo Lữ mà cô đã cảm thấy đau lòng.
Lẽ nào tình yêu là thuốc phiện, thật sự có thể làm tê liệt con người sao?
Cô cân nhắc kế hoạch của cô giáo Lữ một tuần.
Cô đánh cược với bản thân, nếu trong vòng một tuần Hàn Duy Chỉ liên lạc với cô thì cô sẽ không xóa anh.
Nhưng một tuần trôi qua đối phương vẫn im lặng.
Nhưng cô, sau khi bị lời nói của anh làm tổn thương vào tối hôm đó đã quả quyết không thể liên lạc với anh nữa rồi
Nếu không cô hoàn toàn không còn tôn nghiêm nữa, tuy tôn nghiêm của người nghèo không đáng tiền nhưng cô vẫn còn cần chút tôn nghiêm này, người làm sai là anh tuyệt đối không phải là cô
Vì vậy sáng sớm hôm đó, Bạch Ngân đã đăng một bài lên vòng bạn bè để anh đọc được và dự định đợi anh hai mươi tư tiếng.
Nếu anh vẫn không làm hòa thì cô sẽ thật sự xóa anh đi
Nhìn có vẻ rất ngầu nhưng lúc hành động lại lề mề chậm chạp, Bạch Ngân đợi hai mươi tư tiếng vẫn không đợi được tín hiệu làm hòa của Hàn Duy Chỉ vì vậy cô lại đợi thêm hai mươi tư tiếng nữa.
...
Bạch Ngân không biết Hàn Duy Chỉ không có thói quen xem vòng bạn bè.
Vào một buổi tối, sau khi cho chó ăn xong, nhìn thấy chú chó nằm lên chân anh, anh mới nhớ ra, Bạch Ngân lâu lắm rồi không gửi tin nhắn cho anh.
Trước đây cách một hai ngày cô sẽ gửi tin nhắn đến, thường thường là gửi sticker nhưng lần này lâu lắm rồi không thấy tin nhắn của cô, trong lòng anh nghĩ, nếu cô có thể hoàn toàn buông bỏ cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Anh vừa nghĩ vừa mở vòng bạn bè của cô, nhìn thấy trạng thái gần đây của cô là một dòng chữ thế này: “Bạn trai nhiều quá, xóa bớt vài người không có tiền và khả năng tình dục yếu đi, mời vào chỗ ngồi theo số.”
Hàn Duy Chỉ đọc tin này sau hai ngày cô đăng.
Anh hơi tức giận vì dáng vẻ tự ái hay thay đổi này của cô, ngay cả con chó cũng không muốn dắt đi dạo nữa, sau khi lên tầng tắm rửa phát hiện mình không tìm thấy vòng bạn bè của cô nữa.
Anh phản ứng lại rất nhanh, bản thân mình bị cô ám chỉ là một trong những bạn trai khả năng tình dục kém nên ngồi đúng số thứ tự
Đệch.
Anh thử gửi cho cô một dấu hỏi.
Kết quả gửi lại là một dấu chấm than.
Anh chưa từng gặp phải trường hợp này, lên mạng tìm mới biết, dấu chấm than nghĩa là đối phương đã block bạn.
Hàn Duy Chỉ bất chợt ngồi đúng số thứ tự "khả năng tình dục kém".
Cơn tức giận lập tức dồn lên mặt, anh tức đến mức không muốn ngủ nữa, ngay cả tóc cũng quên lau khô, tối đó anh uống vodka hết ly này đến ly khác, kiểm tra wechat hết lần này đến lần khác, cho đến khi xác nhận không nhầm rằng mình thật sự đã bị cô xoá bạn bè rồi
Khá lắm, anh nghĩ trong lòng như vậy nhưng mà cũng tốt cô tự đi là tốt nhất để anh đỡ phải đuổi cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng anh rất rõ, trong lòng anh không thoải mái chút nào.
Điều anh không rõ mình không thoải mái là bị cô block hay là cô nói mình khả năng tình dục kém.
Có lẽ cả hai đều đúng, có lúc đàn ông trẻ con như vậy, cho dù bao nhiêu tuổi thì trong lòng vẫn luôn có tính cố chấp của một cậu bé bảy tám tuổi.
Thậm chí anh hối hận, mình không chứng minh năng lực của bản thân trên người của cô, nếu lúc đó anh phớt lờ chuyện cô còn quá nhỏ mà trực tiếp làm với cô thì cô còn dám nghi ngờ anh như vậy không?
Không, rõ ràng cô không nghi ngờ, bây giờ cô hoàn toàn khẳng định anh kém.
Hàn Duy Chỉ cảm thấy bản thân có chút thiển cận, vậy mà anh lại cảm thấy bản thân rất để ý, cô vì anh kém mà xoá anh đi, theo như anh thấy cho dù có xoá thì cũng phải là anh xoá cô, lẽ nào cô quên mất rằng ban đầu đã cầu xin anh thế nào để anh kết bạn với cô sao, kết quả cứ thế mà tùy tiện xoá đi, khá lắm.
Càng để ý càng uống rượu, càng uống rượu càng không vui.
Mượn rượu giải sầu con mẹ nó đều là giả hết.
Hàn Duy Chỉ mãi mãi nhớ ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên anh vì một người con gái mà mất ngủ cả đêm, ngay cả con chó của cô cũng nhận ra sự sốt ruột của anh, cho rằng anh bị bệnh nên đã lo lắng dõi theo anh.
Cho dù thế nào Hàn Duy Chỉ cũng không tin, cô dám block mình, lại còn nói một câu ám chỉ như thế, những câu nói ngụ ý ám chỉ anh
Điều đầu tiên sau khi tỉnh dậy vẫn là xem điện thoại, anh hoàn toàn chấp nhận mình vì năng lực kém nên bị cô xoá rồi.
Anh nhìn dòng xe cộ ngược xuôi không tự chủ bật cười.
Anh biết bản thân thật sự rất để ý, anh rất để ý.
Chuyện này nói ra chẳng ai tin cả, quan trọng là anh không biết nên mở miệng từ đâu.
"Sao thế? " Lúc này, có lẽ chỉ có tài xế của anh mới có thể an ủi anh một chút.
"Có một người con gái xóa tôi khỏi cô ấy rồi."
"A, cãi nhau à? Dỗ một chút là được. " Ông Phạm nói.
"Không cần thiết. " Anh nói mang theo ý giận hờn: "Cô ấy có nhiều bạn trai lắm. "
Ông Phạm: Vì vậy dáng vẻ này của ông chủ là bị cắm sừng à? Chuyện này có khả năng sao? Thế giới của người đàn ông ưu tú cũng bị quẳng đi sao?
Ông Phạm hoàn toàn bất ngờ nhưng ông vẫn giả vờ điềm tĩnh nói chuyện với anh, giống như bản thân mình đã gặp rất nhiều các mặt của xã hội vậy.
Vì là một tài xế, đôi lúc an ủi ông chủ cũng là một trong những trách nhiệm của ông, công cung cấp khóa học tâm lý định kỳ miễn phí cho ông, quả thật không phải vô ích.
"Ông chủ không cần phải để trong lòng, người được làm bằng trái tim, cô ấy sẽ biết ai mới đối xử tốt với cô ấy." Ông Phạm nói.
"Tôi đối xử rất tệ với cô ấy." Hàn Duy Chỉ nói.
Ông Phạm đau đầu, tại sao lại không giữ thể diện cho đối phương như vậy chứ, ông vẫn nghĩ ra cách để ứng phó: "Vậy nếu ngài thích cô ấy thì có thể đối xử với cô ấy tốt hơn một chút."
"Tôi không thích cô ấy, cũng không biết đối xử tốt với cô ấy thế nào."
Nghe kìa, miệng nói không thích nhưng lại bảo mình không biết đối xử tốt với cô ấy thế nào, nếu như không thích thì có thể nói ra những lời đó sao, đồ ngốc.
"Không sao đâu, thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương. " Ông Phạm cảm thấy chuyện này không tiếp tục nói được nữa, ông định nói câu này để dừng cuộc trò chuyện.
Nhưng Hàn Duy Chỉ lại tiếp tục nói: "Không vượt qua được, tối qua tôi mất ngủ."
"Vậy... Tối nay ngài thử xem, có lẽ là do tối qua thời tiết quá nóng chăng?" Ông Phạm kiến nghị.
Hàn Duy Chỉ: “Có lẽ vậy.”
Trên đường không nói gì nữa.
Ông Phạm đưa ông chủ đến nơi, đây là lần đầu tiên ông thấy ông chủ thể hiện tâm trạng của người bình thường trước mặt ông, trước giờ anh luôn lãnh đạm lạnh lùng.
Hoá ra anh cũng sẽ mất ngủ vì bị một cô gái xoá anh ra khỏi vòng bạn bè.
Ông Phạm cảm thấy mình được mở mang tri thức rồi.
Ông sẽ giữ bí mật cho ông chủ, dù sao ông chủ đối xử với ông rất tốt và rất tin tưởng ông, ông tin những lời này, Hàn Duy Chỉ chỉ nói cho ông biết.
Nhưng vài ngày sau, ông Phạm lại tiết lộ chuyện ông chủ mất ngủ vì một cô gái ra ngoài, tiết lộ cho Tưởng Phất.
Nguyên nhân là do cả hai uống rượu cùng nhau.
Tưởng Phất lại kể bí mật này cho Nikou nghe.
Nguyên nhân là đã xoá tan ý nghĩ của Nikou với ông chủ.
Nhưng Nikou không vì chuyện này mà dừng lại, cô ấy cảm thấy khá tốt, sớm đã đoán được gần đây ông chủ Hàn đang yêu đương, mỗi ngày đều tan làm sớm để nuôi chó và dắt chó cho một cô gái nào đó.
Kết quả cô gái mười chín tuổi đó vẫn tàn nhẫn xoá anh đi vì vậy mới nói con gái chính là con gái, tâm trí vẫn chưa ổn định, làm chuyện gì cũng không có trình tự, làm sao có thể thích hợp với Hàn Duy Chỉ trưởng thành và vững vàng chứ.
Nikou gửi tin nhắn cho bạn thân là Tiffany nói: "Có phải cơ hội của tớ đến rồi không?”
Tiffany: "Khó nói lắm, xem ra yêu sâu đậm lắm đấy nếu không làm sao lại mất ngủ chứ?"
Nikou nói: "Sâu đậm hay không không quan trọng, quan trọng là xoá rồi."
Tiffany: "Cậu ngốc à? Nhan sắc ông chủ của cậu, tùy tiện thờ ơ trước mặt người ta một chút thì người ta sẽ thêm anh ấy lại thôi."
...
Hàn Duy Chỉ cũng nghĩ như vậy, tại sao Bạch Ngân lại xoá anh chứ, một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ thêm anh lại thôi, cho dù chân cô có đạp mấy thuyền, lần sau anh nhất định phải khiến cô nhận sai.
Lúc đang nghĩ như vậy, chú chó của cô nằm lên chân anh.
Hàn Duy Chỉ thấy con chó này càng ngày càng hỗn láo, anh cau mày, con chó ngốc này cũng không hoàn toàn ngu ngốc như anh nói, nó biết anh đang khó chịu nên mau chóng nhảy xuống đất
Hoặc là có thể nói con chó này càng ngày càng giống đứa trẻ thông minh, anh phát hiện nó đã học được cách nhìn vẻ mặt của anh rồi.
Trong phút chốc, anh bày tỏ sự buồn phiền với một con chó giống đứa trẻ thông minh.
Hàn Duy Chỉ bóp miệng của nó nói: "Chủ nhân của mày không cần mày nữa à? Tao thả mày ra ngoài, ném mày vào thùng rác, mày thấy thế nào?"
Tiểu Ngân Chỉ nghe hiểu tiếng người, cũng nghe ra là ba ba đang uy hiếp ném nó đi.
Nó buồn bã nằm xuống đất rất lâu không đứng dậy.
Hàn Duy Chỉ tắm xong, không nhìn thấy con chó ngốc ở tầng ba, anh xuống tầng, thấy nó đang buồn bã nằm ở vị trí cũ.
Thật sự hết cách.
Một con chó cũng khiến anh khó chịu.
Quan trọng là anh cũng hết cách với nó, nếu anh không an ủi nó có thể nó sẽ giả vờ đến ngày mai, ngày kia, ngày kìa.
Hàn Duy Chỉ đành phải đi qua đó, khom lưng ôm nó lên an ủi nó vài câu.
Như vậy tiểu Ngân Chỉ mới dễ chịu hơn một chút, ban đêm còn muốn ở cùng anh ngủ cùng một phòng thì nó mới vui nếu không nó sẽ lại tiếp tục buồn bã.
Hàn Duy Chỉ ngày càng cảm thấy, con chó giống một đứa trẻ thông minh này là một người giống y như Bạch Ngân vậy.
Làm loạn với anh đủ chưa? Không phải là vì lần trước ở trong xe anh đã nói điều gì đó khiến cô khó chịu à?
Cô là con người chứ không phải là một con chó, lẽ nào muốn anh phải dỗ cô như dỗ dành một con chó ư?
Cô nằm mơ đi.
- Hết chương 61 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...