Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 6: Nụ hôn đầu tiên
“Cô đang ở đâu?” Trong khung cảnh âm thanh vô cùng ồn ào, giọng nói êm tai của Lục Khải Nhan được truyền ra từ trong chiếc điện thoại.
Bạch Ngân ừ với cô ấy một tiếng nhưng lại không trả lời.
Cô muốn đơn phương tự hủy cuộc hẹn này, dù sao chỉ cần Lục Khải Nhan không đồng ý đổi tiền mặt của chi phiếu năm trăm vạn, cô cũng không thể lấy được một đồng bạc nào.
Nói cho cùng ban đầu không ai nợ ai, không có ai thua thiệt hay chịu lỗ gì ở đây cả, mà cho dù có thiệt thì người thiệt hơn chính là cô, mấy ngày nay vì muốn kiếm được số tiền đó cô đã tự mình huỷ đi tam quan* của mình nên cô bắt buộc phải dừng chuyện này lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Phá hủy tam quan: Tam quan là chỉ sinh quan, giá trị quan, thế giới quan nhưng đột nhiên có một việc gì đó xảy ra làm cho bản thân cảm thấy sinh quan, giá trị quan, thế giới quan không còn giống như mình suy nghĩ trước kia, hoàn toàn thay đổi sự nhận thức về nó. Cho nên gọi là phá hủy tam quan. Có lúc nó còn được dùng trong trường hợp nói khoa trương, đột nhiên xảy ra một việc gì, một quan niệm, một hành động… làm người khác không thể tin được.
Lục Khải Nhan tìm một nơi tương đối yên tĩnh rồi bắt đầu bàn giao công việc: “Có việc xảy ra đột xuất, tôi sẽ nói ngắn gọn, bây giờ cô qua đây một chuyến, tôi sẽ tạo cơ hội tốt để cô tiếp cận Hàn Duy Chỉ.”
Bạch Ngân sớm đã mất hết ý chí với cô ấy rồi, đối với nhà tài trợ cũng không còn sự nhiệt tình như lúc đầu nữa.
Hơn nữa, nếu như thật sự có cơ hội tốt thì làm sao có thể tới lượt mình được?
Từ trước đến nay sự may mắn của cô luôn rất kém, thật ra lúc đầu vừa được tìm tới, có lẽ cô cũng đã hiểu rõ, những nhiệm vụ mà mình chấp nhận đều là của người khác để lại.
Cũng giống như một quả táo đã bị người khác gặm đến nỗi chỉ còn lại mỗi hạt, Lục Khải Nhan vẫn phải ném nó qua cho mình để mà gặm tiếp, còn một chút thịt thì thôi, vẫn có thể dễ dàng cắn đến hạt, đằng này trực tiếp dùng răng nanh cắn nát nó, máu chảy không ngừng thậm chí còn có thể nghẹn mà chết.
Bạch Ngân tin rằng mỗi ngày sẽ có cơ hội nhưng mà mối quan hệ giữa người với người phải đồng thời xuất hiện, không phải chỉ dựa vào mỗi cơ hội mà còn phải là thời cơ và phản ứng hóa học.
Cô đã có cố gắng rồi, cô và Hàn Duy Chỉ không hợp bát tự, đừng nói đến phản ứng hóa học, mà ngay cả chén dĩa cơ bản nhất cũng không ăn khớp với nhau.
“Tôi không đi đâu, tôi đang nằm ngủ ở kí túc xá rồi.”
Lời nói dối của cô vừa được nói ra đã bị đứa bé đang nằm trong lòng của hành khách trên xe khóc oa lên một cái.
Lục Khải Nhan cười khúc khích: “Vậy thì cô cũng lợi hại thật, ở kí túc xá mà còn sinh được thêm em bé.”
Bạch Ngân quyết định diễn kịch cho đến cùng, không chút để tâm tới mà đáp: “Ừm, là em gái của bạn cùng phòng tôi, đến trường học chơi một chút.”
“Em gái của bạn cùng phòng cô vẫn là một đứa bé sao? Theo tôi thấy thì không phải là em gái, mà là tư sinh nữ* nhỉ?” Chẳng biết sao Lục Khải Nhan lại tranh luận ở trong điện thoại.
*Tư sinh nữ: con gái của vợ chồng chưa kết hôn.
Trong phút chốc khiến cho Bạch Ngân cảm thấy con người này, dường như không phải là trợ lý nhỏ với giọng điệu nghênh ngang nữa, mà là cô Lục với khí thế hung hăng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Khải Nhan nói: “Hỏi cô lần cuối, cuối cùng cô có đến không?”
“Không ngờ rằng cô lại là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, sớm biết cô như vậy thì tôi đã không tìm cô rồi.”
“Cô có biết cô như vậy là đang phá hoại chuyện lớn của tôi không, năm trăm vạn thì sao, cô thật sự là không cần nữa sao?”
Bạch Ngân hít một hơi thật sâu, đứa bé ở vị trí đối diện khóc xong rồi lại cười, còn vươn đôi tay nhỏ mập về hướng cô, cô cũng nhìn về hướng đôi tay kia bằng ánh mắt thân thiện.
Cô thay đổi suy nghĩ, đời người vẫn còn một chút hi vọng.
“Cái quán bar mà cô nói đến ở xa quá, tôi không có tiền để gọi xe qua đó.” Đột nhiên Bạch Ngân nghĩ thông rồi, nếu là đơn phương tự hủy cuộc hẹn thì ít nhất cũng phải lấy lại được tiền đã chi trả để gọi xe.
“Cô đợi đó.” Lục Khải Nhan dừng lại một chút.
Bạch Ngân nghe thấy tiếng nhắc nhở đã chuyển khoản của điện thoại. Mở điện thoại lên xem thử, phát hiện Lục Khải Nhan đã chuyển cho cô năm mươi vạn nhân dân tệ.
Phụt.
Nếu mà sớm biết phí xe cho một lần là năm mươi vạn nhân dân tệ thì cô cũng không cần phí lời với cô ấy âu như vậy rồi.
Trong lòng vui mừng, cô kiềm chế sự phấn khích của mình, hỏi cô ấy hương hướng chính xác của quán bar.
Lục Khải Nhan thần tốc mà gửi định vị qua cho cô, còn nhắn thêm một câu bằng chữ: “Tôi đứng trước cửa đợi cô, cô nhanh chóng gọi xe đến đây đi.”
Nhận tiền của người ta thì làm việc cho người ta, trình độ chuyên nghiệp của Bạch Ngân ở trên phương diện này vẫn được coi như là cao.
Đến trạm xe tiếp theo cô đứng dậy rồi rời đi, đứa bé lúc nãy nhìn cô cười cười nắm chặt tay lại tạo thành một quả đấm nhỏ, dường như nó đang muốn vẫy tay với cô, cô mỉm cười rồi vẫy tay tạm biệt nó, đứa bé liền nở nụ cười như mật ong vậy.
Ở khoảng cách này cũng không xa vị trí của quán bar mà Lục Khải Nhan nói đến, ngồi lên chiếc taxi mà lúc nãy mới hẹn xong, đi đường năm phút là đến rồi.
Trong làn gió nhè nhẹ của đêm thu, Lục Khải Nhan trong bộ đồ đắt tiền đang đứng đợi cô.
Cô không nhìn ra bộ đồ của cô ấy là của thương hiệu nào nhưng vừa đập vào mắt đã có thể nhìn thấy được chất liệu của nó rất tốt, chắc chắn rất đắt, chỉ nhận ra mỗi chiếc túi bạch kim được làm bằng da cá sấu của thương hiệu H, nửa đêm hôm khuya đeo một chiếc túi đắt như vậy, cô ấy không sợ sẽ bị cướp giật hay sao?
Sau đó một Lục Khải Nhan với cả người toàn mặc đồ thương hiệu, đứng trước một chiếc Volkswagen bình thường mà đợi cô.
Hình ảnh này hơi sai sai.
Cho nên, tiểu thư Lục Khải Nhan vì lo lắng sẽ bị cướp giật nên mới lựa chọn một công cụ đi ra ngoài khiêm tốn như vậy sao?
Trong suy nghĩ của cô, mỗi lần cô cả Lục lái xe thì nên lái xe của những thương hiệu Maserati, còn chiếc Mercedes Benz cũng ít nhất ngang ngửa cấp bậc của chiếc BMW, nhưng không hề như vậy, cô Lục ngồi chiếc Volkswagen, khi kéo cô ấy vào trong xe để nói chuyện, còn phát hiện một tài xế nam đang ngồi trong chiếc xe bình thường đó.
Bóng lưng của người tài xế nam cao to thẳng tắp, còn mỉm cười mà chào hỏi cô, ăn mặc bình thường, mặt mũi thật sự rất đẹp trai, thuộc vào loại khiến người khác trong một giây bị đắm chìm vào, vừa trẻ lại vừa sạch sẽ, rất rõ ràng, thân phận của anh ta không chỉ đơn giản như vậy.

Có lẽ đây là mồi dẫn lửa mà Lục Khải Nhan tìm cô đến để làm nhiệm vụ hủy hoại tam quan kia sao? Cho nên anh ta chính là nhân tình của cô ấy sao?
Vì tình nhân của cô ấy mà cô ấy còn dự định phải quay được bằng chứng vượt quá giới hạn của Hàn Duy Chỉ.
Nhưng vấn đề là bây giờ rốt cuộc Hàn Duy Chỉ và Lục Khải Nhan là có mối quan hệ gì? Tình nhân? Kẻ địch?
Ngay khi những suy nghĩ vừa nảy ra thì chúng tuôn trào không ngừng, giống như tiểu thuyết gia vậy tài liệu nghiên cứu cuồn cuộn không ngừng, bên Bạch Ngân đã bắt đầu bổ não rồi, mười mấy câu chuyện tình yêu bỏ theo trai của quý tiểu thư và chàng trai nghèo.
Hì hì.
“Những gì mà tôi đã nói với cô,  rốt cuộc là cô đã nghe rõ chưa?” Lục Khải Nhan lắc cô.
“Nghe rõ rồi.” Bạch Ngân nghiến răng mà thuật lại, mặc dù cô đã nghe đến nỗi lòng không yên nhưng từ trước đến nay năng lực hấp thụ của cô vẫn rất mạnh, trí thông minh lại càng không phải vấn đề.
“Vậy thì cô thuật lại cho tôi nghe thử xem.”
Bạch Ngân chậc một tiếng: “Cô yên tâm đi, tôi biết cô nói bạn của cô ở bên trong, đợi lát nữa sẽ giúp tôi tiếp cận Hàn Duy Chỉ. Tôi chỉ cần phối hợp là được.”
Bạch Ngân vẫn muốn biết xem, bạn gì mà lại có bản lĩnh tốt như vậy.
Cô đã suy nghĩ trăm phương ngàn kế chỉ để tiếp cận anh, mỗi lần đều bị mắng chửi xối xả, bọn họ có thể tạo cho cô cơ hội gì.
Lục Khải Nhan hài lòng mà nhìn chằm chằm vào cô rồi nói: “Được, vậy cô vào đi.” Cô ấy nhét thứ gì đó vào túi của cô.
Sau khi Bạch Ngân bước vào quán bar, tay sờ thử vào trong túi mới phái hiện đó là một hộp bao cao su.
Cô chỉ có thể kêu lớn cừ thật, nhìn cô Lục như vậy mà lại mang đồ tránh thai bên mình.
Nhưng cô đoán sự tính toán của đối phương vẫn là có ý tốt, lo lắng sẽ gây ra tai nạn chết người.
Cô kéo dây kéo của chiếc túi lại, đến chỗ “vị trí ghế phụ của bạn cô ấy” mà Lục Khải Nhan đang nói chuyện cùng.
Vẫn còn chưa bước đến gần, đã có một mỹ nữ cả người toàn dây đeo kim sa bước đến, cô ấy mặc một chiếc đầm hai dây mát mẻ, khắp người trắng đến nỗi như đang phát sáng, rất nhiều người luôn cho rằng lý do mỹ nữ xinh đẹp như vậy là do ăn mặc lộ liễu, chỉ cần nhìn thấy cô ấy, Bạch Ngân cảm thấy xinh đẹp, thuần túy như vậy là do cô ấy là mỹ nữ.
Thế là mỹ nữ dẫn cô ấy vào nhà vệ sinh thay chiến bào* trước, cô ấy đứng trước mặt Bạch Ngân cởi hết sạch quần áo trên người, rồi bảo Bạch Ngân cởi quần áo: “Chúng ta trao đổi cho nhau.”
*chiến bào: quần áo trước khi ra trận
Bach Ngân trực tiếp kêu lên cừ thật. Xem ra đây chính là kế hoạch của Lục Khải Nhan rồi, cô ấy muốn cô chỉ cần phối hợp hành động là được.

Mỹ nữ trao đổi quần áo với cô ấy, nói: “Cô là học sinh hả? Mấy tuổi rồi mà còn mặc loại quần áo ấu trĩ này, nếu không phải vì Khải Nhan, có chết tôi cũng không muốn mặc quần áo của cô.”
Bạch Ngân cũng chẳng để lại chút mặt mũi nào cho cô ta: “Tôi cũng không muốn mặc đồ của cô đây này, lộ liễu như vậy. Hứ.”
Người con gái xinh đẹp đó quay đầu lại nhìn cô vài cái, nhìn từ trên xuống dưới, bóp bóp rồi nặn nặn, nói: “Người cô cũng không tệ, còn trắng hơn cả tôi. Bình thường ăn tổ yến à?”
Bạch Ngân không muốn nói đạo lý với cô ấy, ra khỏi nhà vệ sinh rồi xõa tóc xuống, đi theo mỹ nữ lúc nãy đã cùng cô trao ổi quần áo cùng bước ra ngoài, bước đến vị trí chỗ ngồi của bọn họ.
Cũng không phải là Bạch Ngân chưa mặc bộ quần áo lộ liễu như này, cái ngày ở triễn lãm xe ô tô, chiếc váy mà cô mặc cũng cực kì ngắn, quần áo cũng tự nhiên hơn bộ quần áo ngày hôm nay nhưng cũng có khác nhau một tí.
Ngoài hiệu quả như nhau ra, nó còn lộ liễu hơn cả bộ đồng phục đó, chỉ là vai trò không giống nhau thôi.
Váy hai dây có vảy kim tuyến này chú trọng lộ ra đường nét của xương quai xanh và cánh tay, lóe lên một ánh hào quang, cả nước da như đang trong suốt óng ánh.
Sau khi Bạch Ngân ngồi xuống thì cũng thấy một chị gái khác ngồi cùng dãy ghế đang nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của cô, cô cảm thấy hơi ngại ngùng nên đã kéo tóc từ sau ra trước để che lại, muốn mỉm cười nhưng không biết vì sao không thể mỉm cười nổi.
Cô thực sự cảm thấy bản thân hơi lo lắng.
Lần đầu tiên đến nơi như vậy, một mỹ nhân lai mặc một bộ quần áo lộ liễu đang ca hát trên sân khấu, giọng hát mỹ lệ vô cùng linh hoạt kỳ ảo, ngay cả vóc dáng cũng rất đẹp, gần như tất cả đàn ông có mặt tại đây đều đang nhìn vào đôi chân của mỹ nhân có dòng máu lai đó, Bạch Ngân cũng không ngoại lệ.
Nghe bài hát xong, chị gái lúc nãy cứ nhìn chằm chằm vào cô rót cho cô một ly rượu, thái độ nghiêm túc mà nói: “Uống ly rượu này trước đi.”
Chị gái xinh đẹp đã hoán đổi quần áo với cô ở bên cạnh mà nói thêm một câu: “Cô không sợ cô ấy nổi giận với cô sao, một chút nữa không mò được cái gì hết, chúng ta phải bàn giao với Khải Nhan như thế nào đây?”
Bạch Ngân cảm thấy hơi khát nước, dứt khoát nhanh nhẹn một hơi uống cạn ly rượu đã được bưng lên.
Chị gái kia giơ ngón tay cái lên với cô: “Sảng khoái.”
Một chị gái khác nói: “Tửu tráng nhân đảm*, cô nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy của cô ấy xem, có thể chủ động bắt chuyện được không?”
*Tửu tráng nhân đảm: ý nói người nhút nhát uống rượu vào sẽ trở nên can đảm.
Chị gái lúc nãy mời cô uống rượu lại rót thêm cho cô một ly nữa, sau đó chỉ về vị trí dãy ghế của người đàn ông rồi nói : “Thấy người đàn ông đó không? Hàn Duy Chỉ. Quán bar này là của anh ấy với một người bạn, lúc trước bọn tôi đã đổ qua anh ấy rồi, anh ấy chính là mục tiêu tối nay của cô.”
Chị gái khác nói: “Cô uống hết ly rượu này đi, sau đó đi qua đó nói với anh ấy, cô đánh cược với bạn thua rồi, đành phải hôn anh ấy một cái.”
Phụt.
Rượu trong miệng của Bạch Ngân không hề dự báo trước mà phun ra ngoài.
Cho nên bọn họ có cần phải chơi lớn như vậy không?
Cô cứ tuỳ tiện đi đến ép hôn như vậy, sợ rằng sẽ bị anh đánh thành bệnh thần kinh mê trai luôn nhỉ?
“Không có cách khác sao?” Bạch Ngân hỏi.
Các chị gái lại rót thêm một ly rượu nữa cho cô: “Không có, tất cả bọn tôi đều nhận ra Hàn Duy Chỉ, anh ấy sẽ không nhìn trúng bọn tôi, đối với anh ấy mà nói ở đây chỉ có cô là người lạ, cho nên chỉ cô mới đi được.”
“Cô giải quyết anh ấy xong thì đi đến khách sạn đằng trước, tôi sẽ mở sẵn phòng tốt cho hai người.”

Bạch Ngân cảm thấy không phải cô ấy điên rồi chứ? Bát tự còn không có một nét, tuy rằng Hàn Duy Chỉ không biết cô nhưng cô lại không thể xem anh là người lạ được.
Chị gái thấy cô đang đơ người ra, ánh mắt trở nên lạnh lùng, trực tiếp nói thẳng: “Nghe nói cô mới vừa nhận năm mươi vạn tệ của Khải Nhan, con người Khải Nhan thuần khiết dễ lừa tiền chỉ là không có chỗ để tiêu mà thôi, tôi cũng không ngốc, nếu như trong tối nay ngay cả bước đầu tiên mà cô cũng không làm nổi, vậy thì cô phải ói ra năm mươi vạn tệ đó ra cho tôi.”
Bạch Ngân nắm chặt tay tạo thành nắm đấm, cô sớm biết năm mươi vạn tệ đó không dễ lấy như vậy, vốn dĩ cũng chẳng ước mong xa vời sẽ có năm vạn vào tài khoản nhưng Lục Khải Nhan cứ bắt cô phải ăn cho được miếng ngọt này, bây giờ làm thế nào mà cô lại nỡ lòng ói năm mươi vạn tệ này ra được chứ
Dù sao cũng chỉ là hôn một cái thôi đúng không?
Được.
Cô đứng bật dậy, cô có uống rượu một chút nên bước đi hơi không vững, cô cứ đi một mạch đến gần vị trí ghế của bọn họ.
Cả đám đàn ông ngồi ở bàn đó đều nhìn về phía cô, chỉ có Hàn Duy Chỉ là không, anh đang xem điện thoại, không biết tại sao mà trong bầu không khí ồn ào như vậy, làm sao anh lại có thể chỉ cúi đầu chú tâm vào xem điện thoại.
Một người đàn ông có vẻ ngoài rất đẹp cứ luôn nhìn cô chằm chằm từ trên xuống dưới, sau đó chầm chầm vào huýt sáo: “Hi, người đẹp.”
“Hi.” Bạch Ngân cũng chào hỏi lại anh ta, trực tiếp đi đến vị trí của Hàn Duy Chỉ.
Anh vẫn chưa phát hiện ra cô, mỗi bước của cô đều cảm thấy vô cùng nặng nề, cô cảm thấy bản thân mình có thể trở về lại đường cũ trong một giây, nếu như không phải vì đột nhiên anh đứng dậy, bước chân của cô không thu về được, trán của cô trực tiếp đụng vào lòng ngực của anh.
Trong thời gian ngắn cô cảm thấy đầu óc choáng váng, thì ra cũng có người sở hữu bộ ngực cứng rắn như vậy, không biết ăn gì mà lớn lên, cô còn bị dội ngược về, xém tí nữa té ngã xuống, một cánh tay vững vàng đỡ hai vai cô, lúc này cô mới đứng vững lại.
Là Hàn Duy Chỉ tiện tay có lòng tốt mà đỡ chặt cô.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, lo lắng anh sẽ nhận ra cô là người lần trước đã gây ra tai nạn suýt chết người ở sân bay, vì khoảng cách đứng rất gần nên cô có thể ngửi được hơi thở trên người của anh, mùi hương giống y chang mùi lần trước ở Vân Thủy Thiên, nếu đã như vậy thì chắc chắn không thể nhận sai người được.
Cô biết đám chị em của Lục Khải Nhan ở phía sau lưng đang chờ đợi để xem cô hôn, không được rồi, vì năm mươi vạn tệ này, dù không muốn hôn cũng phải hôn.
Nhưng chênh lệch chiều cao cũng quá lớn rồi, cô không dự báo trước mà vươn tay ra nắm lấy vạt áo của anh, kéo đầu anh xuống, như vậy mới có thể tiếp xúc được môi của anh.
Hàn Duy Chỉ đang trong trạng thái trở tay không kịp, bị cô kéo đầu xuống, anh vẫn không nhận ra cô nhưng phối hợp với cô mà cong người lại.
Cho đến khi chạm được môi của anh, anh mới mở to mắt ra nhìn kỹ khuôn mặt của cô.
À, là cô ta, là kẻ điên ở sân bay lần trước, có lẽ là sớm hơn, lúc đó dường như anh đã gặp cô ở đâu rồi, ở Vân Thủy Thiên, hoặc có lẽ là ở góc cảng nào đó. Anh tìm kiếm tất cả những hình ảnh mà cô đã xuất hiện qua trong đầu mình.
Sau đó, anh ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc đến nổi có thể dìm chết người trên quần áo của cô, cô vẫn còn đang hôn, không ngừng mà thăm dò thử cách để cạy môi của anh ra.
Xung quanh là tiếng reo hò hoan lạc của tập thể, xem kịch hay, xem trò cười, đến hít sâu một hơi lạnh.
Không phải hôn giữa ban ngày ban mặt như thế này là hoàn toàn không có, chỉ là tương đối ít ỏi.
Càng hiếm càng quý, cho nên mọi người đều trở nên vui mừng tung tăng.
Hàn Duy Chỉ đẩy mạnh cô ra, tay của cô giống như loài rắn vậy ôm trọn lấy cổ của anh ta, anh gỡ từng ngón từng ngón của cô ra, dưới ánh đèn nhìn thấy đôi môi sưng đỏ của cô, nói với cô một câu: “Cho cô ba giây để cút khỏi đây.”
Hết chương 6 -
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui