Điện thoại di động của Hàn Duy Chỉ vang lên một chút, nhưng anh không thấy, anh đang nấu thức ăn cho chó.
Một thư ký có kinh nghiệm nuôi chó ở phòng thư ký nói cho anh biết, cô ấy nói mỗi khi chó trong nhà chán ăn, cô ấy sẽ tự tay làm thịt viên cho nó, con chó sẽ ăn rất ngon miệng.
Hàn Duy Chỉ nhìn thấy con chó này ăn càng ngày càng ít, anh tự nhiên cảm thấy hơi lo lắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù là chó của người khác, nhưng dù sao nuôi lâu như vậy cũng có chút cảm tình.
Buổi tối anh đổ cho nó một bát thức ăn cho chó, con chó này cũng chỉ ăn một ít, bên ngoài tời lại đang đổ mưa, nên cũng không thể cho nó ra ngoài vận động được.
Cứ để nó chạy loanh quanh trong nhà như vậy, con chó không được vui cho lắm, lại tiếp tục ngồi xổm trong chuồng giả vờ ngủ.
Đây chính là đang giận dỗi, Hàn Duy Chỉ nhìn thấy rõ.
Anh đến bây giờ cũng chưa từng tưởng tượng rằng sẽ có một ngày có một con chó dám nổi giận với mình.
Anh ngồi xổm xuống nắm chặt miệng của nó, dạy dỗ: “Chủ nhân của mi cũng không dám tỏ thái độ với tao, mi còn dám như vậy? Ai cho một con chó như mi lá gan đó!”
Con chó giận dỗi sủa: “Gâu! Gâu!”
Nó kéo dài âm cuối, nghe nói điều này có nghĩa là đó đang thể hiện sự không hài lòng của mình.
Hàn Duy Chỉ cũng không biết nó không hài lòng chỗ nào, là vì cuộc sống trôi qua quá thoải mái sao?
Anh nghĩ một lúc, rồi đi đến phòng bếp bắt đầu làm thịt viên cho nó.
Đầu tiên là xay nát thịt bằng máy xay, rồi nêm nếm gia vị, xong rồi thì vo thành từng viên, đây chính là thịt viên.
Thư kí Linda nói rằng, con chó sau khi ăn cái này liền quên hết tất cả mọi phiền não.
Hàn Duy Chỉ vừa chờ cho mấy viên thịt chín, đồng thời vừa nhìn tin nhắn Bach Ngân gửi cho mình.
Bạch ngân nói: “Anh, em cùng đàn chị cùng nhau hợp tác mở một phòng làm việc, đang vẽ tranh tường đây này, về sau em cũng trở thành nữ chủ của một doanh nghiệp rồi!”
Một lúc sau Hàn Duy Chỉ gửi lại cho cô một tin nhắn, chỉ có hai từ ngắn gọn: “Chúc mừng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Ngân trả lời trong tíc tắc: “Cho nên em nhất định phải mời anh ăn cơm, tối thứ sáu tuần này đi!”
Hàn Duy Chỉ nói: “Em có tiền sao?”
“Đương nhiên là có! Em có rất nhiều tiền!” Bạch Ngân khoe của.
“ Đi.” Anh đáp ứng.
Bạch Ngân nhảy cẫng trên giường trong kí túc xá, không hề biết rằng con chó của mình, đang được hưởng đãi ngộ của nhà vua.
Cô bên này còn đang đáng thương cầu xin được gặp mặt, chó của cô đã thành công để nam thần nấu ăn cho nó.
“Đến ăn đi!”
Hàn Duy Chỉ đặt từng viên thịt vào trong bát của nó, con chó kia còn ỉu xìu thể hiện sự không vui.
Bị Hàn Duy Chỉ ôm tới, ép nó ăn thịt.
Con chó này cũng là một con chó ngốc, chỉ cần một viên thịt là đã ngoan ngoãn thần phục anh.
Cái gì mà tâm tình buồn chán, ăn không thấy ngon miệng, tất cả chỉ là vì đồ ăn không đủ ngon.
Một khi có miếng thịt thơm ngào ngạt, thì bất kì con chó cao quý, lạnh lùng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Tiểu Ngân Chỉ ăn xong mấy viên thịt rồi vẫn còn muốn ăn nữa, chảy nước bọt cầu xin anh cho nó thêm một viên.
Lần này đến lượt Hàn Duy Chỉ không để ý tới nó.
Anh đem tất cả thịt viên bọc thật kín để cho vào trong tủ lạnh, cũng không cho nó ăn nữa.
Con chó vô cùng thông minh, cứ nhìn chằm chằm vào mấy viên thịt viên của mình, bị bọc kín cất vào trong tủ lạnh như vậy, nó sủa một tiếng, rồi lại buồn bã nằm bẹp xuống.
Trước khi ngủ, Hàn Duy Chỉ lại nhận được tin nhắn Bạch Ngân gửi tới, là mấy nhà hàng Tây mà cô tỉ mỉ chọn lựa.
Cô nói: “Cuối tuần em mời anh ăn cơm Tây nha, anh nhìn xem anh thích nhà nào.”
Hàn Duy Chỉ không nhìn, anh không thích một nhà nào cả. Nhắn lại: “Không ăn cơm Tây”.
Bạch Ngân nghĩ thầm, nếu không ăn đồ Tây, vậy chỉ có thể ăn đồ ăn Trung Quốc.
Cô đang nghĩ ngợi, lại nhận được tin nhắn Hàn Duy Chỉ nhắn tới:
“Gốc cây em trồng đã nở hoa rồi.”
Bạch Ngân tính toán thời gian, bây giờ đã gần tháng sáu, lúc này quả thực là thời gian mà cây dành dành nở hoa.
“Vâng, thật tuyệt, cuối tuần anh có thể hái một bó hoa đưa đến cho em không?”
Bạch Ngân không có chờ được đến tin nhắn trả lời của anh, thầm nghĩ có lẽ là anh ta không muốn.
Trước ngày hẹn hai ngày, Hàn Duy chỉ nhìn thấy con chó ngu ngốc này đang tàn phá cây hoa dành dành.
Có lẽ bởi vì những bông hoa tươi màu trắng muốt đang nở rộ kia đã thu hút sự chú ý của nó.
Lần đầu tiên Hàn Duy Chỉ cho con chó ngu ngốc này một bài học, gõ mấy cái vào đầu chó của nó, dọa cho Tiểu Ngân Chỉ rên rỉ nằm sõng soài trên mặt đất phụng phịu.
Lão Phạm đang đợi Hàn Duy Chỉ nhìn thấy thì sửng sốt một chút, ông nói con chó này thật nghe lời.
Hàn Duy Chỉ nở nụ cười mà bình thường không thấy, giống như một người đàn ông khoe khoang với người khác về con của mình: “Đừng khen nó, nó có thể nghe hiểu được, vô cùng tinh ranh.”
Tiểu Ngân Chỉ thực sự nghe hiểu được, khi nghe đến đó, vô cùng đáng thương ngẩng đầu lên nhìn ba nó, lại nhìn qua hướng lão Phạm một chút.
Lão Phạm nhìn nó, con chó này mắt ngấn nước, vô cùng giống người.
Trong xe, lão Phạm cùng Hàn Duy Chỉ nói về việc ông ấy cũng có nuôi một con chó ở quê, nhưng mà con chó kia không bắt mắt bằng con này, con chó này thật thông minh.
Hàn Duy Chỉ cười cười, nói: “Đúng vậy, vô cùng giống chủ nhân của nó.” Trong lời nói có chút tự hào.
Lão Phạm cũng là một người tinh ý, đương nhiên có thể nghe ra được, nửa đùa nửa thật hỏi: “Không ngờ con chó này có chủ nhân khác, tôi còn nghĩ ngài là chủ nhân của nó cơ, thấy nó vô cùng nghe lời ngài.”
Hàn Duy Chỉ nghiêng đầu lặng lẽ nhìn ra ngoài của sổ: “Đúng, nó còn có một chủ nhân khác.”
Không không hiểu sao, vào lúc này anh lại nhớ đến buổi hẹn hò vào cuối tuần cùng chủ nhân của con chó.
Thời tiết nóng dần lên, làm tâm tình của con người ta cũng trở nên khô nóng, anh còn hơi mong chờ được nhìn thấy cô, thật đúng là khó hiểu.
...
Mấy ngày nay sau giờ học, Bạch Ngân cùng với đàn chị Ngải Lâm đi tìm chỗ làm văn phòng.
Tiền thuê đều không hề rẻ, hai người chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng một cái văn phòng cách trường học tương đối gần, sau khi hỏi về tiền thuê thì nó cũng không hề rẻ.
Ngải Lâm không quyết định ngay lập tức, chị ấy muốn trở về suy nghĩ một chút.
Trên đường trở về, nàng hỏi Bạch Ngân: “Em cảm thấy thế nào?”
Bạch Ngân cảm thấy cũng được, khu vực này rất tốt, rất thích hợp cho bọn họ vừa đi vừa về giữa hai vị trí trường học cùng phòng làm việc.
Bạch Ngân còn một năm nữa mới tốt nghiệp, mà Ngải Lâm đang là nghiên cứu sinh năm thứ hai, tuy có nhiều thời gian, nhưng nếu mỗi một lần đi đến phòng làm việc, đều phải đi hơn nửa thành phố, rõ ràng là không thể nào.
“Nhưng mà tiền thuê so với dự đoán của chị thì đắt hơn một chút.” Ngải Lâm nói thật.
“ Đắt hơn bao nhiêu?”
“Tầm mười lăm phần trăm.”
Bạch Ngân nghĩ một chút rồi nói, “Thế cũng không phải là quá nhiều, em cảm thấy đây vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được, mười lăm phần trăm cũng có thể kiếm về thông qua phương diện khác.”
Ngải Lâm nói chị ấy cần về suy nghĩ thêm, cái này cũng không phải là chuyện của một cá nhân.
Tiền chi cho phòng làm việc là Bạch Ngân trả, cho nên cô vô cùng thận trọng.
Bạch Ngân nắm chặt bàn tay của mình: “Đàn chị, chị từ từ suy nghĩ, không cần sốt ruột.”
...
Nháy mắt đã tới thứ bảy, hôm nay là ngày lớp chụp ảnh tốt nghiệp, trường học cũng vô cùng náo nhiệt.
Bạch Ngân đã đồng ý với Lương Khê, muốn dẫn cô đi tham gia buổi lễ tốt nghiệp của Triệu Gia Ngôn.
Việc này bây giờ nghĩ lại, cảm thấy có hơi vô lí, Bạch Ngân cũng không biết tại sao mình lại đồng ý.
Nhưng cũng dù sao cũng đã đáp ứng, cô cũng không còn cách nào khác, bởi vì Lương Khê vô cùng tích cực, chín giờ sáng đã nói mình có mặt ở cổng trường rồi.
Bạch Ngân rời giường rửa mặt, đi ra ngoài đón người.
Hai người sánh bước trên con đường ở trường học.
Lương Khê vô cùng kích động, nghe nói còn chuẩn bị lễ vật.
Bạch Ngân hỏi cô ấy chuẩn bị lễ vật gì, cô ấy nói là một cái cà vạt hàng hiệu.
Bạch Ngân bỗng nhiên thở dài một hơi: “Cô mua đồ vật quý giá như vậy làm cái gì? Cũng không có kết quả.”
Lương Khê nói: “Không có kết quả ta cũng không mất gì cả, cái cà vạt này vốn là chị Khải Nhan không cần nữa nên cho ta, ta lại không có bạn trai, đang lo không biết muốn tặng cho ai đây.”
Bạch Ngân thở dài, “Được rồi.”
Cô vừa dứt lời, trước mắt thoáng hiện lên mặt của gã A Hào cho vay nặng lãi.
Không nghĩ tới trường học vừa khai giảng, mặc dù vẫn có bảo vệ kiểm tra nhưng gã lại có thể trà trộn vào được.
Bạch Ngân che che đầu nói: “Ông tới làm gì?”
Gã A Hào nói: “Không làm gì cả, rất lâu không gặp, tao cố ý đến hỏi mày một chút là đã có tiền chưa? Năm nay đều qua lâu vậy rồi, mày làm sao vẫn không có tiền?”
Lương Khê đứng ở một bên sợ ngây người, ngạc nhiên mở to hai mắt, nhìn xem Bạch Ngân rồi lại nhìn xem người đàn ông trung niên đòi nợ trước mặt.
- Hết chương 57 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...