Chương 36: Trở về và cãi nhau với Bạch Ngân
Toàn bộ quá trình Hàn Chí giống như là đang mơ.
Hàn Duy Chỉ không nghĩ tới, hiện tại ở trên máy bay anh không nghĩ là sẽ gặp được Tiffany, thái độ cô ấy còn cực kỳ nhiệt tình, nhất là cách đối xử với cháu của anh.
Hàn Chí chính là tiểu quỷ, đừng xem thường nhóc ta chỉ có bảy tuổi nhưng nó cũng hiểu được cô ấy đối xử với nó như vậy là đang muốn lấy lòng chú của nó.
Hoặc là do nghe ông nội bà nội quá nhiều lần thúc giục chú: Tìm đối tượng cưới đi chứ? Nhóc ta bắt chước theo giọng nói của ông bà hắng giọng hỏi một câu: “Chú, đây cũng là đối tượng sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suýt chút nữa Hàn Duy Chỉ bị sặc, may là Tiffany đã đi, nếu không anh cũng không biết giải thích như thế nào nữa.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Hàn Chí: “Nhớ. Từ lần sau không được nói như thế.”
“Dạ vâng, chú.” Hàn Chí chỗ hiểu chỗ không gật đầu một cái, sau đó nhóc ta lại nói thêm một câu khiến mọi chuyện càng hỏng bét: “Chú, cháu nghĩ là chị gái ở nhà chú còn xinh đẹp hơn, cháu hi vọng chị ấy có thể trở thành đối tượng của chú.”
Hàn Chí nghiêm túc suy nghĩ sau đó nghĩ ra được ý tưởng này, nhóc ta đối với cái đẹp cũng đều dựa theo hình tượng của mẹ, đối với nhóc ta mà nói, Bạch Ngân có mái tóc rất dài. Cho nên chị ấy tốt hơn, cũng đẹp hơn.
Hàn Duy Chỉ không còn lời nào có thể nói nữa, anh định đi ngủ một giấc, có chút tò mò hỏi nhóc ta: “Tại sao?”
“Bởi vì tóc của chị ấy khá dài, còn thẳng tắp.”
Trong đầu Hàn Duy Chỉ nghĩ đây chính là suy nghĩ dốt nát ngây thơ của một đứa bé trai, nhìn một người phụ nữ chỉ để ý xem tóc có dài hay không, thật đáng tiếc: “Bây giờ tóc của chị ấy cắt ngắn rồi, hơn nữa trước kia còn nhuộm màu hồng.” Anh cố ý nói, mục đích là hy vọng Hàn Chí mau kết thúc đề tài liên quan đến Bạch Ngân.
Hàn Chí hiển nhiên lại tò mò hơn, trợn tròn hai mắt: “Tóc màu hồng sao? Vậy chắc chị ấy cũng sẽ xinh đẹp giống như thiếu nữ trong tranh đúng không? A” Lúc này Hàn Chí cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hàn Duy Chỉ khá bất lực, không để ý đến nhóc ta nữa, anh đeo cụp mắt lên.
Toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người Tiffany đều nghe thấy, cô đứng ở phía sau nhún vai một cái sau đó rất nhanh đi phục vụ những người khác.
…
Sau khi máy bay hạ xuống, chuyện thứ nhất Hàn Duy Chỉ làm là đưa Hàn Chí đến nhà Bao Uyển, đưa cho bà ấy cái túi nhỏ, bên trong đồ dùng hàng ngày của Hàn Chí trong thời gian phải ở đây một ngày. Hàn Chí bị ho suyễn cho nên rất chú trọng về đồ dùng, tất cả đều là anh nhờ dì giúp việc chuẩn bị trước.
Hàn Duy Chỉ hời hợt nói chuyện cùng Bao Uyển, tối mai anh sẽ đến đón Hàn Chí, cũng nhắc tới có thể mấy ngày sau sẽ đích thân tới đón cháu bởi vì lúc đó anh có mở ra một hạng mục ở trong nước.
Bao Uyển nghe vậy đôi mắt bình tĩnh không hề gợn sóng, bà tùy ý đứng sau lưng người giúp việc nói: “Tối nay ông Lục phải về nhà ăn cơm, làm nhiều vài món thức ăn.”
Chẳng qua là chuyện bình thường như bao nhà khác nhưng trong lòng Hàn Duy Chỉ đau đến nghẹt thở, anh biết Bao Uyển lần nữa hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh, lần nữa ném anh vào cuộc sống đầy khói lửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dĩ nhiên anh không hề trách bà ấy, mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống, điều anh lạ là chính mình.
Bao Uyển Hiếm khi cùng anh nói chuyện, từ trước kia cho tới bây giờ cô đều vẫn rất kiêng dè với “ông chú” này
Bao Uyển khách khí hỏi: “Ông Lục thường hay nhắc tới cháu, tối nay Khải Nhan cũng về nhà dùng cơm, cháu cũng ở lại ăn cơm chứ?”
Hàn Chí ở trong phòng nhanh chóng nói to: “Chú cũng ở lại ăn cơm đi. Ông ấy với lại chị đều thích chú đến.”
Hàn Duy Chỉ vừa nghe cũng biết ông ấy ở đây là ông Lục, xem ra Hàn Chí ở nước ngoài lớn lên, cũng không ngăn cách được tình cảm gia đình, anh ở nước ngoài cũng biết rất nhiều bạn nhỏ có bố mẹ ly dị, bọn họ cũng sẽ dạy dỗ trẻ con tiếp nhận tất cả.
Hiển nhiên Hàn Chí cũng sẽ không có bóng ma nào cả, tất cả đều chấp nhận, cái này còn phải quy công cho anh trai anh
Xem ra người duy nhất không tiếp nhận điều này chỉ còn lại anh.
Hàn Duy Chỉ khổ sở từ chối, anh biết rất nhiều chuyện gió êm sóng lặng, núp sau bình tĩnh như mặt sóng biển không muốn để ai biết được, tốt nhất là nên gió yên biển lặng đi xuống, cũng không ai thích biển gió nổi lên
Hàn Duy Chỉ từ chối Bao Uyển sau đó cũng lái xe rời đi, lúc lái xe qua cửa, anh nhìn thoáng qua, gặp Lục Khải Nhan về ăn cơm tối.
Lục Khải Nhan được một người đưa về, là một người đàn ông.
Dĩ nhiên anh không muốn biết người đàn ông đưa về là ai, chỉ muốn lái xe rời đi.
Lục Khải Nhan ngồi ở bên cạnh người lái xe gọi anh lại, từ xa hạ cửa xe xuống cười híp mắt hỏi: “Hàn tổng, trở về nước nhanh như vậy sao? Có phải nhớ Bạch Ngân của chúng tôi hay không? Đúng rồi, cô ấy ở nhà anh một mình quá đơn độc, anh về rồi thật tốt, an ủi cô ấy đi.”
Hàn Duy Chỉ ánh mắt thẳng tắp nhìn phía trước không nhìn cô lấy một cái nhưng anh nhận ra được, trừ ánh mắt hài hước của Lục Khải Nhan mà anh thấy được, bên trong còn có cặp mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn trên người anh.
“Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cô Lục, tối nay tôi về sẽ đuổi cô ấy ra ngoài, tối nay cô nhớ an ủi cô ấy thật tốt.”
Kỳ nghỉ mùa xuân mười mấy ngày đã để cho anh hoàn toàn tỉnh táo lại, tối nay anh phải để cho Bạch Ngân rời khỏi cuộc sống của anh.
Anh cảm thấy không thể lại để cho tình cảnh mất khống chế tiếp tục, anh thừa nhận buổi sáng ngày hôm đó anh mang hành lí rời đi, anh bị cô hôn cả người khô nóng lại bắt đầu rục rịch, cho đến mười mấy giờ sau khi máy bay hạ xuống, anh đắm chìm trong cơ thể mềm mại cùng nụ hôn đó, mỗi một lần nghĩ đều không thể bình tĩnh lại.
Nhưng trong mấy ngày của năm nay, có lẽ là do thời tiết ở New York quá lạnh, hoặc có thể là do anh nghĩ thông suốt, tóm lại chuyện thứ nhất sau khi anh tỉnh táo lại chính là muốn dùng đao sắc chém loạn.
Chuyện của Bạch Ngân không thể kéo dài quá lâu, càng kéo dài anh càng bị động, anh lo lắng chuyện này kéo dài sẽ càng không tốt. Trước mắt để cho cô rời đi anh nghĩ đã là biện pháp tốt nhất.
Đến bây giờ anh vẫn không nghĩ ra, đêm hôm đó tại sao anh lại đồng ý Lục Khải Nhan để cho cô vào cửa, chỉ là bởi vì anh lo lắng vì sợ cháu mình bị tổn thương sao, chuyện đã qua, anh cũng đã sớm không thể nhớ lại suy nghĩ của mình vào đêm hôm đó.
Có lẽ phần lớn nguyên nhân là bởi vì cháu của anh, anh đã nói với bản thân như vậy.
Bỗng nhiên anh cảm ơn kỳ nghỉ mùa xuân mười mấy ngày để cho anh tỉnh táo lại, nếu như không có kỳ nghỉ đấy, thậm chí anh cảm thấy nếu anh về nước vào buổi sáng hôm đó thì lập tức anh phải đè người ra làm.
Cô không biết xấu hổ hôn nụ hôn nóng bỏng nhưng anh bây giờ đối với những hành động của cô cần lời giải thích, cô vừa phóng đãng lại thủy tính dương hoa*, tất cả hành động cũng vì anh mà bày ra, chuẩn bị tất cả cám dỗ, anh tuyệt đối sẽ không thể mắc lừa thêm lần nữa
*Thủy tính dương hoa(水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
Mặc dù đến lúc này anh vẫn không nhĩ ra, nếu chiếm hữu cô thì anh sẽ bị tổn thất cái gì, tổn thất tiền sao? Anh không ngại chút tiền này. Tổn thất người sao? Nếu anh sử dụng biện pháp an toàn thì cũng sẽ không ai bị tổn thất. Tổn thất hôn ước kia sao?
Suy cho cùng Lục Khải Nhan vẫn khá là non nớt, đến bây giờ cô còn không biết, anh cùng ông Lục đính ước cưới cô không phải là đơn giản như vậy.
Anh hoàn toàn có thể không lập gia đình với cô, anh vẫn luôn coi cô như đứa trẻ con, có cưới hay không cho tới bây giờ không phải ý của anh, cũng không phải Bạch Ngân có thể tham gia.
...
Một khi đã quyết định xong, những chuyện tiếp theo giống như làm lại chương trình, bất kể có kịch liệt như thế nào đi chăng nữa, cũng có thể dựa theo đại cương mô tả ngay từ đầu, trăm phần trăm không phải thêm bớt nhưng ít ra là đại khái của anh là miêu hội đường cong.
Dựa theo ý tưởng của Hàn Duy Chỉ, hôm nay anh trở về chính là để gây gổ với Bạch Ngân, nếu cô không đi, anh có thể trực tiếp đưa cô đi.
Lúc anh đậu xe chợt nhớ lại, mười mấy ngày trước anh còn cho cô thẻ tiền, xoa xoa mi tâm, anh cảm thấy mình không phải chỉ là bị trúng gió nhẹ, rốt cuộc là bị Thiên Tiên đầu độc cái gì đó, anh mới làm ra hành động khác thường như vậy.
Anh còn lấy tiền cho cô, cho nên đây là muốn mua cô? Bao nuôi? Không phải cảm thấy tiền kia khá ít sao?
Rõ ràng Bạch Ngân không phải Thiên Tiên, cho nên anh bị quỷ đầu độc tâm trí sao?
Anh cảm thấy hành động nhất thời của mình thật khiến người ta khó hiểu.
Giờ khắc này ngay cả nhớ lại anh cũng không muốn nhớ lại, anh cảm giác từ khi Bạch Ngân xuất hiện, hành động của anh đều hết sức khó hiểu, cho tới bây giờ anh cũng không phải là người không có nguyên tắc như vậy.
Anh nổi đầy ưu tư đẩy cánh cửa ra, sắc mặt thâm trầm, nhìn xung quanh tìm cô.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy, cửa mở ra, ánh đèn bật lên như nghênh đón anh nhưng không biết từ đâu có một con chó nhảy bổ ra, kịch liệt hướng về phía anh sủa to, cửa vừa mở ra, con chó lập tức tông từ cửa xông ra, chạy đến cây bên ngoài đi tiểu.
Xong chuyện con chó lại trở về địa bàn của nó chạy quanh mấy vòng sau đó điên cuồng chạy vào trong phòng.
Sắc mặt Hàn Duy Chỉ đầy âm trầm ngồi trên ghế salon ở phòng khách nhìn tất cả những thứ này, có một loại khí tức đang phun trào ở trong lồng ngực của anh, nhưng Bạch Ngân không có ở nhà, lửa giận của anh như có vải bông lấp kín, một chút không gian phát tiết cũng không có.
...
Bạch Ngân đã rất lâu không đi ra ngoài, tròn mười mấy ngày nghỉ, mỗi ngày cô đều ở nhà dạy Tiểu Ngân Chỉ đi tiểu cộng thêm đi ị.
Có thể nói trong mười mấy ngày nghỉ này, đây là công trình khiến cô có cảm giác thành tựu nhất.
Cô còn dạy cho nó đâu là người chủ chính, cô luôn luôn cầm điện thoại có hình chụp lén Hàn Duy Chỉ nói: “Đây là ba ngươi. Biết không? Kêu ba ba.”
Con chó nhỏ nhìn tấm hình sủa hai tiếng. Hết sức phối hợp.
Bạc Ngân tương đối vui vẻ.
Cô vừa nghĩ tới khi Hàn Duy Chỉ trở về có thể thấy một con chó nhỏ hiểu chuyện như vậy, tâm trạng như mùa xuân.
Cô đi siêu thị thuận đường về nhà trọ cầm thêm sách tiếng anh.
Xuống lầu cô đi ngang qua lùm cây kia, chỉ thấy đến công nhân làm vệ sinh ở trong bụi rậm đang nhổ tận gốc cây sơn chi, một bên nhổ một bên nôn: “Chết tiệt, ai ở chỗ đi bậy hả, muốn tôi nhổ xong chết luôn sao”
Bạch Ngân bị dọa đến sợ vội vàng ngăn lại nhưng dì làm công nhân vệ sinh đã đem nhổ tận gốc cây sơn chi đặt ở trong xe rác.
May mà cô kịp thời đi tới cùng công nhân làm vệ sinh khiếu nại một phen, mới đưa được cây sơn chi trở về.
Cho nên hai tiếng sau, Hàn Duy Chỉ thấy người chở cây sơn chi vào nhà mình.
Bóng cây sơn chi không nhỏ, to hơn nửa người Bạch Ngân, Hàn Duy Chỉ nhìn trước chỉ thấy cành lá xanh biếc sau đó mới nhìn thấy người Bạch Ngân.
Cô cũng chưa đi vào cửa nhà mà là thẳng đem cây đi đến tiểu hoa phố trước biệt thự trồng.
Ở chỗ này gần một tháng, Bạch Ngân đã tham quan tiền sảnh phía trước biệt thự một vài lần.
Biệt thự này chiếm diện tích rất lớn, mặc dù chỗ ở không phải quá lớn nhưng nếu như tính cả tổng vườn hoa với hồ phía sau cộng lại thì diện tích rất là lớn.
Cô cũng phải chờ khi Hàn Duy Chỉ rời khỏi, mới dám sau mở cửa nhìn hồ phía sau biệt thự một chút.
Chỗ đó còn để cần câu, chắc là bình thường Hàn Duy Chỉ hay câu cá ở đây, cô thật là không có cách nào tưởng tượng được Hàn Duy Chỉ lúc câu cá sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Vườn hoa phía trước cả nửa tháng đều được cô chăm sóc rất tốt, cô không chỉ nhổ cỏ dại, còn cố ý đi ra ngoài mua phân bón cho cây, một ngày bình thường của Bạch Ngân là ở trong vườn hoa.
Ngay cả dì Âu Dương ở ngay sát đó cũng nói cô rất chuyên cần.
Sau khi Hàn Duy Chỉ trở về, đây là lần đầu tiên anh tỉ mỉ nhìn vườn hoa của chính mình.
Thời điểm mua chỗ này giá phòng cũng không có cao như vậy, anh nhìn một cái liền nhìn trúng cây cối hoa cỏ ở nơi này, mua xong anh nhanh chóng cảm thấy hối hận bởi vì anh rất nhanh phát hiện mình không có thời gian chăm sóc cho những cái cây này, sau đó anh tìm bà vú già về chăm sóc chúng nhưng dì ấy phục vụ đứt quãng mấy tháng, đổi hết mấy lần, gần đây dì ấy nói phải về quê chăm cháu trai, cho đến bây giờ anh cũng chưa tìm được người thích hợp để chăm sóc khu vực này.
Từ lâu không có người tưới nước, những cây cối xanh tươi này dần dần héo rũ xuống, khắp sân đều là cỏ dại, càng làm cho anh thường xuyên thêm nhức đầu.
Trước tết anh để cho trợ lý tìm giúp một công ty liên quan đến nhà cửa, anh muốn mua căn biệt thự khác.
Về sau anh định đem bán biệt thự này, không phải là bởi vì thiếu tiền, thật sự nơi này quá khó để chăm sóc chu toàn.
Nhưng hôm nay anh đứng ở tiếp khách nhìn ra ngoài cửa sổ hình vuông, thấy hàng cây xanh mơn mởn mĩ mãn.
Anh không hề biết lúc anh không có ở đây, đã có người hết lòng chăm sóc cỏ cây của anh.
Hàn Duy Chỉ giương mắt lên thấy Bạch Ngân đang cầm cuốc, cuốc từng tấc đất lên tạo thành cái hố.
Bên người cô còn một cái cây, xem ra cô là đang định trồng thêm cây, còn định trồng thêm nhiều cây sẽ cùng chung sống với cô ở đây.
Hàn Duy Chỉ nén cục tức xuống, là tại vì cô chăm sóc vườn cây của anh quá tốt, anh lẳng lặng nhìn cô trồng cây, cắm nó vào bùn đất trong vườn hoa, cũng hết lòng tưới nước cho nó.
Anh trầm giọng gọi cô: “Trồng xong rồi? Đi vào trong tôi có chuyện muốn nói với cô.”
- Hết chương 36 -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...