Mỗi ngày đều là tình yêu vị trà

Chương 35: Quá khứ không dám nhìn lại
 
Sau khi Bạch Ngân dạy cho Tiểu Ngân Chỉ biết đi đại tiện tiểu tiện ở bên ngoài, cô kiên nhẫn chờ Hàn Duy Chỉ về nhà.
 
Chỉ là người nào đó thật khó chờ, cô sắp khai giảng anh cũng chưa trở về. Cô nhìn khung chat chỉ có một loạt tin nhắn của cô làm lòng cô chợt trở nên lạnh lẽo. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì làm gì có người vừa mới về nhà ăn tết có mấy ngày mà lại như biến thành con người khác vậy, lạnh lùng như tảng băng, ngay cả nói cũng không muốn nói chuyện với cô.
 
Cô nhớ rõ ràng ngày hôm đó anh say rượu, lúc anh ôm cô từ sau lưng, thân thể của anh nóng rực giống như lửa, hiện giờ cô mới nhận ra đó đều là gạt người. Còn ngày hôm đó lúc anh rời đi, cô cưỡng hôn anh ngay trước cửa nhà, tuy rằng cô chủ động nhưng cô cũng cảm nhận rõ ràng rằng thân thể anh có phản ứng.
 
Mà hiện tại anh lại không muốn nói chuyện với cô.
 
Cô nói xấu Hàn Duy Chỉ cho tiểu Ngân Chỉ nghe: "Chị cũng không biết chị đã làm gì mà khiến anh ấy không vui, ngay cả một cái tin nhắn anh ấy cũng không gửi lại cho chị. Sắp một tháng rồi đó."
 
Cô buồn bã nằm sấp trên bàn vẽ tranh.
 
Tiểu Ngân Chỉ nhận ra cô chủ của mình đang buồn bã, cô vừa khổ sở nó đã ghé vào chân cô cọ cọ giống như muốn an ủi cô nhưng cô chủ của nó lại không để ý đến nó.
 
Lúc Hàn Duy Chỉ đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe với anh trai, anh lại xem thoáng qua camera theo dõi lắp trong nhà, nhìn thấy Bạch Ngân đang ghé dựa trên bàn
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh phát hiện gần đây trong nhà xuất hiện thêm một con chó. Ban đầu anh cứ nghĩ là cứ dì Âu Dương ở bên cạnh nhưng sau đó anh lại thấy có gì đó kì lạ bởi vì số lần con chó này đến nhà anh thật sự quá nhiều. 
 
Anh đang muốn nhắn tin hỏi Bạch Ngân con chó này từ đâu ra.
 
Bỗng cháu trai nhỏ Hàn Chí xông đến, dựa vào bên người anh, nói: "Chú ơi, chị gái này là chị gái bị người ta đánh trong video lần trước đúng không ạ? Chị ấy đang ở nhà chú à? Oa, có con chó con kìa. Cháu muốn sờ đầu nó."
 
Hàn Duy Chỉ thở dài một tiếng, thầm nhủ sức liên tưởng của cháu trai anh thật đỉnh. 
 
Hàn Chí mếu máo: "Chú ơi, cháu muốn nói chuyện với mẹ cháu."
 
Hàn Duy Chỉ nhìn thoáng đồng hồ, ở bên kia đang là buổi tối, lại nhìn ánh mắt mong chờ của Hàn Chí.
 
Anh nghĩ anh trai mình còn phải mất một lúc nữa mới xong cho nên lấy điện thoại nhắn cho Bao Uyển một tin, sau đó gọi video cho Hàn Chí nói chuyện với Bao Uyển.
 
Bao Uyển nghe điện thoại, cũng đồng ý với con trai nếu có thời gian sẽ dẫn nó đi hái dâu tây.
 
Có lẽ bà ta chỉ thuận miệng hứa hẹn nhưng Hàn Chí lại nhớ kỹ.
 

Sau khi nói chuyện xong, từ quấn lấy anh muốn anh cho gọi video trở thành quấn lấy anh đòi anh dẫn về nước để hái dâu tây.
 
"Mẹ cháu nói, hiện giờ trong nước đang là mùa dâu tây đấy." Hàn Chí còn nhỏ tuổi nhưng đã biết lên kế hoạch: "Chú ơi, hiện giờ chú có thể mang cháu về nước với được không? Là như này, cháu định hôm trước sẽ đi hái dâu tây với mẹ cháu, hai ngày hôm sau chú sẽ dẫn cháu đi chơi công viên Disney ở Thượng Hải. Chú cũng biết nguyện vọng của cháu là được đi chơi hết tất cả các công viên Disney trên thế giới mà. Cháu đã đi ở Hong Kong rồi, chỉ còn ở Thượng Hải là cháu chưa đi thôi."
 
Hàn Duy Chỉ liếc mắt nhìn cháu mình một cái, cười nói: "Cháu tính toán giỏi thật đấy. Thằng nhóc thối, cháu quên lần trước cháu vừa về nước đã phải nằm viện nửa tháng hả? Ông bà cháu không băm chú ra mới là lạ đó."
 
Tất nhiên lần trước xảy ra chuyện là có nguyên nhân, cũng do Bạch Ngân não tàn kia, nếu không Hàn Chí cũng không được vào viện nằm nửa tháng.
 
Nghe nói nửa tháng nằm trong bệnh viện Hàn Chí cũng rất sung sướng bởi vì nhóc đã làm quen được với người bạn đầu tiên ở trong nước, người bạn kia cũng bằng tuổi nhóc, hai đứa bé có cùng sở thích còn cùng bị mắc bệnh hen suyễn theo mùa giống nhau.
 
Hai đứa bé nhanh chóng trở thành bạn tốt, cũng hẹn nhau sau này sẽ thường xuyên gặp mặt. Nhưng bọn nhóc vẫn còn nhỏ tuổi, sau khi tách ra cũng không biết phải liên hệ với nhau như thế nào. Nhưng Hàn Chí rất cẩn thận, cậu nhóc đã xin được liên lạc của cha đứa bé kia.
 
Đừng xem thường tình bạn của trẻ con, tình bạn của bọn chúng còn chân thật hơn bất kỳ người nào.
 
Cũng đừng nhìn Hàn Chí chỉ là đứa bé còn nhỏ tuổi nhưng cậu nhóc đã biết quan tâm đến người khác. Nhóc cũng là một đứa trẻ rất nhạy cảm biết mình là một đứa trẻ khác biệt với các bạn nhỏ khác, cũng biết cha mẹ mình đã ly dị cho nên nhóc đặc biệt yêu quý những người ở bên cạnh mình.
 
Từ lúc trước đến bây giờ, nhóc đã không ngừng hỏi Hàn Duy Chỉ "Chị gái bị bắt nạt trong điện thoại của chú có khỏe không?"
 
Chẳng qua chỉ là người mới gặp mặt một lần, nhóc vẫn rất để bụng.
 
Hàn Duy Chỉ cũng không biết phải đáp lại như thế nào. 
 
Chẳng lẽ anh phải nói cho cháu trai rằng, Bạch Ngân não tàn đang bật máy sưởi ngồi trên sô pha nhà chú cháu, đang vẽ tranh, học thuộc từ vựng à?
 
Hay là, anh phải nói cho cháu trai rằng, Bạch Ngân ngu xuẩn này đang tìm mọi cách để câu dẫn chú của cháu, đang tìm mọi cách để bò lên giường chú của cháu.
 
Hàn Duy Chỉ cảm thấy cần phải nói cho đứa cháu trai duy nhất biết đó là một cô gái hư hỏng, đừng nhớ thương cô ta nữa.
 
Nhưng Hàn Chí hẳn là không biết cô gái hư hỏng có nghĩa là gì, nhóc thường xuyên nhớ đến Bạch Ngân, cũng sợ cô không thể ra được khỏi căn phòng đó.
 
Vì thế nên mấy đêm rồi nhóc còn mơ thấy ác mộng, mơ thấy Bạch Ngân không thể ra khỏi căn phòng đó, nhóc cảm thấy thật lo lắng cho nên đã kể lại chuyện này cho ông bà nội cùng với người cha đã khỏe mạnh hơn của mình nghe.
 
Đến lúc này Hàn Duy Chỉ mới sâu sắc cảm nhận được vì cái gì TV thường tuyên truyền cho trẻ tránh xa văn hóa phẩm không lành mạnh. Những cái đó thật sự sẽ để lại bóng ma trong lòng trẻ em.
 

 
Ngày hôm nay anh đi cùng anh trai Hàn Tinh Trầm đến bệnh viện để kiểm tra, sau khi kiểm tra tra xong, lúc ngồi ở trong xe anh trai bỗng hỏi anh: "Chị gái mà Tiểu Chí hay nhắc đến là bạn gái của em hả? Gần đây thằng nhóc ấy thường nói với anh có một chị gái tặng hoa cho nó còn bị người ta nhốt vào trong phòng đánh đập."
 
Hàn Duy Chỉ cạn lời: "Không thể nào." Nhưng anh cũng chỉ có thể nói như thế, anh cũng không biết phải đáp lời anh trai như thế nào.

 
Thật ra, quan hệ giữa anh và anh trai vẫn luôn có một tấm ngăn cách, tuy hai người là anh em ruột thịt nhưng mười năm trưởng thành lại khiến bọn họ trở nên xa cách.
 
Năm Hàn Duy Chỉ bảy tuổi bởi vì công việc của cha mẹ bận rộn nên anh bị đưa đến nhà của chú anh. Chú ấy cô độc một mình ở trong một trang trại trồng nho ở Tân Cương, đó cũng là nơi mà anh ở trong suốt mười năm tiếp theo.
 
Năm anh mười bảy tuổi, cha mẹ không thèm để ý đến ý nguyện của anh cùng với người chú đang bệnh nặng của anh mà khăng khăng đòi đón anh về nhà. Bởi vì năm đó anh phải thi đại học, là ngã rẽ của cuộc đời, cha mẹ đều kiên quyết cho rằng anh phải trở về ôn thi để chuẩn bị thi đại học. 
 
Nhưng Hàn Duy Chỉ đã không phải là đứa nhóc bảy tuổi phải tuân theo sự sắp đặt của bọn họ, anh đã mười bảy tuổi, dưới ánh nắng của Tân Cương đã trưởng thành thành chàng trai cao 1m86.
 
Tình cảm giữa anh cùng người chú chỉ biết trồng nho rất sâu nặng, khi chú anh vẫn đang khỏe mạnh anh cũng không muốn rời khỏi trang trại trồng nho của bọn họ chứ đừng nói là lúc chú anh đang mắc bệnh ung thư đang nằm trong bệnh viện treo một hơi cuối, sao anh có thể bỏ rơi chú anh như vậy.
 
Ngay lúc cha mẹ không có biện pháp, anh trai Hàn Tinh Trầm lớn hơn anh bảy tuổi đã ra tay.
 
Khi đó Hàn Tinh Trầm đã có công việc cũng có một người bạn gái. Tính tình anh ấy không tốt lắm, thấy em trai mình tự hủy tiền đồ như vậy, đầu tiên là anh ấy kéo người ra đánh một trận thật đau sau đó dàn xếp thuê điều dưỡng viên cho chú mình lại nhờ vài người bắt Hàn Duy Chỉ trở về nhà để chuẩn bị thi đại học.
 
Hàn Duy Chỉ vừa về đến nhà đã nghĩ cách trốn đi nhưng một lần lại một lần đều bị Hàn Tinh Trầm bắt lại rồi nhét vào trường học. Có một lần tuyết rơi, Hàn Duy Chỉ lại nhớ đến chú mình, nhớ đến trang trại trồng nho của bọn họ.
 
Anh vay tiền của bạn học để mua vé xe lửa sau đó đi nhờ xe để đi đến Tân Cương. Đúng lúc đó anh trai Hàn Tinh Trầm đã đuổi đến nơi. Nhưng đây là số tiền anh thật vất vả mới mượn được, cho dù như thế nào thì anh cũng phải đi thăm chú anh một lần.
 
Nhưng ngay lúc anh vừa đi qua đường cái sắp đến ga tàu, chợt nghe thấy một tiếng thắng xe ô tô chói tai từ phía sau. Trực giác mách bảo khiến anh quay đầu lại nhìn, đã thấy người anh trai vẫn luôn cao lớn uy nghiêm của mình nằm trước bánh xe tắc xi. Hàn Tinh Trầm bị tài xế chạy xe quá tốc độ đâm phải.
 
Anh trai anh bị tai nạn xe mà bị mất đi một chân, nguyên nhân là vì đuổi theo người em trai lười biếng không chịu học hành để tham gia thi đại học.
 
Từ lúc đó, sự việc đó đã trở thành quá khứ mà Hàn Duy Chỉ vĩnh viễn không dám nhìn lại.
 
Anh đã làm hại anh trai mất đi một chân, cũng chưa gặp lại chú mình lần nào. Tận đến lúc chú anh mất đi rất nhiều năm như vậy, anh cũng không có dũng khí trở lại nhìn xem cái nơi xa xôi kia.
 
Chân của anh trai trở thành vết thương vĩnh viễn không thể đụng vào trong lòng anh. Cùng với vết thương này, chú anh cũng trở thành hồi ức mà anh không thể đối mặt.
 
Anh thường xuyên nghĩ rằng nếu anh không muốn đi gặp chú mình thì anh trai sẽ không bị tàn phế, nếu anh trai không xảy ra chuyện thì chú anh cũng không cần cô độc chờ đợi tử vong ở nơi rét lạnh như vậy.
 
Sau đó gia đình anh lại xảy ra rất rất nhiều chuyện không tốt đẹp. Sau khi bị mất một chân, cuộc sống của Hàn Tinh Trầm không suôn sẻ lắm, bạn gái Bao Uyển của anh vì thương tâm quá độ nên bị sinh non một lần. Bọn họ rất nhanh đã có đứa bé thứ hai, ngay lúc hai người bọn họ tính toán phụng tử thành hôn* thì trong nhà Bao Uyển lại xảy ra một loạt sự việc không thể không giải quyết. 
 
*vì có con nên kết hôn.
 
Chuyện sau đó là Hàn Duy Chỉ nghe cha mẹ kể lại trong lúc đi du học ở nước ngoài. Sau khi Bao Uyển sinh đứa bé trong bụng ra, đã đồng ý gả cho một người đàn ông khác.
 

Mà anh trai anh đã hoàn toàn sa sút tinh thần. Cuộc sống của anh ấy đã không thể hoa lệ như trước được nữa. Người đuổi theo anh trên đường cái, người anh trai khí phách hăng hái muốn bắt anh lại đó đã hoàn toàn biến mất, đã chết trên đường cái lúc đuổi theo Hàn Duy Chỉ rồi.
 
Hàn Duy Chỉ đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình. 
 
Mấy năm nay, anh từ một đống lửa cháy rực dưới ánh mặt trời của Tân Cương, trở thành một người đàn ông trầm mặc kiệm lời, rất ít khi nở nụ cười. 
 
Lúc Lục Khải Nhan gặp lại đã không còn nhận ra anh nữa. Cô ấy kiên định cho rằng anh không phải là anh trai đã cứu cô dỗ cô năm đó, cũng cự tuyệt không muốn có bất kì liên hệ gì với anh.
 
Khi tất cả mọi người đã đi ra khỏi bóng ma năm xưa, ngay cả Hàn Tinh Trầm nhờ vào nụ cười trên gương mặt của Hàn Chí cũng đã dần vực dậy.
 
Anh vẫn còn chìm đắm vào quá khứ như trước. Hàn Duy Chỉ không nói cho bất kỳ ai biết suy nghĩ chân thật trong lòng anh nhưng anh lại rất rõ ràng rằng anh vẫn chưa từng quên đi chuyện cũ dù chỉ là một phút.
 
Năm nào cũng vậy, ngày giỗ của chú hay ngày Bao Uyển rời khỏi anh trai anh để gả cho người đàn ông khác cũng khiến anh khổ sở áy náy. Anh từng nghĩ nếu anh không xuất hiện trên đời có lẽ cũng sẽ không có những bi kịch này.
 
Mỗi giây mỗi phút anh đều hi vọng có thể vãn hồi lại tất cả những bi kịch này, anh hi vọng anh trai mình có thể trở lại như trước, anh còn hi vọng anh trai có thể sống thật tốt.
 
Vậy nên anh mới yêu thương cháu trai mình gấp bội. Có đôi khi anh nhìn Hàn Chí sẽ nhớ đến người chú của mình, người chú cho dù đã chết anh cũng không thể trở về để nhìn một cái. Trong lòng anh điên cuồng tưởng niệm người ấy, cho nên anh đã dùng cách này để trừng phạt bản thân. 
 
Anh thường xuyên nghĩ rằng có lẽ phải đến lúc chết thì anh mới có thể gặp lại chú ấy.
 
Anh biết cho dù tất cả mọi người im lặng không nói nhưng anh vẫn hiểu rõ rằng tất cả những chuyện đau lòng này đều do anh mà nên.
 

 
Xe chạy vào trong nhà, cha của anh vẫn khỏe mạnh chạy tới hỗ trợ mở cửa xe, đỡ anh trai của anh xuống. 
 
Hàn Tinh Trầm cười sang sảng nói: "Con có thể tự mình làm được, cha cứ ngồi trong nhà, con có phải bị tàn phế đâu, vẫn còn một chân đây này."
 
Thật ra Hàn Tinh Trầm có hai cái đùi, anh ấy làm chân giả, hiện tại đang làm giảng viên ở đại học GWU. Lúc còn trẻ anh ấy cũng là học bá, sau khi học hệ tâm lý học ở đại học ở Bắc Thành, anh ấy lại tiếp tục xin học chương trình tâm lý học chuyên sâu. 
 
Hiện tại Hàn Tinh Trầm không chỉ là giảng viên tâm lý học ở đại học,mà còn là chuyên gia phụ đạo tâm lý cho các nhân viên trong rất nhiều các xí nghiệp lớn, năm sau anh còn được mời đến Trung Quốc để làm thí nghiệm tâm lý cho nhân viên trong một xí nghiệp có tầm cỡ thế giới.
 
Tóm lại tuy Hàn Tinh Trầm mất đi một chân nhưng vẫn có thể tự gánh vác sinh hoạt cơ bản. Cho dù một năm không kiếm được ngàn vạn mỹ kim nhưng trăm vạn mỹ kim thì vẫn có thể.
 
Anh ấy có đủ khả năng để nuôi sống chính mình cùng đứa con mà Bao Uyển sinh, thậm chí có thể gánh vác thêm một gia đình mới. Mấy năm nay cha mẹ cũng có ý định sắp xếp cho anh gặp mặt nhưng Hàn Tinh Trầm không có ý định kết hôn. 
 
Hàn Duy Chỉ hiểu rõ, anh ấy vẫn chưa quên được Bao Uyển.
 
Lúc đối mặt với anh trai mình, Hàn Duy Chỉ thường xuyên cảm thấy rất khó chịu, cho nên nếu không phải là ngày đặc biệt quan trọng thì anh sẽ không về nhà.
 
Nhưng Hàn Chí dần dần trưởng thành, nhóc đã biết gọi điện thoại cho Hàn Duy Chỉ cũng biết đòi Hàn Duy Chỉ dẫn mình đi chơi.
 
Tất nhiên, Hàn Duy Chỉ rất ít khi cự tuyệt yêu cầu của cháu trai mình.
 
Lúc đang ăn tối, Hàn Chí lại đòi về nước để đi hái dâu tây với mẹ mình, Hàn Tinh Trầm cười cười: "Chú dẫn thằng bé về một chuyến đi. Nó muốn gặp cô ấy mà." Hàn Tinh Trầm đặt dao nĩa xuống: "Chú còn chưa trả lời xem cô gái mà Tiểu Chí bảo có phải là bạn gái của cậu không?"
 

Đây là lần thứ hai anh trai anh hỏi anh vấn đề này.
 
Hàn Tinh Trầm hiểu rõ tính tình của em trai mình, nếu Hàn Duy Chỉ cho rằng không phải, anh sẽ phản đối ngay chứ không phải không trả lời như vậy.
 
Cho nên thân phận của cô gái này càng đáng nghi.
 
Hàn Duy Chỉ rũ mắt xuống: "Chỉ là quen biết thôi."
 
Hàn Tinh Trầm lại cười, trong lòng rất rõ ràng đây khẳng định không phải là quan hệ kiểu "chỉ là quen biết". Anh quá hiểu biết em trai mình, nếu Hàn Duy Chỉ đã bảo là chỉ quen biết vậy chắc chắn là hiểu rõ đến tám chín phần. Hơn nữa Hàn Duy Chỉ còn cho người vào ở trong nhà mình, như vậy ít nhất là không chán ghét người ta. Em trai anh không thể chịu được chuyện phải ở chung nhà với người mà mình chán ghét. 
 
Mặc kệ chuyện này là như thế nào, dù sao Hàn Tinh Trầm cũng đã nhận định là Hàn Duy Chỉ kim ốc tàng kiều nhưng anh ấy cũng không nói toạc ra mà đợi đến lúc dùng bữa tối xong mới gọi Hàn Duy Chỉ lên thư phòng nói chuyện riêng.
 
Hàn Tinh Trầm muốn tâm sự với anh về chuyện đang được đồn ầm ĩ gần đây, chuyện anh muốn cưới con gái nhà ông Lục.
 
Chuyện này mọi người trong nhà vẫn chưa biết gì, hiển nhiên là Hàn Duy Chỉ cố ý giấu diếm không cho cha mẹ biết.
 
Nhưng thật không khéo, Hàn Tinh Trầm đã biết, anh ấy được một người bạn ở trong nước kể cho nghe.
 
Lúc anh trai hỏi anh có thật sự muốn kết hôn với Lục Nhải Nhan hay không, Hàn Duy Chỉ chỉ nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu: "Anh hai, anh đừng quan tâm đến chuyện này nữa, em đã có dự tính hết rồi."
 
"Chú thật sự coi hôn nhân như một giao dịch sao?" Hàn Tinh Trầm hỏi trực tiếp vào vấn đề trọng tâm: "Chú nói thật cho anh biết, chú đã đáp ứng lão Lục làm cái gì rồi?"
 
Hàn Duy Chỉ vẫn nói như cũ: "Anh yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện gì xấu cả."
 
Vấn đề ở đây là có hại hay không có hại sao? Vấn đề ở đây là thái độ không chân thành không ngay thẳng đấy.
 
Nhưng Hàn Tinh Trầm biết em trai mình cũng giống như Hàn Chí, đã tự trưởng thành. Rất nhiều chuyện là không khống chế được, trời mưa bay mẹ đi lấy chồng, ngay từ lúc Bao Uyển rời khỏi anh ấy, Hàn Tinh Trầm đã hiểu rõ rằng khả năng của con người là nhỏ bé không đáng nhắc đến. 
 
Anh ấy chỉ có thể khuyên em trai suy nghĩ cho kỹ, đừng vì thù hận mà làm chuyện không thể cứu vãn nổi, cũng đừng muốn trả thù cho anh ấy.
 
Hàn Duy Chỉ đảm bảo: "Em sẽ không làm thế đâu."
 
Hàn Tinh Trầm tin tưởng em trai mình không phải là người trẻ con đến như vậy.
 
Nhưng khi anh ấy biết ở trong nước còn có một cô gái đang chờ em trai anh trở về, anh đã cho Hàn Duy Chỉ cơ hội về nước trước. 
 
"Chú mang Hàn Chí về nước một chuyến đi, thằng bé muốn đi hái dâu tây cùng mẹ nó, chờ năm sau anh lại đón nó về. Thằng bé sắp phải đi học rồi, coi như là thưởng trước cho nó vậy."
 
Hàn Tinh Trầm biết em trai mình không muốn ở trong cái nhà này lâu, anh sẽ không được tự nhiên. Anh ấy vẫn luôn biết, mấy năm nay Hàn Duy Chỉ vẫn mang áy náy cũng cảm giác tội lỗi trên lưng nhưng thân là anh trai lại chỉ là một người tàn tật, việc anh có thể làm thật sự ít ỏi, anh cũng chỉ có thể tận lực làm tâm tình em trai mình nhẹ nhàng một chút.
 
Ngày hôm sau, Hàn Duy Chỉ mang Hàn Chí đang hứng khởi vì được về nước hái dâu tây với mẹ mình bước lên máy bay.
 
- Hết chương 35 -

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui