Không ai có thể nhìn rõ nhau, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ.
Trong phó bản chỉ có một mình Nguy Dã, bây giờ trên giường lại có hai người.
Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên còn tưởng rằng là tìm lộn phòng, nhưng mà bọn họ nghe thấy tiếng của Nguy Dã, mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh ngủ: "Anh Cố?"
Cố Thanh Hoài thấp giọng nói: "Là tôi."
Cố Thanh Nguyên cũng nói nhỏ: "Tiểu Dã, chúng tôi tới cứu cậu."
Hai người đều nghĩ người còn lại nằm trên giường là quỷ, giọng của Nguy Dã cũng không có vẻ sợ hãi, chắc là còn chưa biết gì.
Không hẹn mà cùng lựa chọn yên lặng tới gần, sợ đột nhiên nói ra làm hắn giật mình.
Chợt nghe một tiếng cười, giọng nam xa lạ ở phía ngoài giường.
Cố Thanh Hoài kéo y xuống giường.
Du Thước tiếp đất một cách điêu luyện, đồng thời có hai tiếng gió trái phải đột kích, ba người nghe thanh âm để xác định vị trí, chiến đấu trong bóng tối.
Nguy Dã: "......"
Nguy Dã: "Chờ đã, đều là người một nhà!"
Tiếng đánh nhau hơi ngừng, cặp song sinh một trước một sau chặn đường ra của Du Thước: "Anh là ai?"
Càng quan trọng là......!Vì sao ở trên giường Nguy Dã?
Du Thước xoa bả vai: "Hai đánh một, không công bằng."
"Hỏi anh đó." Cố Thanh Hoài nhìn chằm chằm y.
"Anh ta tên Du Thước, là bạn của tôi, tới giúp tôi." Nguy Dã xốc chăn gấm trên người lên rồi xuống giường.
Đồng đội ngủ chung có vấn đề gì sao? Tất nhiên không có vấn đề.
Công lược mảnh nhỏ tới nay, Nguy Dã vẫn luôn có một niềm tin, đó chính là chỉ cần tim đủ lớn, bị bắt cũng không thấy chột dạ.
Tiếng bước chân vang lên, ánh mắt của ba người đồng thời nhìn Nguy Dã, như đang chờ đợi hắn đến gần.
Thanh niên đi tới bên cạnh Cố Thanh Hoài: "Cảm ơn các anh lo lắng cho tôi, Du Thước cũng làm việc ở Lan Tinh, anh ta không phải người xấu."
Hơi thở trên người Cố Thanh Hoài hơi hòa hoãn: "Ừm" một tiếng.
Cố Thanh Nguyên thấy lựa chọn của y, ánh mắt buông xuống, ngay sau đó ống tay áo bị kéo nhẹ, làm Cố Thanh Nguyên đột nhiên ngước mắt.
Nguy Dã nhìn y, trong giọng mang theo lo lắng: "Trên đường tới đây các anh không gặp nguy hiểm gì chứ?"
Cố Thanh Nguyên bên môi toát ra ý cười, đang muốn nói chuyện, Du Thước bên kia bỗng nhiên "Ui" một tiếng.
Du Thước giơ tay xoa bả vai, rít lên: "Đau quá."
Lực chú ý của Nguy Dã lập tức bị hấp dẫn: "Bả vai anh bị sao thế?"
"Bọn họ số đông ăn hiếp số ít, không nói võ đức." Du Thước như bị ăn hiếp mà cáo trạng.
Thân thủ của Du Thước chỉ kém hơn Cố Thanh Hoài một chút thôi, cặp song sinh lại ra tay cực kỳ ăn ý, một người chặn đường lui của y, một người tấn công, mặc dù Nguy Dã đã nhanh chóng ngăn cản, nhưng Du Thước cũng ăn hai cú.
"À......!Xin lỗi, đều là hiểu lầm mà thôi." Nguy Dã chẳng biết làm sao mà chạm vào vết thương của y: "Có nghiêm trọng không?"
"Cậu không cần phải xin lỗi tôi." Du Thước cười nói: "Chỉ cần cậu quan tâm tôi, thì sẽ không đau."
Nguy Dã nói bọn họ là bạn, hắn sẽ không nói dối.
Nhưng mới vừa rồi hai người cùng chung chăn gối, cùng với thái độ lúc này của Du Thước......!Làm người ta khó có thể bỏ qua.
Đêm khuya nhìn không thấy bộ dạng của đối phương, nhưng chỉ từ trong thanh âm, Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên liền tự dưng có cảm giác bị uy hiếp.
Ánh mắt Cố Thanh Nguyên hơi trầm xuống, đột nhiên hỏi: "Tiểu Dã, anh ta nói là tới giúp cậu, vậy lúc anh ta vào đây là lúc nào?"
Nguy Dã nhớ lại: "Buổi sáng hôm qua."
Dòng chảy thời gian trong bức tranh cổ tương đồng với bên ngoài.
"Không thể nào." Cố Thanh Nguyên nhăn mày: "Ngày hôm qua chúng tôi vẫn luôn ở trong viện bảo tàng, nếu có người vào phó bản, không thể không phát hiện."
Du Thước lười biếng nói: "Tôi có cách vào, các anh không có bản lĩnh phát hiện, trách tôi à?"
Cố Thanh Hoài cười lạnh một tiếng: "Giấu đầu lòi đuôi, ai biết anh có ý đồ gì hay không."
Mùi thuốc súng vừa mới tắt, trong nháy mắt lại bốc lên.
Đến khi Nguy Dã thở dài một tiếng: "Cả nhà nói nhỏ một chút, lỡ như đem quỷ tân lang dẫn lại đây thì sao bây giờ?"
Hắn tỏ vẻ sợ hãi: "Quỷ tân lang buổi tối thật đáng sợ, tôi không muốn lại ứng phó với gã."
Giống một cái nút, tạm tắt đi cơn tức giận sắp bùng nổ.
Giờ không phải lúc để gây sự, Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên ăn ý nhìn nhau, trước cứ đem người dư thừa kia vứt đến sau đầu.
Nguy Dã cảm nhận được tinh thần mệt mỏi, ngáp một cái, hồn phách hắn rời thể xác đã lâu, đang dần suy yếu.
Cố Thanh Nguyên săn sóc nói: "Cậu mau nghỉ ngơi đi."
"Vậy các anh......" Nguy Dã nhìn giường đôi, lại nhìn ba người đàn ông cao lớn, bỗng nhiên cảm thấy thật chen chúc.
"Cậu không cần phải lo cho chúng tôi, chúng tôi đều không buồn ngủ, vừa lúc thương lượng về nhiệm vụ." Cố Thanh Nguyên ôn hoà nói.
"Ừm, vậy tôi đi ngủ......" Trong giọng Nguy Dã mang vẻ buồn ngủ, chui vào trong chăn.
Trước người có một cánh tay chặn lại, Du Thước biết có hai người kia ở, y chẳng có khả năng lên được giường, hừ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nghe giọng thì thầm của ba người kia, Nguy Dã an tâm ngủ say.
Lúc bình minh, cửa bị gõ vang, Nguy Dã bừng tỉnh dậy, quỷ tân lang cầm hôn phục đứng ở cửa: "Quần áo đã làm xong."
Trong phòng chỉ có một mình hắn.
Ba người kia đâu?
Nguy Dã vừa nghĩ vừa mở bản đồ ra, phát hiện ba cái dấu chấm đang trốn trong phòng.
Quỷ tân lang cầm hôn phục đến gần, đem hôn phục đặt ở trên giường, miệng âm hiểm cười nói: "Tối hôm qua lại có hai cái sinh hồn vào đây, bọn họ nhất định là muốn nhiễu loạn hôn lễ của chúng ta.
Ha hả, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ."
Nói, ánh mắt đảo quanh phòng, Nguy Dã giữ bình tĩnh, làm bộ thẹn thùng: "Anh đi ra ngoài trước được không? Tôi muốn mặc thử quần áo."
"Mỹ nhân mặc vào nhất định rất hợp." Quỷ tân lang nghe vậy cười hắc hắc đi ra ngoài.
Quần áo theo phong cách cổ xưa, mặc vào có chút phức tạp, trên người Nguy Dã còn mang debuff suy yếu, mất nửa ngày mới thay xong.
(*) Debuff là hiệu ứng hay trạng thái bất lợi cho nhân vật.
Mở cửa, quỷ tân lang ngoài cửa mang vẻ mặt kinh diễm, hai mắt mở to.
Nguy Dã cười cười: "Như vậy, liền chờ đêm nay."
Đêm nay chính là đêm cuối cùng.
Quỷ tân lang rời đi, tiếp tục ở trong thôn tìm kiếm sinh hồn xâm nhập, Nguy Dã xoay người đóng cửa lại, liền thấy Cố Thanh Hoài chui ra từ gầm giường, theo sát phía sau là Cố Thanh Nguyên.
......!Thật khó cho hai người bọn họ.
Cố Thanh Hoài tùy tay phủi tro bụi trên người, khi giương mắt nhìn hắn, động tác chợt dừng trong không khí.
Cố Thanh Nguyên ở phía sau mang ánh mắt hoảng hốt: "Tiểu Dã......"
Nguy Dã: "Ơi?"
Kẽo kẹt một tiếng, ngăn tủ ven tường mở ra, Du Thước nhảy ra, khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt lại bỗng dưng cười, lời khen biến thành ba chữ đơn giản nhất: "Thật đẹp mắt."
Hôn phục rất đẹp, thêu hoa văn phức tạp diễm lệ.
Nhưng dù màu sắc có lộng lẫy đến đâu, cũng không thể giọng khách át giọng chủ.
( Theo tôi hiểu thì: Ý là áo tuy lộng lẫy, nhưng vẫn không thể lấn át được vẻ đẹp của người mặc nó.)
Tay áo to rộng, Nguy Dã kéo cổ tay áo lên, lộ ra một phần cánh tay, màu sáng làm nổi bật làn da trắng nõn, như trời sinh hợp mặc màu đỏ.
"Đẹp sao?" Nguy Dã túm ống tay áo, thở dài: "Đáng tiếc không có gương, lần đầu tiên tôi mặc loại quần áo này, rất muốn xem thử."
Trong trò chơi có công năng chụp ảnh, ba người đồng thời lập tức mở miệng: "Tôi chụp ảnh cho cậu."
Lời vừa ra khỏi miệng, ba người nhìn lẫn nhau một cái, bầu không khí trở nên kì quái.
Nguy Dã chớp chớp mắt, giơ lên gương mặt tươi cười: "Vậy......!Cảm ơn các anh."
Chẳng bao lâu, Nguy Dã đã nhận được ảnh từ ba người gửi tới.
Nhiếp ảnh gia tính cách khác nhau, ảnh chụp cũng khác nhau.
Cố Thanh Hoài phần lớn là chụp ảnh toàn thân, đem hắn đặt ở giữa, nhan sắc diễm lệ giữa trung tâm ánh nhìn; Cố Thanh Nguyên hẳn là từng học nhiếp ảnh, kết cấu tỉ lệ cùng góc độ đều thật đẹp, như đã qua chỉnh sửa; Du Thước sẽ chọn một ít chi tiết, bao gồm phần cánh tay lộ ra bên ngoài, cổ áo có hoa văn màu vàng dưới xương quai xanh.
Mỗi một tấm ảnh đều thật đẹp, Nguy Dã vừa lòng mà lưu từng tấm một, tóm lại là do hắn đẹp.
Mở đầu cốt truyện đã xong, rốt cuộc nghênh đón "Đêm tân hôn".
Trong đêm vang lên tiếng khua chiêng đánh trống, nhìn như náo nhiệt vang trời, nhưng một ngọn đèn dầu cũng chẳng thấy.
Kiệu tám người khiêng dừng ở cửa trong bầu không khí kì quái.
Nguy Dã lên kiệu, nghĩ đến thứ nâng kiệu không phải người, thì bắt đầu nổi da gà.
Không sao đâu, không vấn đề gì.
Trong lòng thầm nghĩ, bọn họ đều ở cách đó không xa.
Kiệu hoa lảo đảo lắc lư rồi khởi hành, muốn đi một vòng quanh thôn.
Trời càng lúc càng tối, tiếng gõ chiêng đột nhiên dừng lại, trộn lẫn những tiếng ồn.
Giọng nói cứng đờ của thôn dân trở nên sợ hãi: "Là lửa, là lửa!"
Nguy Dã xốc rèm kiệu, nhìn thấy lửa cháy khắp nơi, có hai người bị các thôn dân bao vây, hắn nheo mắt lại nhìn kỹ, phát hiện là Cố Thanh Nguyên cùng Du Thước, trong tay hai người kia cầm cây đuốc không ngừng đánh bay thôn dân, thân thủ sạch sẽ lưu loát.
Cỗ kiệu 'phanh' một tiếng rơi xuống đất, một khuôn mặt to nhợt nhạt đột nhiên duỗi ra trước mặt hắn...
Tay Nguy Dã run lên, rèm kiệu buông xuống, trời má quỷ tân lang xấu xỉu!
Con quỷ ở ngoài rèm hung tợn nói: "Không ai có thể cứu được ngươi --"
Bàn tay khô gầy xuyên qua rèm vải, hung hăng chộp tới.
Chợt nghe một tiếng 'phịch' giòn vang, tiếng đồ sứ vỡ nát, quỷ tân lang kêu thảm thiết một tiếng: "Tro cốt của ta!"
Một luồn hơi nóng lan ra, ngoài kiệu ngọn lửa bốc cháy, Nguy Dã cẩn thận duỗi tay vén rèm, lại phát hiện cánh tay xuyên qua rèm vải.
Tấm rèm bị nhấc lên, hiện ra khuôn mặt tuấn lãng của Cố Thanh Hoài, khuyên tai bên tai phải phản chiếu ánh lửa rạng rỡ.
Cơ thể bỗng nhiên được nâng lên, một cánh tay cường tráng ôm lấy hắn.
Nguy Dã vốn tưởng y muốn khiêng mình như lúc trước, mà một giây sau, lại bị y ôm vào trong lòng.
Không phải ôm công chúa, mà như ôm trẻ con, một cánh tay nâng mông hắn.
Nguy Dã muốn phàn nàn, nhưng cả người không còn sức, hình như thế này cũng thoải mái hơn.
Hai tay ôm cổ Cố Thanh Hoài, còn chưa bình tĩnh lại: "Vừa rồi làm tôi sợ muốn chết......"
Khi quỷ tân lang bỗng nhiên xuất hiện, trái tim hắn như muốn ngừng đập.
"Không sao rồi." Trong bóng đêm, giọng Cố Thanh Hoài trở nên nhu hòa.
Quỷ tân lang cùng với tro cốt của gã, đã bị ngọn lửa nuốt chửng, bên tai vang lên thông báo qua màn.
Thân thể Nguy Dã mềm như bông dựa vào Cố Thanh Hoài, hơi thở phả vào trên cổ y.
Hầu kết không khỏi bị kích thích, người đàn ông tạm dừng bước chân.
Nơi xa, hai người kia đã thoát được thôn dân đang ở tới rồi.
Đưa lưng về phía ánh lửa, Cố Thanh Hoài gục đầu xuống, vùi vào cái cổ thon dài của hắn.
Hơi thở ấm áp nhuộm lên da thịt, làn da nhạy cảm của Nguy Dã bị chóp mũi cọ xát, cảm giác kinh ngạc cùng bị nhột làm hắn thở nhẹ ra tiếng.
Tiếng kêu bên tai vô cùng êm ả, Cố Thanh Hoài cười nhẹ một tiếng "Còn lạnh không?"
Ánh lửa sáng quắc, mặt Nguy Dã đỏ bừng, hắn nhỏ giọng nói: "Đây là cách sưởi ấm kỳ lạ gì thế."
"Cậu có thể để cho Du Thước ôm cậu sưởi ấm, tôi cọ có chút cũng không được sao?"
Cố Thanh Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt như phản chiếu ánh lửa.
Nguy Dã chưa kịp mở miệng trả lời, cảnh vật chung quanh trở nên loang lổ, giống như giấy vẽ bị lửa đốt thành tro tàn.
Thấy hoa mắt, bọn họ trở về thế giới bên ngoài bức tranh cổ, bức tranh trước mặt họ đã bị thiêu hủy.
Nguy Dã quay đầu, ba người kia cũng đang nhìn hắn, Du Thước lộ ra vẻ tiếc nuối: "Đã đổi lại quần áo rồi sao.
Còn may là có ảnh chụp."
Đúng lúc này, livestream được mở, bình luận mới nhanh chóng hiện lên.
"Rốt cuộc mở livestream rồi, hiện tại các streamer đều ở phòng an toàn, chỉ có A Dã còn đang cố gắng mỗi ngày."
"Mấy ngày không thấy, lại có thêm một anh đẹp trai, cái kênh này thật là đẹp mắt ó."
Cố Thanh Nguyên và Du Thước từng quen biết, lúc này nhận ra y: "Tôi thế mà không biết, từ khi nào thì anh trở thành nhân viên ở Lan Tinh."
Du Thước nhướng mày nói: "Tôi giúp các người nhiều như vậy, tìm một công việc làm cũng không được?"
Vẻ mặt Cố Thanh Nguyên lạnh lùng: "Chẳng lẽ anh là người tốt thích giúp đỡ mọi người?"
Nguy Dã rút kinh nghiệm, kịp thời quay đi, để tránh quay trúng bọn họ, cười nói: "Tôi dẫn mọi người đi xem viện bảo tàng nha."
"Viện bảo tàng có gì đáng xem, muốn nhìn ba anh đẹp troai"
"Vừa rồi ba người kia đứng chung một chỗ thật đẹp mắt, nhưng bầu không khí thật lạ, có cảm giác rất căng thẳng."
Nguy Dã thoáng nhìn bình luận này, nghiêm trang nói: "Có lẽ bọn họ đều là trai đẹp, nên thưởng thức nhau?"
"Thật mẹ nó trai đẹp thưởng thức nhau ha ha ha ha! Này rõ ràng là Tu La tràng nha!"
"A Dã, cậu không nhớ mình từng chơi《 Nhịp Đập Trái Tim 》sao, ba đối tượng công lược có độ hảo cảm đều trên 80 đứng chung một chỗ, còn không phải là Tu La tràng thế này!"
Làm streamer game tình yêu Nguy Dã đương nhiên biết Tu La tràng là có ý gì, hắn bất đắc dĩ nói: "Nghĩ vậy cũng quá tự mình đa tình, này lại không phải trò chơi tình yêu."
Khi hắn đang nói chuyện phiếm, chợt nghe một tiếng hét lớn vang đến: "Bốn người các anh, thế mà dám hủy hoại văn vật!"
(*) Văn vật là bộ phận của văn hóa chỉ những công trình vật chất có giá trị nghệ thuật văn hóa, lịch sử, những nhân tài lịch sử trở thành di sản văn hóa của dân tộc.
Người bảo về chạy tới, trong tay cầm côn điện, bốn người phục hồi lại tinh thần, xoay người chạy.
Bảo vệ vừa mắng vừa đuổi theo ở phía sau, còn vừa chạy vừa thổi còi, càng nhiều bảo vệ dí theo.
Sau khi Nguy Dã khôi phục thể lực, trong lúc chạy trốn, đã đem điểm thuộc tính thêm vào cột nhanh nhẹn.
"Ha ha ha ha A Dã sống sót, lúc gặp phải gấu, chỉ cần chạy nhanh hơn bạn bè thì sẽ an toàn!"
Nguy Dã nhìn thấy bình luận này thì cảm thấy thú vị, vừa chạy vừa nhịn không được mà cười.
Kết quả là không tập trung, đợi lúc hắn chạy nhanh như chớp ra khỏi viện bảo tàng, nhớ tới gì đó thì quay đầu lại, mới phát hiện ba người kia đều bị hắn bỏ xa ở đằng sau.
Một đám cảnh sát không biết từ đâu tới, cầm súng vây quanh ba người kia.
Nguy Dã trơ mắt nhìn ba người bị bắt đi: "......".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...