Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mìnhmỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình


Ngự Kiếm Sơn Trang cùng Thiếu Lâm Tự, đều là nơi an toàn, đều là có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Không tệ.” Chưởng môn phái Hoa Sơn thực thưởng thức người trẻ tuổi đã diệt trừ Chu Xán này, lại có chung kẻ địch.

Ông thấy Nguy Dã có chỗ tị nạn, lộ ra biểu tình vui mừng: “Nếu có Tiêu trang chủ hoặc Khổ Giới đại sư giúp đỡ, tính nguy hiểm của Thất Tinh Các cũng không lớn.”
Việc này trong mắt ông là chuyện tốt, nhưng mà làm người khó hiểu chính là, ông nói xong câu đó, mọi người đều im lặng.
Ba người cùng lúc không lên tiếng, ánh mắt Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ đồng thời dừng trên người Nguy Dã, như chờ đợi câu trả lời, bầu không khí kỳ lạ khó giải thích được.
Chưởng môn phái Hoa Sơn nghi hoặc mà mở miệng dò hỏi: “Nguy thiếu hiệp, cậu muốn đi cùng ai?”
Nguy Dã nhìn thoáng qua độ yêu thích của Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ, không chút do dự lựa chọn người cần tăng thêm mức độ yêu thích: “Tôi đi Ngự Kiếm Sơn Trang.”
Giọng Tông Hạ hơi trầm xuống: “Vì sao?”
“Cảm ơn Tông bang chủ đã giúp đỡ.” Nguy Dã nhìn y, nhẹ nhàng nói: “Nhưng tôi đã cùng Tiêu Sơ Bạch hẹn trước, xong việc ở đây, liền theo y đến Ngự Kiếm Sơn Trang.”
Khi nói lời cảm ơn còn ôm quyền, ngôn ngữ biểu lộ sự khách sáo.
Mặt Tông Hạ không có biểu cảm mà giật nhẹ khóe miệng, tầm mắt đảo qua Tiêu Sơ Bạch, căng quai hàm.

Sau một lúc lâu, y mới mở miệng: “Đường đi không an toàn, tôi tiễn em một đoạn.”
Mừng thọ xong, Tiêu Sơ Bạch đem quà đưa lên, không chạm trễ thời gian, đoàn người rất nhanh đã rời khỏi Hoa Sơn.
Trước khi đi, y làm Tiêu Liên Thanh cùng mình tách ra, để tránh trên đường gặp được nguy hiểm.
Lá gan của Tiêu Liên Thanh rất lớn, cũng không đồng ý, nhưng dưới sự uy nghiêm của huynh trưởng, chỉ có thể nghe lời.

Hai tên đệ tử bên cạnh cũng bị Tiêu Sơ Bạch đuổi đi, hộ tống Tiêu Liên Thanh.
Ba người cùng ba ngựa bắt đầu lên đường.

“Đột nhiên phát hiện ở thế giới này, phần lớn thời gian em đều phải lên đường.” Cưỡi ngựa nửa ngày, Nguy Dã ở trong lòng cùng hệ thống oán giận.
001 nhẹ nhàng an ủi: “Ký chủ lại kiên trì thêm chút, chờ đến Ngự Kiếm Sơn Trang, là có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Nguy Dã nhịn không được bật cười: “Oa, vốn dĩ mông đang đau, vừa nghe giọng anh, lại cảm thấy thoải mái hơn.”
001 lập tức tải mấy bài hát, dùng giọng mình hát cho hắn nghe.

Nguy Dã ngồi trên ngựa, nhẹ nhàng rất nhiều.
Vì gấp gáp lên đường, bọn họ không có vào thành nghỉ ngơi, đi tới đêm khuya, mới dừng lại ở ngôi miếu cũ vùng ngoại ô.
Ngôi miếu này không biết đã để hoang bao nhiêu năm, màu tượng đất loang lổ, mạng nhện giăng đầy trong góc.
Nhưng không ai quan tâm đến những điều này, một đống lửa nhanh chóng bùng lên trong không gian trống.
Tông Hạ dạo qua một vòng phía sau miếu, sau khi trở về nói: “Bên trong có rất nhiều cỏ dại, vừa lúc cho ngựa ăn.”
Y dắt một con ngựa đi về phía sau miếu, Nguy Dã cũng đứng dậy, dắt ngựa của mình qua.
Đêm đen, bầu trời đầy sao, mọi thứ đều im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân trên mặt đất.

Trong miếu hoang toả ra một luồng khí lạnh lẽo, làm Nguy Dã nổi da gà, nhưng nhìn đến bóng dáng trầm ổn phía trước, trong lòng thoáng bình ổn.
Đất sau miếu khá rộng, Nguy Dã sờ soạng tìm được một cái cột, đem dây cương buộc vào trên cột.
Sợ tay dính vào mạng nhện trên cây cột, hắn cẩn thận, sau khi buộc xong xoay người, lại đâm sầm vào bóng đen cao lớn phía sau.

Thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, Nguy Dã lấy lại bình tĩnh: “Sao thế?”
“Sao thế nào?” Ánh mắt Tông Hạ nặng nề: “Em hỏi tôi thế nào?”
“Em gọi tên Tiêu Sơ Bạch tên, lại gọi tôi là Tông bang chủ.” Y đè thấp hơi thở, trong giọng nói như trộn lẫn hạt cát: “Với quan hệ của hai chúng ta, thì ra còn không bằng Tiêu Sơ Bạch?”
Nguy Dã nâng mặt nhìn y, trong bóng đêm nhìn không rõ mặt đối phương, vẻ mặt của Tông Hạ vào lúc này hẳn là lạnh lùng, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ toả ra từ người y.
“Tôi chỉ là……” Nguy Dã muốn nói là thuận miệng, lại không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tông Hạ.”
Tông Hạ nói: “Gọi thêm một lần.”
“…… Tông Hạ?”
“Nghe rất hay.” Người đàn ông cười: “Làm tôi nhớ tới…… Buổi tối hôm đó.”
Buổi tối hôm đó, hắn phá đồng tử công của người ta xong liền chạy.
Nguy Dã sợ y nói lại việc tối đó, hắn cười ha ha: “Việc kia là ngoài ý muốn, chúng ta cũng không cần nhắc lại nha?”
Ý là muốn xóa bỏ toàn bộ, xem như chưa có gì xảy ra.
Tông Hạ tức giận trong lòng, rũ mắt nhìn hắn, đến khi ánh mắt hắn lập loè, nhịn không được nghiêng mắt.
“Em đang chột dạ.” Tông Hạ tiến lên một bước, áp lồng ngực ấm áp lên.


Nguy Dã muốn lui về phía sau, lại sợ đụng tới cái cột dơ, chỉ có thể đứng tại chỗ: “Nơi này hoang vắng lạnh lẽo, tôi đương nhiên chột dạ trong lòng.”
Hắn nói sang chuyện khác: “Chúng ta trở về đi? Tiêu Sơ Bạch đang ở trước điện.”
“Để ý đến Tiêu Sơ Bạch làm gì.” Tông Hạ cười nhạt, y vừa buồn bực vừa cảnh giác: “Em quan tâm y?”
Không đợi Nguy Dã trả lời, ánh mắt Tông Hạ bỗng nhiên nhìn phía sau hắn.
Y nhìn có chút lâu, Nguy Dã theo bản năng muốn quay đầu xem, cái ót bỗng nhiên bị bàn tay đối phương giữ chặt.
Nhận được một nụ hôn.
Hơi thở nóng bỏng nháy mắt xâm nhập thân thể, Nguy Dã trong lúc nhất thời đã quên mất sự kỳ lạ vừa nay5.
Tông Hạ cọ xát trên cánh môi hắn, hơi dùng sức, làm Nguy Dã không tự chủ được kêu lên một tiếng.

Tựa như gấp không chờ nổi, chiếc lưỡi thừa dịp có cơ hội, mạnh mẽ cạy ra kẽ răng xâm nhập vào sâu, vô cùng triền miên.
Tuy rằng nói trước lạ sau quen, nhưng nụ hôn này hơi quá nồng nhiệt.

Nguy Dã không đẩy y ra được, liền muốn cắn đầu lưỡi của y, Tông Hạ cảm nhận được đau đớn, thoáng thối lui.

Nhưng vẫn giữ sau cổ hắn, hơi thở gần trong gang tấc, nhẹ giọng nói: “Em phá đồng tử công của tôi, nên chịu trách nhiệm.”
Nguy Dã không biết phải làm sao, hắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng…… Tôi từng nghe nói, đồng tử công phá cũng sẽ không làm công lực giảm xuống……”
“Sẽ không giảm, cũng không phải là không có ảnh hưởng.” Tông Hạ nói: “Về sau tốc độ tích tụ nội lực của tôi sẽ chậm hơn.”
Chỗ tốt của đồng tử công là có lợi cho việc tu luyện nội lực, Tông Hạ chưa đến 30 tuổi, nội lực vượt trội hơn bạn cùng lứa.
Nguy Dã há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Ở chỗ hắn không nhìn thấy, bóng người bạch y hờ hững rời đi.
001 hừ lạnh một tiếng: “Bang chủ cái bang thật xảo quyệt.”
“……” Bỗng nhiên Nguy Dã có linh cảm không lành: “Vừa rồi Tiêu Sơ Bạch đứng ở phía sau lưng em?”
Câu trả lời khẳng định của 001 khiến hai mắt hắn tối sầm.
Haizz, công lược nhiều người cùng một lúc quá khó khăn!

Tông Hạ thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Sơ Bạch, lại nhìn Nguy Dã thật sâu.
Xa cách không bao lâu, nhưng ở nơi y không nhìn thấy, đã có những người khác chú ý tới bông hoa mà y muốn hái.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng đối thủ này…… Cũng không dễ đối phó.
Cảm giác khủng hoảng mãnh liệt khiến Tông Hạ nóng lòng muốn xác nhận điều gì đó, y lại lần nữa dựa gần hắn, muốn bắt lấy cánh môi non mềm.
Dưới sự bao phủ của bóng tối, cảm giác xâm lược kéo đến.
Lần này Nguy Dã không có nương tay, hắn hung hăng cắn đối phương một ngụm, Tông Hạ bị đau hô ra tiếng, lại dùng sức dậm lên trên chân y.
Không phải tán tỉnh, lại còn vận dụng một chút nội lực, Tông Hạ bị đạp đến suýt nữa muốn bất chấp hình tượng nhảy dựng lên.
Trong giọng nói trầm thấp biểu lộ sự giận hờn: “Tàn nhẫn thế sao?”
“Ha, huynh còn oan ức cái gì? Tôi mới là người chịu thiệt đây!” Ngón tay thon dài hung hăng chọc lên ngực y, chọc vài cái, giọng Nguy Dã mang theo bực bội: “Tối đó rốt cuộc là ai thiệt thòi? Tôi còn cảm thấy mình chịu thiệt đâu!”
“Huynh nên rõ, là huynh tự nguyện giúp tôi, không phải tôi ép huynh.”
“Vẫn là nói ——” hắn hơi cười lạnh một tiếng: “Từ lúc chúng ta quen biết, huynh xem tôi là hái hoa tặc, nên cảm cảm thấy tôi là người dễ dãi, nên muốn làm gì thì làm, muốn hôn thì hôn?”
“Tôi không có!” đôi mắt Tông Hạ chợt trợn to.

Y vội vàng nói: “Thực xin lỗi, tôi……”
“Lời xin lỗi này tôi nhận.” Nguy Dã xoay người liền đi: “Tôi thực cảm huynh đã giúp tôi, nếu huynh không muốn…… thì đi thôi.”
Tông Hạ bực bội nắm chặt tay đập nát cây cột.
Nghe được tiếng động phía sau, Nguy Dã ở trong lòng thở dài.
Ôi chao, thật ra hắn rất thích nụ hôn của Tông Hạ, nhưng người đàn ông quá bá đạo.

Không theo tiến trình của hắn, những người khác phải làm sao?
Người vui nhất là 001 đang quan sát tất cả: “Ký chủ làm rất đúng, vừa rồi độ hảo cảm của Tông Hạ lại tăng lên.

Về sau nên đánh nhiều vào.”
Ngày hôm sau, Tông Hạ đương nhiên không có rời đi, vẫn hộ tống Nguy Dã.
Mà độ hảo cảm của Tiêu Sơ Bạch tuy rằng không giảm, nhưng khi ở chung lại rất lạnh lùng.

Mặc dù y luôn tỏa ra lạnh lùng, nhưng Nguy Dã có thể nhạy bén cảm nhận được sự khác biệt, bây giờ dường như sợi dây kết nối vô hình đã bị cắt đứt, ngay cả tiếp xúc bằng ánh mắt cũng không có.
Nguy Dã trầm ổn, hắn lúc này càng tập trung vào thợ săn hơn, để hoàn thành nhiệm vụ, hắn cần phải sống sót.


Ngự Kiếm Sơn Trang là nơi an toàn, trước khi tới đó mà gặp phải thợ săn, dù có Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ phối hợp, chỉ sợ cũng đánh không lại các chủ Thất Tinh Các.
Giữa ba người im lặng không nói gì, vùi đầu lên đường, nhưng không đợi đến nơi, điều tệ nhất đã đến.
Khi đến bờ sông, ngựa chạy như bay, gió lạnh thấu xương.
Nguy Dã nói: “Có cần để ngựa uống nước?”
Tông Hạ nhìn nước sông, nói: “Nơi này nước chảy xiết, lại đi lên trước……”
Lời còn chưa dứt, giọng nói dừng lại.

Cách đó không xa là một tòa trấn yêu tháp do dân chúng góp vốn tu sửa, lúc này trên đỉnh tháp, là một người áo đen
Cách khá xa, nên thoạt nhìn chỉ là một điểm đen, giống như một con chim ưng đang lặng lẽ đáp xuống đỉnh tháp.
Thực biết tạo dáng lên sân khấu.
Nếu không phải kẻ địch, thì Nguy Dã sẽ vì gã vỗ tay.
Bóng người bay xuống cũng không cao lớn, nhưng nhìn thoáng qua lại có khí chất thâm trầm.
Chỉ liếc mắt một cái, liền có thể nhìn ra: “Tuyệt đỉnh cao thủ.” Tông Hạ trầm giọng nói.
“Có thể không cao sao.” Nguy Dã giật nhẹ khóe miệng: “Đều tuyệt đỉnh.”
Thợ săn lần này là một người đàn ông trung niên, đầu trọc, mũi ưng, ánh mắt lạnh lùng.
“Ký chủ mau chạy!” Giọng 001 lo lắng gần như đứt quãng: “Để Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ ngăn cản gã!”
Nguy Dã cùng thợ săn nhìn nhau, không nói hai lời liền bỏ ngựa, mũi chân vừa chạm đất, phi thân mà chạy.
Hắn không giống 001 có thể để mảnh nhỏ đi gánh trách nhiệm, nếu thợ săn muốn đuổi theo hắn, thì sẽ bị hắn dẫn đi.
“Nguy Dã!” Phía sau là hai tiếng quát.
Thợ săn híp mắt nhìn bóng dáng Nguy Dã tung bay, cơ thể vừa cử động, Tiêu Sơ Bạch cùng Tông Hạ đồng thời đánh về phía gã.
Toàn bộ lực lượng của Nguy Dã đều bộc phát, trong nháy mắt đã chạy ra hơn mười mét, nhưng mà hắn bỗng nhiên nghe được tiếng đánh nhau ở phía sau.

Quay đầu lại, phát hiện thợ săn thế mà không đuổi theo hắn.
Đồng tử của Nguy Dã co rụt lại, hắn nhận ra rằng mình đã sai.

Gã thợ săn này không giống Tịch Uyên, có thể cảm ứng được vị trí mảnh nhỏ của 001, nhưng gã có thể thông qua phản ứng của hắn mà tìm được mảnh nhỏ.
—— Gã không vội vàng đuổi theo hắn, là bởi vì gã có thể thông qua bản đồ tìm được vị trí của hắn, giết mảnh nhỏ 001 cũng là nhiệm vụ của gã!
Bước chân chuyển hướng, Nguy Dã lập tức chạy như bay trở về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui