Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mìnhmỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Lúc mới đến phòng tạm giam thì đã quá giữa trưa, hiện tại đã là ban đêm.

"298, 299, 302, ăn cơm đi!" Cửa sổ dưới cánh cửa sắt được mở ra, một đĩa thức ăn được đẩy vào.

Tia sáng ngắn ngủi xuyên qua cửa sổ nhỏ, ầm một tiếng, phòng tạm giam lại nhanh chóng chìm vào bóng tối, tiếng bước chân không kiên nhẫn của quản ngục dần đi xa.

Nguy Dã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, đồ ăn trong đĩa có lẽ là thịt sống, làm hắn vừa ngửi đã thấy ghê tởm, lại có cảm giác càng đói khát.

Bụng kêu cồn cào, thanh máu giảm đi một phần tư, nhưng Nguy Dã ôm đầu gối ngồi trên giường không nhúc nhích.

Bên cạnh có hai hơi thở nhẹ nhàng, chứng tỏ hai anh em đã bình tĩnh lại.

Trong trò chơi sẽ không để lại bất kì dấu vết gì, như chưa có gì xảy ra, nhưng Nguy Dã cảm thấy trên người có chỗ nào đó tê ngứa, hình như còn để lại dấu răng.

Có...... Có chút quá kích thích, Nguy Dã từng đi qua nhiều thế giới, cũng từng ăn thịt, nhưng không đến quá mức, làm hắn khó có thể lấy lại tinh thần.

Càng quan trọng là, ai đã hôn hắn? Hay cả hai người?

Trong bóng tối, nhận thức bị cảm quan che lấp, hắn hoàn toàn không phân biệt được giữa cặp song sinh ai là ai.

Người đàn ông phía bên phải bước xuống giường, tiếng bước chân dừng bên cửa, mâm đồ ăn bị xới lên một chút, lần này Ngụy Dã nghe ra giọng Cố Thanh Hoài: "Thứ này máu chảy đầm đìa, có lẽ là nội tạng của động vật. Cũng không nhiều lắm, chỉ đủ cho một người ăn."

Cố Thanh Nguyên ở bên trái mở miệng: "Đây là muốn chúng ta giết hại lẫn nhau."

Cả hai nói xong, bầu không khí bắt đầu yên tĩnh một cách lạ thường.

Một lát sau, Nguy Dã yếu ớt lên tiếng: "...... Ò."

Giọng hắn có chút khàn khàn, lọt vào tai như muốn nhắc nhở hai kẻ thủ ác về chuyện đã xảy ra trước đó.

Cố Thanh Hoài ho nhẹ một tiếng, hô hấp của Cố Thanh Nguyên nhất thời trở nên hỗn loạn.

Giữa cặp song sinh luôn có cảm ứng, hai người họ nhìn nhau trong bóng tối.

Bằng ưu thế sức mạnh, đem người đè lại bắt nạt gì đó...... Rất quá đáng, thật là hai anh em bọn họ làm sao?

Vừa nhớ lại đã cảm thấy khó chấp nhận.

Nguy Dã hắng giọng, mở miệng dò hỏi: "Các anh ra ngoài tra xét nhiệm vụ, kết quả thế nào?"

"Chúng ta sẽ sớm ra khỏi đây, em đừng lo lắng." Cố Thanh Hoài kể một chút những sự việc mà mình đã trông thấy hay nghe thấy, bỗng nhiên thấp giọng hỏi hắn: "Cơ thể em cảm thấy không thoải mái sao?"


Nguy Dã cố gắng đem sự khác thường vứt sau đầu, thấp giọng nói: "Không thấy khó chịu, mà là thấy đói."

Trong đầu hai người kia tự động hiện lên bộ dạng đáng thương vô cùng của hắn, có lẽ còn có...... da thịt trắng nõn yếu ớt sau khi bị cắn.

Chột dạ cùng với cảm xúc dâng trào.

Nguy Dã nói "Đói" chưa được bao lâu, trong không khí đột nhiên xuất hiện một mùi khác, khác hẳn với mùi tanh của nội tạng từ động vật, lại làm hắn càng thêm đói khát.

Nguy Dã mờ mịt đưa ra một câu nghi vấn, hai người kia nghe được không hẹn mà cùng nói: "Uống máu của tôi."

"Hả?!" Nguy Dã muốn lắc đầu nói không cần, nhưng Cố Thanh Nguyên đã đem ngón tay để tới bên miệng hắn, mùi máu xộc vào mũi, làm hắn không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

Giọng nói dịu dàng của Cố Thanh Nguyên như dụ dỗ: "Uống một ngụm, sẽ không còn khó chịu. Ngoan, há miệng."

Việc hút máu sẽ đẩy nhanh quá trình biến dị trong cơ thể, nhưng bọn họ không tính ở lại đây lâu, tạm thời giúp Nguy Dã giảm bớt chút khó chịu.

Ừm, thơm quá.

Nguy Dã mơ màng mà nghĩ, này chẳng lẽ lại là bồi thường?

Tuy không bị hai người bọn họ cắn, nhưng Nguy Dã cảm thấy mình chịu thiệt, bây giờ chiếm chút tiện nghi...... Cũng đúng?

Dù sao bọn họ cũng đã tự nguyện, vậy không nên lãng phí.

Nguy Dã cúi đầu, thử vươn đầu lưỡi liếm một chút.

Ngay sau đó, máu tươi chảy vào trong khoang miệng hắn.

Thật sự là quá ngon.

Nguy Dã thầm chửi bản thân, sau đó lại vui sướng mà liếm mút.

Đến khi miệng vết thương không còn chảy máu, mới buông tha ngón tay của Cố Thanh Nguyên.

Mất đi cảm giác ướt át, lại có chút lưu luyến, cánh môi bị ngón tay xoa nhẹ.

Nguy Dã còn chưa kịp phản ứng lại, tay của Cố Thanh Hoài đã đưa tới, đem miệng vết thương đặt trên môi hắn, như có chút mong chờ.

Nguy Dã thầm nói trong lòng, tới cũng tới rồi, đâu từ chối được.

Cố Thanh Hoài rạch một vết trên mu bàn tay, Nguy Dã cúi đầu ngậm vết thương, sợ vô tình hút quá nhiều, nên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm.


Chỗ vết thương hơi đau một chút, trong lòng lại có cảm giác thoả mãn kì lạ, như đang thật sự cho Nguy Dã ăn.

Giống một bé quỷ hút máu không có năng lực đi săn, tốt nhất là nên được nuôi dưỡng, chỉ có thể dựa vào máu của anh mà sinh tồn......

Nguy Dã mơ hồ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của những người khác, còn tưởng bọn họ cũng đói bụng, miệng rời khỏi chỗ vết thương, ngượng ngùng mà nói cảm ơn: "Tôi đã ổn."

Sức ăn của hắn quá ít, làm người nuôi có chút thất vọng.

Máu dư lại dính trên vết thương, bị chủ nhân của nó nuốt vào bụng.

Bên ngoài phòng tạm giam, sắc trời tối tâm, ánh đèn ngoài hành lang mờ ảo.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================

Ba người thảo luận xong, chuẩn bị lập tức hành động.

Phía dưới cửa sắt có cái cửa sổ nhỏ chỉ có thể vươn được cánh tay, dùng để đưa đồ ăn cho phạm nhân.

Tất nhiên bọn họ không thể chui ra từ đó, nhưng ở phó bản cửa hàng thú cưng, Nguy Dã có được một đạo cụ có thể biến thành mèo.

Uống viên thuốc xong, Nguy Dã lại một lần biến thành bé mèo Ragdoll màu xám xanh, cửa sổ tuy nhỏ, nhưng mèo là chất lỏng.

"Vất vả cho em." Cố Thanh Nguyên sờ đầu hắn.

Nguy Dã cúi thấp người, đem nửa thân trên chui ra ngoài cửa sổ nhỏ.

Có vẻ hơi tốn sức.

Cố Thanh Nguyên cười nói: "Còn tưởng là cục bông, thì ra là một con mèo sao?"

Nguy Dã không vui mà "Meo eo~" một tiếng.

Hai anh em nọ ở phía sau thấp giọng cười rộ lên.

Nguy Dã: "......"


Đáng giận, nếu không phải nể tình bọn họ cho hắn uống máu, thì nhất định sẽ cắn bọn họ một ngụm.

Khi quản ngục đi ngang qua phòng tạm giam, ánh mắt dán chặt vào trong phòng.

Mèo Ragdoll kêu một tiếng, chậm rãi lui về phòng tạm giam, một chiếc nhẫn lấp lánh lóe lên trên lớp lông sau gáy của nó.

Quản ngục như bị thôi miên, quên mất mọi thứ, ngơ ngác lấy ra chìa khóa, mở cửa sắt phòng tạm giam.

*

Tất cả đều tiến hành thuận lợi, ba người đã sớm thăm dò địa hình cùng thời gian thay ca, nhanh chóng trốn ra khỏi ngục giam.

Đã đạt thành hình thức qua màn đơn giản, ảnh hưởng của thuốc cũng bị giải trừ sau khi ra khỏi phó bản, nhưng Nguy Dã nhìn về phía ngục giam kêu meo meo, còn chưa muốn rời đi.

Cố Thanh Hoài hiểu rõ: "Em lo lắng cho cái tên Du Thước kia?"

Nguy Dã gật đầu.

Cố Thanh Hoài hừ một tiếng: "Phiền phức."

Tuy nói vậy, nhưng y vẫn không chút do dự quay đầu lại.

Hoặc là nói, hồn phách của hai người đi vòng về, khi Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên mang theo đạo cụ, chuẩn bị đi tìm Du Thước, sẵn tiện phá hủy phòng thí nghiệm phi pháp, qua màn một cách hoàn chỉnh.

Loại trạng thái này có thể miễn công kích vật lý, cũng không sợ bị ảnh hưởng từ vụ nổ.

Trong phòng an toàn gần ngục giam, Nguy Dã nằm giữa giường, bên cạnh là hai người như đang ngủ say.

Trong phòng an toàn không phải lo lắng gì cả, hắn ngủ trên cái nệm mềm mại.

Không lâu sau, nơi xa có tiếng vang lớn.

Xem ra bọn họ đã thành công. Nguy Dã bị tiếng nổ làm bừng tỉnh, bốn cái chân đạp lên giường, duỗi eo, trạng thái biến hình của hắn còn chưa tới thời gian được giải trừ.

Đột nhiên có một bàn tay đặt lên lưng hắn, vuốt ve từ đầu tới đuôi.

Nguy Dã quay đầu lại không thấy ai, tưởng cặp song sinh đã về. Hắn "meo" một tiếng, móng vuốt chỉ chỉ thân thể Cố Thanh Hoài ở bên cạnh, ý bảo là ai thì về thân thể người nấy.

Bàn tay kia dừng một lát, vòng xuống dưới cổ, gãi gãi cái cằm mềm mại của hắn.

Thủ pháp nựng mèo thành thạo, Nguy Dã thoải mái mà nheo mắt, thầm nói xem ra là Cố Thanh Nguyên, vì thế lại chỉ chỉ thân thể Cố Thanh Nguyên.

Nhưng chủ nhân của bàn tay kia lại thờ ơ.

"Meo?" Nguy Dã phát ra tiếng nghi hoặc, chợt thấy cái đuôi bị một bàn tay khác sờ, như bị điện giật mà giật mình: "Ô!"

Khi đụng tới chỗ đó, Nguy Dã phát hiện nơi đó là một cái chốt mở kì lạ, có mèo sẽ xoay người cắn hắn, cũng có mèo sẽ hưng phấn mà nâng mông.


Hiện tại hắn đã biết -- thì ra thần kinh ở chỗ đó của mèo rất mẫn cảm.

Mèo Ragdoll khó nhịn mà muốn lui về phía sau, lại bị bóng người vô hình ôm lên, da lông mềm mại bị xoa nắn, muốn cào người nhưng móng vuốt cũng bị bắt lấy.

Rốt cuộc là ai đang nhân cơ hội làm chuyện xấu vậy!

Nguy Dã mở bản đồ, mới phát hiện người bên cạnh là Du Thước.

"......" Quả nhiên chỉ có y mới làm việc biến thái như này.

Khi ở bên ngoài trò chơi, Du Thước đã muốn làm vậy, nhưng mà khi đó y chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thanh Nguyên làm việc mà mình muốn.

Đệm thịt hồng hào được những ngón tay thon dài chơi đùa, véo đi véo lại.

Mèo Ragdoll tức giận giơ móng vuốt, lại chỉ bắt được không khí. Du Thước cười bắt lấy, nhịn không được đưa đến bên môi hôn hôn, mặt mày nhu hòa.

Phảng phất như bị mạng nhện vô hình trói buộc, Nguy Dã giãy giụa đến không còn sức lực, chỉ có thể mềm oặt bị y ôm, trong cổ họng oan ức kêu ô ô.

Đúng vào lúc này, hai dấu chấm khác trên bản đồ đang đến gần.

Khi Cố Thanh Hoài cùng Cố Thanh Nguyên lẻn vào ngục giam, thì vụ nổ đã diễn ra.

Du Thước chọn phương pháp giống bọn họ, trước một bước phá huỷ nơi đó, bọn họ còn thưởng thức hành động của đối phương.

Mà trong trạng thái tương tự, bọn họ nhìn thấy hành vi không đàng hoàng của Du Thước.

- - Sự thưởng thức ngắn ngủi biến thành tức giận.

Nguy Dã cảm thấy người đang ôm hắn nhẹ nhàng buông ra.

Hắn không hề phát giác, đôi mắt nhìn xung quanh, lại chẳng nhìn thấy được gì.

Hình như có một cơn gió thổi qua bên người, sau đó bay ra ngoài cửa sổ.

Đôi mắt Nguy Dã không nhìn thấy được bọn họ, ba dấu chấm trên bản đồ lại hiển thị rõ ràng.

Hồn phách của ba người nọ đang đánh nhau, bọn họ nhảy ra ngoài cửa sổ, tán cây lớn ngoài cửa sổ bị ảnh hưởng khiến lá rơi xào xạc.

Nguy Dã: "......" Thật kì lạ.

Hắn giơ hai chân, cái đuôi lông xù xù lắc lư ở sau người.

Ùm, hắn không biết gì hết.

_____________

Edit: gần đây tui đang gặp một vài sự cố 🥴


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui