Mỗi Ngày Đều Ghen Với Chính Mìnhmỗi Ngày Đều Cắm Sừng Chính Mình

Những âm thanh này lọt vào tai thợ săn, chỉ khiến gã sởn tóc gáy, hệ thống bị cắn nuốt, gã không thể trở về không gian Chủ Thần, chỉ có thể bị Nguy Dã hoàn toàn giết chết ở chỗ này!

“Đừng giết tôi, đừng……” Giọng nói của gã run rẩy đầy sợ hãi.

“Lúc nãy tôi cũng nói thế.” Nguy Dã nhặt mũi tên sắt gã đánh rơi, thản nhiên nói: “Ông cũng không giơ cao đánh khẽ nha.”

Có tiếng bước chân đang tới, Tiêu Sơ Bạch xuất hiện ở lỗ hổng vách tường.

Trong mắt thợ săn tràn ra thù hận, gã bỗng nhiên dùng chút sức lực cuối cùng hét lớn: “Cậu ta chỉ lừa gạt tình cảm của cậu……!”

Mũi tên cắm vào ngực gã.

Tiêu Sơ Bạch giẫm đất đá vụn đi vào, ánh sáng trong phòng ảm đạm, thân ảnh cao lớn của y mang theo ánh sáng, đôi mắt một mảnh đen.

Nguy Dã giương mắt nhìn y, chậm rãi nói: “Gã nói tôi gạt cảm tình của huynh……”

Thân thể ngã xuống, bị đối phương kéo vào trong lòng ngực.

Người đàn ông đang ôm hắn ngực phập phồng, hô hấp dồn dập.

“Tôi nghe thấy.” Giọng Tiêu Sơ Bạch hơi khàn: “Là thật sao?”

Nguy Dã như vui đùa mà hỏi lại: “Thật thì sao?”

Tiêu Sơ Bạch cười một tiếng: “Không sao cả.”

Một đường đuổi theo, y lo lắng cùng khủng hoảng tim đập như muốn rớt khỏi lồng ngực.

Tiêu Sơ Bạch cũng không thèm nhìn thi thể một cái, chỉ đem mặt chôn ở cần cổ mềm mại của Nguy Dã, cố gắng cảm nhận hơi thở của hắn.

Y nói: “Chỉ cần tôi thật lòng vậy là đủ rồi.”

Lại thêm một tiếng bước chân và tiếng lanh lảnh vang lên, Lam Vân vội vàng xông tới, nhìn thấy Nguy Dã bình yên lại dừng bước: “May mắn không có chuyện gì……”

Bóng người màu lam hơi cong lưng, vừa thở hổn hển vừa nghĩ mà sợ.

Sau một lúc lâu, y thoáng bình tĩnh lại, Tiêu Sơ Bạch còn đang ôm Nguy Dã, Lam Vân ghen nói: “Họ Tiêu khối băng, huynh ôm đủ chưa?”

Tiêu Sơ Bạch không để ý tới y. Thấy người sắp phải lại đây lôi kéo, Nguy Dã nhẹ nhàng đem Tiêu Sơ Bạch đẩy ra: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Ba người bước ra khỏi căn phòng đổ nát, ánh mặt trời xán lạn chiếu trên người họ, mang theo sự ấm áp.

“Tôi vừa rồi hình như nghe được hai người đang nói thật lòng.” Lam Vân ở phía sau có chút lo lắng đuổi theo hỏi: “Thật lòng cái gì?”


Nguy Dã cười mà không nói, hắn giương mắt nhìn ánh mặt trời chói chang trên cao, những người khác cũng đã tới rồi.

Hắn tựa như là nhớ tới cái gì, mỉm cười cất cao giọng nói: “Tiêu tiền bối, xách theo đầu người đưa cho ngài thì quá đẫm máu. Đồ tôi hứa tặng ngài ở bên trong, không biết ngài có hài lòng không?”

Thấy cảnh này mọi người đều ngay người, tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ chết trong tay các chủ Thất Tinh Các, mà lúc này người thanh niên này còn đang mỉm cười, quần áo màu xanh đậm trong trẻo sâu thẳm đứng ở dưới ánh mặt trời.

Có người vọt vào bên trong, nhìn thấy thi thể các chủ Thất Tinh Các, kinh ngạc hô to: “Các chủ Thất Tinh Các bị đâm xuyên tim! Đã chết!”

Phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch, đều nghĩ là y tới cứu Nguy Dã.

Tiêu Sơ Bạch nói: “Một mình Nguy Dã giết chết gã.”

Cảnh tượng này không thể nào diễn tả được.

“Đào Hoa Khách tuổi còn trẻ, lại có thực lực như thế?!”

“Giết Chu Xán, lại diệt trừ kẻ địch mạnh trong võ lâm, Nguy thiếu hiệp thật là tuổi trẻ tài cao, tôi không theo kịp!”

“Đúng rồi, vừa nãy Nguy thiếu hiệp nói muốn đem thứ gì tặng cho Tiêu trang chủ, chẳng lẽ là thi thể bên trong? Là có ý gì?”

Không ai đoán ra hàm ý trong lời nói của Nguy Dã, chỉ có Tiêu lão trang chủ sắc mặt tái xanh lại đỏ, râu trên môi run run.

Ai có thể ngờ rằng, người thanh niên có vẻ bất lương này không những cứu ông một mạng, còn thật sự một mình một ngựa giết các chủ Thất Tinh Các?

Tiêu Sơ Bạch dựng quyền ở bên môi, không giấu được nụ cười vui mừng.

Vết máu bên môi Nguy Dã dính trên cổ áo của y, vết máu màu đỏ kia càng thêm nổi bật trên trang phục trắng, không hề nghi ngờ, bọn họ mới vừa ôm nhau thân mật.

Khóe miệng Tiêu lão trang chủ giật giật, đang muốn nói chuyện, thì Tông Hạ chạy tới, định ôm lấy Nguy Dã.

Trên giang hồ sớm đã lưu truyền lời đồn đãi về Tông Hạ cùng Nguy Dã, ngay cả các trưởng lão Cái Bang đều chấp nhận sự thật là bang chủ nhà mình thích đàn ông, càng làm mọi người sợ đến rớt tròng mắt đó là, cái ôm của Tông Hạ bị một người chặn lại.

Lam Vân giống một con gà chọi duỗi cánh tay đặt trước người Nguy Dã, hừ lạnh nói: “Tông Hạ, huynh dù gì cũng là bang chủ một bang, giữa ban ngày, dưới con mắt của mọi người, sao huynh lại động tay động chân với ca ca?”

Ánh mắt Tông Hạ dừng ở trên người Nguy Dã, trong miệng dỗi: “Vậy cậu đang làm gì?”

Lam Vân kiêu ngạo tươi cười: “Ca ca đã cho phép tôi đến gần.”

Người ở xa nghe không rõ bọn họ đang nói gì, lại có thể nhìn thấy hai người kia dây dưa ở bên cạnh Nguy Dã, không hợp ý lại vây quanh hắn so chiêu.

Mà Tiêu Sơ Bạch đối mặt với cha ruột đang thổi râu trừng mắt, vẫn bình tĩnh đứng ở bên cạnh Nguy Dã, thậm chí càng thân mật mà dựa càng gần.

Tình cảnh này có vài phần quen mắt, mọi người không hẹn mà cùng nhớ lại lúc đối mặt với sát thủ, bọn họ như không cần mạng mà bảo vệ Nguy Dã.


Không biết là ai nói ra tiếng lòng của mọi người: “Thật…… Thật là hỗn loạn mà. Không hổ là Đào Hoa Khách!”

Từ đây, mị lực của Đào Hoa Khách trở thành huyền thoại trên giang hồ, thế cho nên không ít người trẻ tuổi như theo đuổi thần tượng mà đặt biệt danh có liên quan tới hoa đào, phảng phất như vậy là có thể hấp dẫn vận đào hoa.

Nhưng mà nhân vật chính vào lúc này cũng không quá tốt, một anh đẹp trai làm người ta thấy cảnh đẹp ý vui, ba người đàn ông vây quanh lại làm người ta đau đầu.

Nguy Dã lặng lẽ lui về phía sau một bước, lập tức nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm của ba người kia.

Huhu, áp lực cực lớn nha.

Tông Hạ rất có kinh nghiệm nên nghi ngờ mở miệng: “Em sẽ không lại muốn chạy chứ?”

Lam Vân với vẻ mặt đau khổ: “Ca ca không thể bỏ lại tôi nha.”

Tiêu Sơ Bạch hơi nheo lại đôi mắt đen: “Không phải muốn cầu hôn?”

Nguy Dã: “……”

May mắn vừa rồi nhìn thấy Tiêu Sơ Bạch, trong đầu hắn liền vang lên âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, nghĩ đến lập tức có thể rời đi, lá gan của Nguy Dã càng lớn.

“Tất nhiên……” Trong đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười động lòng người, có chút giảo hoạt mà nhìn bọn họ chớp mắt: “Phải chạy.”

Hắn nhón mũi chân, thân ảnh tựa như một làn khói nhẹ, làm người không thể nắm trong lòng bàn tay.

“Tôi chính là hái hoa tặc, các huynh đều bị tôi ngủ, chơi chán…… Tôi tìm người khác chơi đây!”

Hai người bị chơi chán, cùng với một người còn chưa bị chơi, sắc mặt đều đen.

Nguy Dã cười ha ha.

Khi hắn nhẹ nhàng cười, tất cả cảnh tượng trước mắt biến thành chuỗi số liệu đang chuyển động.

Hiện tại không thể vào không gian của hệ thống, hoảng hốt trong giây lát, Nguy Dã đã đến thế giới tiếp theo.

Hắn lập tức hỏi về tình hình của 001.

28354:【 hệ thống 001 đang điều chỉnh năng lượng. 】

001 hao phí năng lượng che giấu vị trí của Nguy Dã, may thay mảnh nhỏ ở thế giới trước được thu về, sức mạnh lại tăng lên, lại qua một thời gian là có thể khởi động lại.


Có chút không quen khi thiếu 001, nhưng Nguy Dã chưa bao giờ dựa vào hệ thống, một mình làm nhiệm vụ cũng không sao.

Hắn giương mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đang ngồi trên xe buýt, ngoài cửa sổ là màn đêm thăm thẳm.

Ở cổ đại lâu rồi, không khỏi nhớ nhung sự tiện lợi của cuộc sống hiện đại, Nguy Dã vui vẻ một lúc, cho đến khi nhận được thông tin của thế giới này, tầm mắt tối sầm lại.

Xong đời, gặp phải loại hình mà hắn không am hiểu!

Đây là thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, công nghệ thực tế ảo đã vững mạnh, hoạt động giải trí dân chúng yêu thích nhất đó là game online thực tế ảo.

Chỉ cần nằm vào khoang dinh dưỡng đăng nhập trò chơi, là có thể không ăn không uống đắm chìm ở trong thế giới giả thuyết, thời gian dài nhất có thể đạt tới bảy ngày.

Hắn lúc này đang ở trong một trò chơi thực tế ảo, mà trò chơi này…… Là trò chơi kinh dị thần quái.

Nguy Dã lập tức muốn lựa chọn đăng xuất khỏi trò chơi, cố gắng lắm mới kiềm chế cơn xúc động.

Nhà sản xuất trò chơi lớn nhất hiện nay là công ty Lan Tinh, vừa ra mắt một trò chơi tên《 Dục Vọng Đô Thị 》, mời hai trăm cao thủ trò chơi tiến hành *close beta.

*Giai đoạn trải nghiệm với số lượng người chơi nhất định.

Những người chơi này đều là những người chơi có xếp hạng cao nhất trong các trò chơi khác của công ty Lan Tinh.

Để đẩy mạnh sản phẩm, những người chơi bản close beta được phép phát sóng trực tiếp (livestream) nội dung không liên quan tới cốt truyện chính của trò chơi.

Chức nghiệp của nguyên chủ là người phát sóng trực tiếp (streamer) về game, tầm mắt Nguy Dã nhìn qua góc trái bên dưới, đang có những dòng bình luận lướt qua.

“Không hổ là tác phẩm của Lan Tinh, đồ họa thật đẹp.”

“Cảnh mở đầu là trên xe buýt à, lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, có người biến dị thành tang thi cắn hành khách?”

“Lầu trên ngốc quá, đây là trò chơi thần quái, sao sẽ có Boss khoa học viễn tưởng!”

Nguy Dã bị những bình luận suy đoán đáng sợ làm run run trong lòng, lại đem lực chú ý đặt ở hoàn cảnh chung quanh.

Xe buýt chạy trong đêm khuya, không biết nơi đến, dưới ánh sáng tối tăm chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đen kịt của tài xế.

Trong xe có mười bốn người, một nửa là *NPC, nửa còn lại là người chơi đều đang quan sát hoàn cảnh.

*NPC: Non-player character (Nhân vật không phải người chơi).

Nguy Dã ngồi ở hàng ghế cuối cùng, người ngồi ghế phía trước là một người đàn ông rất cao, tóc đen ngắn, trên người mặc áo khoác da màu đen, bóng dáng thẳng tấp.

Là đối tượng công lược đầu tiên.

Nguy Dã nhìn chằm chằm cái gáy của y hai giây, thu hồi tầm mắt, mở ra giao diện thuộc tính của mình.

《 Dục Vọng Đô Thị 》có tính chân thật cao cùng tự do, căn cứ theo số liệu thân thể thật của người chơi mà cấu tạo nhân vật, khi bắt đầu trò chơi sẽ cung cấp 200 điểm thuộc tính.

Thuộc tính ban đầu đều là 0, người chơi có thể dùng điểm để tăng thuộc tính, tăng thêm sức mạnh cho nhân vật.


Nguyên chủ tuy là cao thủ trò chơi, nhưng là trong trò chơi công lược tình yêu (game otome).

Hắn vì kiếm sống, trực tiếp đem điểm thuộc tính toàn bộ thêm vào ô mị lực!

Người xem phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy những gì hắn nhìn thấy, các dòng bình luận đều cười như điên.

Trừ 200 điểm mị lực lóa mắt, thuộc tính khác của Nguy Dã như trí tuệ, lực lượng, nhanh nhẹn, phòng ngự…… Tất cả đều là 0.

“Không hổ là người chơi công lược, đủ chuyên nghiệp, nhưng mị lực ở game kinh dị có ích gì, Mới bắt đầu liền chết sao?”

“Này còn không phải là chỉ có mặt ngu ngốc mỹ nhân sao ha ha ha ha.”

“Mỹ nhân phế vật tôi thích, vợ ôm ôm!”

Nguy Dã thở dài một hơi.

Nếu chỉ là chơi một trò chơi, giá trị mị lực cao với hắn mà nói là chuyện tốt.

Nhưng mà ——

Bình luận bỗng nhiên rối loạn.

“Má ơi, các người xem tin tức chưa? Có hacker công kích công ty Lan Tinh, server《 Dục Vọng Đô Thị 》 gặp trục trặc!”

Những dòng bình luận lướt qua nhanh chóng, cuối cùng biến thành những kí tự, rồi biến mất không thấy.

Bởi vì hacker tấn công, ý thức của 200 người chơi bị nhốt ở trong trò chơi, nếu chết trong trò chơi, cũng không thể tỉnh lại trong hiện thực, đại não bị tổn thương nghiêm trọng biến thành người thực vật.

Nguy Dã cần thiết dựa vào tấm thân thể yếu ớt này sống đến cuối cùng.

Người chơi ở đây cũng có người cũng là streamer, từ bình luận biết được sự cố, chiếc xe buýt vốn im lặng trở nên xôn xao.

Đúng lúc này, xe buýt dừng trạm, cửa xe mở ra.

Một người phụ nữ tóc dài mặc váy đỏ lên xe, vẻ mặt u ám, không nói lời nào bỏ một tờ tiền giấy vào hộp đựng tiền.

Những người tinh mắt đã phát hiện ra tiền nàng bỏ vào là tiền âm phủ.

Tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm NPC mới lên xe, chỉ thấy người phụ nữ kia lên xe, trực tiếp lướt qua những hàng ghế không ai ngồi, đi tới hàng ghế cuối cùng.

Nguy Dã: “……” Á á cô đừng lại đây mà!

Nếu nói Nguy Dã có khuyết điểm gì, chính là hắn rất sợ quỷ. Lúc này hắn rất muốn gọi 001, nhưng chỉ có âm thanh máy móc trả lời.

“Anh đẹp trai, tôi có thể ngồi bên cạnh sao?” Bên tai Cố Thanh Hoài bỗng nhiên vang lên một giọng nói khẽ run, không đợi y trả lời, thanh niên ở ghế sau đã nhanh chóng đứng lên, ngồi xuống ở bên cạnh y.

Đôi mắt hắn sợ hãi trợn tròn, mím chặt môi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Nhát gan như vậy, sao lại chơi game kinh dị?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui