Tiêu Sơ Bạch đang ngồi trong yến hội, dáng người cao lớn, rất dễ thấy được.
Mà bên cạnh y chỉ có Nguy Dã, sau một hồi tìm kiếm, những ánh mắt giận dữ và thù địch nhanh chóng hướng về phía Nguy Dã, tiếng quát cùng tiếng mắng như dời non lấp biển.
Tiêu Liên Thanh trợn tròn mắt, nàng không nghĩ tới bản thân sơ ý làm lộ thân phận của Nguy Dã.
“Từ từ!” Tiêu Liên Thanh nhìn thoáng qua Tiêu Sơ Bạch vẫn đang bình tĩnh, vội nói: “Tôi cảm thấy không phải Nguy Dã làm!”
Hàn Phi Yến lộ vẻ không dám tin nói: “Liên Thanh! Trân Châu đã rất thảm, chẳng lẽ cô không nhìn thấy sao?”
Tuy rằng Tiêu Liên Thanh và Hàn Phi Yến là bạn tốt, nhưng nàng càng tin mắt nhìn người của Tiêu Sơ Bạch, nàng nói: “Chúng ta không thể nghe lời nói của một phía, nếu Nguy Dã bị hãm hại, chẳng phải là trách lầm hắn?”
Hàn Phi Yến cười lạnh: “Trân Châu không phải người trong giang hồ, cô ấy xem trinh tiết còn quan trọng hơn tính mạng, sao có thể dùng bản thân tới hãm hại hắn?”
“Tôi không có ý này.” Tiêu Liên Thanh cũng không biết giải thích thế nào, nàng nôn nóng mà nghẹn ra một câu: “Nhưng mà Nguy Dã…… rất đẹp, hắn không cần cưỡng ép phụ nữ nha!”
Hàn Phi Yến ha một tiếng, Nguy Dã lúc này mang dịch dung, dung mạo bình thường, sau lời Tiêu Liên Thanh vừa nói ra, hắn lập tức nhận được rất nhiều ánh mắt miệt thị.
“Tiêu tiểu thư, cảm ơn cô.” Nguy Dã ở trung tâm lốc xoáy tiến lên một bước, dưới áp lực như núi cao, thế mà lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Lý do này cũng không công bằng, người làm việc ác, cùng với diện mạo không hề liên quan.”
Tiêu Liên Thanh ý thức được mình nói sai, sắc mặt hơi đỏ lên.
Câu nói không thể công bằng hơn này lại phát ra từ miệng nghi phạm, nghe xong ai nấy đều sửng sốt.
Có người nghi hoặc hỏi: “Vậy cậu là thừa nhận?”
Nguy Dã cười cười, bất đắc dĩ nói: “Tất nhiên là không.”
Một ông lão lông mày bạc trắng đứng trong đám người, nhìn Lưu Ưng Chính, nhẹ giọng nói: “Lưu tiền bối, cho dù ở dưới công đường, người bị buộc tội cũng nên có cơ hội giải thích chứ?”
Khác với đám đông đang xúc động, Lưu Ưng Chính bình tĩnh mở miệng: “Không sai, muốn định tội một người, cần phải có nhân chứng vật chứng.”
Bạch Mi Thần Bộ lệ thuộc triều đình, cũng là nửa người giang hồ, vào lúc này càng có quyền lên tiếng. Lưu Ưng Chính đánh giá Nguy Dã, nói: “Cậu hẳn là đang dịch dung? Nếu phải đối chứng, trước tiên hãy để mọi người nhìn gương mặt thật của cậu.”
Nguy Dã gật đầu: “Được.”
Trước mắt bao người, hắn hơi quay lưng lại, lột bỏ lớp dịch dung trên mặt.
Đám người đột nhiên im lặng.
Đúng như lời Tiêu Liên Thanh nói —— làm một tên hái hoa tặc, hắn quá mức đẹp trai.
Nhìn thoáng qua, ngũ quan anh tuấn nho nhã, thanh tao, xinh đẹp nhất chính là cặp mắt kia, cong cong như cánh hoa đào, khi không cười, cũng như hàm chứa ý cười, làm người không tự chủ được mà mê đắm.
Một lát sau, mới có người nhỏ giọng nói: “Thật đúng là không giống hái hoa tặc.”
“Cái tên Đào Hoa Khách này…… Hình như rất hợp?”
“Vài ngày trước đó vụ án của Đào Hoa Khách không phải đã được sửa lại rồi sao? Việc hôm nay, phải điều tra rõ ràng.”
Bầu không khí im lặng trong chốc lát, một tiếng khóc nhẹ nhàng vang lên.
Dáng người Bạch Trân Châu yểu điệu như cành liễu đung đưa trước gió xuất hiện ở trước cửa, sắc mặt nàng trắng bệch, trên cổ là những dấu vết xanh tím.
Ở đây phần là lớn đàn ông, thấy vậy đều đau lòng thương tiếc.
Hàn Phi Yến đỡ Bạch Trân Châu, nói: “Cô nhìn xem, người ức hiếp cô là cậu ta sao? Cô đừng sợ, cứ nói thẳng, tôi sẽ giúp cô.”
Bạch Trân Châu nhìn thấy Nguy Dã, thân thể co rúm lại.
Nguy Dã: “Bạch cô nương……”
Nghe thấy giọng hắn, Bạch Trân Châu sợ hãi kêu thành tiếng, ngất đi.
Lưu Ưng Chính tìm hai nữ hiệp biết y thuật, làm các nàng mang Bạch Trân Châu vào nhà kiểm tra thân thể, lại kêu đồ đệ của mình đến kiểm tra phòng Nguy Dã.
Sau đó ông nhìn Nguy Dã, đặt ra câu hỏi: “Vì sao cô ấy lại sợ cậu?”
“Tôi cũng muốn hỏi vấn đề này.” Nguy Dã bất đắc dĩ mà cười, khẽ thở dài: “Thực tế, tôi căn bản không có khả năng làm nhục vị cô nương này, tôi chỉ thích đàn ông.”
Đoạn tụ chi phích ở thời đại này cũng không phải hiếm thấy, nhưng công khai thừa nhận vẫn cần rất nhiều dũng khí.
*Đoạn tụ chi phích: Mối tình cắt áo. Nôm na là nói về mối tình đồng tính thời xưa.
Mọi người ồ lên, có người hỏi: “Cậu nói cậu là đoạn tụ, chúng tôi sẽ tin sao?”
Nguy Dã nói: “Tôi có nhân chứng.”
Tông Hạ bước tới.
Y đang muốn mở miệng, ngay sau đó, lại nhìn thấy Nguy Dã nhìn về phía Tiêu Sơ Bạch: “Thiếu trang chủ làm chứng cho tôi.”
Bước chân của Tông Hạ chợt dừng lại, Tiêu Sơ Bạch nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi có thể làm chứng.”
“Thích đàn ông không có nghĩa là sẽ không chạm vào phụ nữ, Tiêu Thiếu trang chủ, hắn có thể đang lừa huynh, lời nói không đáng tin!”
Phong thái của Tiêu Sơ Bạch trong sáng như ngọc, chỉ thấy nhân vật tựa trích tiên này nhàn nhạt nói: “Tôi làm chứng…… Đêm qua hắn ở cùng tôi.”
Mọi người: “……?”
Tông Hạ đột nhiên nhìn về phía hắn. Đã nói có gì đó sai sai, thì ra tối hôm qua Nguy Dã trốn trong phòng Tiêu Sơ Bạch!
Đường đường là Thiếu trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang, thế mà nói dối không chớp mắt, Tông Hạ tức đến nghiến răng.
Buổi tối các người ở bên nhau làm cái gì?
Tông Hạ thiếu chút nữa muốn tiến lên chất vấn, nhưng biết như vậy sẽ gây bất lợi cho Nguy Dã, nên nhịn xuống.
Lời chứng thực này như tiếng sấm, có người run rẩy giúp Tông Hạ hỏi: “Xin hỏi Thiếu trang chủ cùng Đào Hoa Khách ở bên nhau làm cái gì?”
Tiêu Sơ Bạch: “Xúc tất trường đàm.”
Nguy Dã: “Đàm luận võ học.”
Hắn giơ ngón tay cho Lưu Ưng Chính nhìn: “Tôi còn bị thương.”
Lưu Ưng Chính nheo mắt, mới thấy rõ ràng chứng cứ thiếu chút nữa đã lành.
“……” Lưu Ưng Chính gật đầu, lại hỏi: “Các cậu vẫn luôn ở cạnh nhau sao?”
Nguy Dã suy nghĩ nói: “Chắc là từ giờ Tuất đến giờ Dần.”
*Giờ Tuất đến giờ Dần: 21h tối - 3h sáng
Tiếng bước chân truyền đến, hai nữ hiệp đỡ Bạch Trân Châu ra tới, nói với Lưu Ưng Chính: “Vị cô nương này đúng là bị xâm phạm, chưa đến nửa ngày.”
Lưu Ưng Chính hỏi: “Cô nương nhớ rõ là giờ nào?”
Bạch Trân Châu khóc nức nở nhỏ giọng trả lời: “Nhớ rõ, từ khoảng giờ Dần đến giờ Mẹo.”
*Giờ Dần đến giờ Mẹo: 3h sáng - 7h sáng.
“Vừa lúc! Khi đó Thiếu trang chủ không thể làm nhân chứng!”
Tiêu Sơ Bạch nhíu mày đang muốn mở miệng, một giọng nam từ từ vang lên: “Sau giờ Dần, hắn ở cùng tôi.”
Mọi người: “……?!” Sao lại có thêm một người, bọn họ không nghe lầm chứ?
Tông Hạ đi đến bên cạnh Nguy Dã, môi mỉm cười, bỗng nhiên nắm lấy cánh tay hắn.
Cánh tay chợt lạnh, ống tay áo bị nhấc lên, trên cánh tay trắng nõn là một dấu răng, Tông Hạ cười nói: “Đây là chứng cứ.”
Nguy Dã nhịn không được trừng mắt nhìn y, nói với Lưu Ưng Chính đang trợn mắt há hốc mồm: “Giờ Dần tôi rời khỏi phòng Tiêu Sơ Bạch, cùng Tông bang chủ…… Bàn luận võ nghệ.”
“……” Lưu Ưng Chính nhìn dấu răng: “Xem dấu vết, là đúng với thời gian.”
Tông Hạ nhẹ nhàng buông ống tay áo Nguy Dã, nghiêng mắt liếc Tiêu Sơ Bạch một cái, ánh mắt nặng nề mang theo sự khiêu khích.
Địch ý rõ ràng, Tiêu Sơ Bạch hơi nheo đôi mắt đen lại.
Hôm nay hai người đều mặc y phục màu trắng, Tiêu Sơ Bạch một thân màu trắng trường bào, thanh lãnh xuất trần, trên người Tông Hạ là vải bố được cố ý làm cũ, dáng vẻ đơn giản lại tao nhã.
Nhìn như hài hòa, nhưng không khí lại có chút lạ.
Nguy Dã bình tĩnh đứng giữa bầu không khí kì lạ, mọi người nhìn cảnh này, không biết nói gì, đều nghẹn ở trong họng.
Giữa bạn bè xúc tất trường đàm, bàn luận võ nghệ, nghe thực bình thường.
Không có vấn đề gì, nhưng trước cùng Thiếu trang chủ Ngự Kiếm Sơn Trang xúc tất trường đàm, sau lại cùng bang chủ Cái Bang bàn luận võ nghệ, Đào Hoa Khách thật bận rộn quá mà!
Lúc này, đồ đệ của Lưu Ưng Chính trở về, ôm quyền nói: “Sư phụ, đệ tử đã kiểm tra, trong phòng Nguy công tử không có gì khác thường, giường đệm thượng không hề uốn nếp, không có dấu vết đã từng ngủ ở đó.”
*Ôm quyền: Cách chào hỏi truyền thống thường thấy ở người tập võ.
Nguy Dã nhìn về phía Bạch Trân Châu, cười nói: “Bạch cô nương, cô xem, đêm qua tôi vẫn luôn ở cùng người khác, không có thời gian làm hại cô.”
“Tôi……” Vẻ mặt Bạch Trân Châu cực kỳ sợ hãi, hoa lê dính hạt mưa: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ nhìn thấy cậu, cũng chỉ nghe được là giọng của cậu……”
Có người không đành lòng mà nói thầm: “Có thể là ở lúc trước khi hai người gặp mặt, thời gian một nén nhang cũng đủ.”
*Thời gian một nén nhang: khoảng 45 – 60 phút.
Nguy Dã đang muốn phản bác, Tiêu Sơ Bạch bỗng nhiên nói với đệ tử phía sau: “Đem đồ vật lấy tới.”
Một cái tay nải bị đặt lên giữa bàn, loang lổ vết máu.
Tiệc mừng thọ thấy máu, tầm mắt của mọi người bị hấp dẫn qua, tay nải mở ra, là cái đầu người kinh tởm.
“Đây là đầu ai, sao lại như vậy?” Có người nhịn không được nôn khan.
Hàn Phi Yến kìm nén giận dữ nói: “Tiêu thiếu trang này là thế nào?!”
“Đây là Chu Xán.” Tiêu Sơ Bạch dùng bốn chữ đơn giản làm mọi người im lặng, y nhìn về phía Nguy Dã, nói: “Là hắn giết.”
Lưu Ưng Chính kinh ngạc nói: “Chu Xán! Ba mươi năm trước là đệ nhất hái hoa tặc trên Ác Nhân Bảng?”
“Nguy Dã thế mà giết Chu Xán, đây là công lao ngập trời!”
Đám người nháy mắt nổ tung.
Chu Xán phạm vô số tội, người ở đây có không ít người thân bị hại, nào còn chú ý tới Bạch Trân Châu, chủ đề lập tức bị thay đổi.
“Trời xanh có mắt! Trời xanh có mắt!” Lập tức có người quỳ xuống trước mặt Nguy Dã, vẻ mặt kích động khóc rống: “Cảm ơn ân công báo thù giúp vợ tôi, ân công xin nhận một của lạy tôi!”
Nguy Dã không nghĩ đến Tiêu Sơ Bạch sẽ ở ngay lúc này đem đầu người lấy ra, hắn sửng sốt trong giây lát, nâng người đàn ông trung niên đứng dậy, chợt nghe tiếng hét truyền đến bên tai.
Kiếm quang lóe lên, Tiêu Sơ Bạch thế nhưng đột nhiên ra tay với Bạch Trân Châu!
Không ai ngờ rằng Tiêu Sơ Bạch sẽ trực tiếp tấn công một người phụ nữ yếu ớt, còn là một chiêu giết người, không ai giúp đỡ, Bạch Trân Châu theo bản năng né tránh.
Hàn Phi Yến ngạc nhiên: “Cô biết võ công?”
Phát hiện bản thân bại lộ, Bạch Trân Châu biến sắc, lập tức ra tay bắt lấy Hàn Phi Yến.
Hàn Phi Yến chỉ có thể trơ mắt bị nàng ta đánh úp, chưởng phong mãnh mẽ xẹt qua người, Tông Hạ ra tay ngăn cản Bạch Trân Châu.
Thân thể Hàn Phi Yến nhẹ đi, sau khi bình tĩnh lại, mới phát hiện mình được Nguy Dã đưa đến nơi an toàn.
Suýt chút nữa bị bắt làm con tin, Hàn Phi Yến ngực kịch liệt phập phồng, vành mắt đỏ lên: “Nguy Dã, thực xin lỗi!”
Nguy Dã lắc đầu, chuyển mắt nhìn về phía đang chiến đấu.
Võ công của Bạch Trân Châu cực kỳ mạnh, ở trên giang hồ xem như đứng đầu, lại chưa có người từng gặp nàng ta.
Dù nàng ta có mạnh, nhưng dưới sự phối hợp của Tông Hạ cùng Tiêu Sơ Bạch, cũng phải chịu thua.
Trước khi bị bắt, ngay lúc Bạch Trân Châu bị đánh gục trên mặt đất, bên môi học ra máu đen.
Lưu Ưng Chính tiến lên xem xét xong nói: “Trong miệng cô ta có thuốc độc, trúng độc mà chết.”
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, khiến hầu hết mọi người đều không kịp phản ứng.
Mặt trời trên cao, nắng chiếu vào trên gương mặt xanh tím của Bạch Trân Châu.
Khi người chủ trì bữa tiệc vội vàng đến, nhìn thấy sự hỗn loạn: “Xảy ra chuyện gì?”
Đại thọ chưởng môn Phái Hoa Sơn, có thể nói một sự cố liên hoàn, vô cùng đặc sắc.
Người ở đây đều đem tên Nguy Dã ghi tạc trong đầu.
Rất nhiều hiệp sĩ vì muốn nổi danh, sẽ lựa chọn đánh chết kẻ ác, tích góp danh vọng. Giết người càng nhiều, càng hung ác, danh khí tự nhiên lại càng lớn.
Mà chỉ bằng cái tên Chu Xán, liền có thể làm người mới bước vào võ lâm trở thành đại hiệp, làm người kính ngưỡng ca tụng.
Càng làm cho người ta khó quên được là…… Hắn cùng hai tên cao thủ có quan hệ khó nói.
“Nghe nói Nguy Dã cùng Tiêu Sơ Bạch ngủ chung giường ……”
“Không thể nào, Tiêu Thiếu trang chủ chính là trời quang trăng sáng chính nhân quân tử, gia phong chính trực, nào sẽ đoạn tụ phân đào?”
“Tông bang chủ để lại dấu răng trên người hẳn?”
“Tông bang chủ là người lòng dạ sắt đá, đàn ông đích thực, Cái Bang sao, có môn công pháp gọi là thiết răng công!”
Lời đồn truyền xa, cái gì cũng có thể nói được, cuối cùng tóm gọn một câu: “Không hổ là Đào Hoa Khách!. Truyện Sắc
Các nhân vật trong lời đồn, lúc này còn nghị sự ở phái Hoa Sơn, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trong mắt chưởng môn phái Hoa Sơn lộ ra thù hận: “5 năm trước, sư phụ tôi là Vân Tiêu Tử chết trong tay các chủ Thất Tinh Các, không nghĩ tới hôm nay lại có người bị gã truy sát!”
Tông Hạ đang nghe Nguy Dã kể lại điều mình hoài nghi, liền phái đệ tử Cái Bang ở Hoa Sơn điều tra chung quanh, lúc ấy không có phát hiện Bạch Trân Châu, lại ở dưới chân núi tìm được một cái thi thể.
Là thi thể nam, trên người còn có dấu vết sau khi quan hệ. Đêm đó Bạch Trân Châu lén ra ngoài, dụ dỗ một người đàn ông, xong việc rồi giết chết, giá họa Nguy Dã là hái hoa tặc.
Nếu Nguy Dã thành công bị vu hãm, dù có thể chạy ra Hoa Sơn, cũng sẽ cùng Tiêu Sơ Bạch đường ai nấy đi, đến lúc đó sẽ trở thành đồ ăn trong mâm của sát thủ.
Lần này Nguy Dã gặp được sát thủ thứ chín.
“Tiếp theo, sẽ là các chủ Thất Tinh Các ra tay.” Tiêu Sơ Bạch nhìn về phía hắn, trầm giọng nói: “Tôi sẽ dẫn cậu về Ngự Kiếm Sơn Trang.”
Tông Hạ nhướng mày nói: “Đường tới Ngự Kiếm Sơn Trang xa xôi, ai biết trên đường sẽ gặp chuyện gì?” Y cũng nhìn về phía Nguy Dã: “Theo tôi đi, tôi dẫn em đến Thiếu Lâm Tự.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...