Không khí căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.
Ngón tay Lam Vân khẽ nhúc nhích, *kiến huyết phong hầu được dấu trong tay áo to rộng, lại chậm chạp không dám xuống tay. Tiêu Sơ Bạch tựa như một thanh kiếm sắc bén, không hề có khuyết điểm.
*Kiến huyết phong hầu: một loài cây, độc trong dịch cây có thể đi qua miệng vết thương thấm vào máu.
Khi vừa tới Trung Nguyên nghe đến tên Tiêu Sơ Bạch, Lam Vân trong lòng còn nghĩ, người này còn trẻ tên tuổi lại lớn như vậy, rất có thể chỉ là được bậc cha chú che trở.
Nhưng khi đối mặt với Tiêu Sơ Bạch vào lúc này, y nhận ra rằng thật sự *danh bất hư truyền.
*Danh bất hư truyền: danh tiếng truyền đi đúng với sự thật.
Lam Vân có chút khẩn trương, nhưng y vẫn bình tĩnh đứng bên cạnh Nguy Dã.
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch nhìn qua y, dừng ở trên người Nguy Dã. Sát khí đọng lại trong mắt lại lắng xuống, y không nhanh không chậm nói: “Tôi cho cậu một cơ hội để chứng minh.”
Tiêu Sơ Bạch xuất thân danh môn, thời niên thiếu đã rất nổi tiếng, khi Tiêu lão trang chủ sắp lui ẩn, càng bị âm thầm tôn sùng là thủ lĩnh của chính đạo đời kế tiếp.
Người như vậy thường kiêu ngạo, nhưng Tiêu Sơ Bạch không phải như thế, tính cách y tuy rằng mạnh mẽ, lại không cố chấp, là người nói đạo lý.
Nguy Dã nói: “Tôi thề, tôi chưa từng hại cô gái nào.”
“Tôi từng nghe rất nhiều người thề.” Tiêu Sơ Bạch không dao động: “Mỗi một người đều tự nguyền rủa bản thân, tiếc là quả báo chưa bao giờ ứng nghiệm.”
Lam Vân nói xen vào: “Huynh chưa nghe qua lời đồn trên giang hồ? Bạch Mi Thần Bộ đang nỗ lực giải quyết vụ án hái hoa tặc, những vụ án để tên Đào Hoa Khách đều không phải Nguy Dã làm.”
Tiêu Sơ Bạch: “Cậu cũng nói, chỉ là đồn đãi.”
“Nhưng những vụ án trên người tôi vốn cũng là đồn đãi mà.” Nguy Dã khe khẽ thở dài: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do. Lòng tôi biết chính mình là trong sạch, muốn chứng minh mình vô tội lại thật sự khó.”
Tiêu Sơ Bạch suy tư một lát, gật đầu nói: “Muốn định tội của cậu, nên phải là tôi lấy ra chứng cứ, mà không phải làm cậu tự chứng minh.”
Ai chủ trương thì người đó đưa ra chứng cứ, đạo lý này rất rõ ràng. Nhìn Tiêu Sơ Bạch thu hồi kiếm trong tay, Nguy Dã cười: “Thiếu trang chủ sáng suốt.”
“Này không có nghĩa là cậu vô tội.” Khuôn mặt Tiêu Sơ Bạch lạnh nhạt: “Cậu ban đêm xông vào Ngự Kiếm Sơn Trang là sự thật.”
“Mặc dù có tội, cũng không đến mức chết.” Không khí dịu xuống, Lam Vân thở phào nhẹ nhõm, thương lượng nói: “Chúng tôi đang đi trừ gian diệt ác đó, xem như làm việc tốt, Thiếu trang chủ thả chúng tôi đi được không?”
Vì giúp Nguy Dã thoát khỏi Tiêu Sơ Bạch, Lam Vân đem mục đích chuyến đi của hai người nói ra: “Nếu Nguy Dã tháo xuống đầu Chu Xán, huynh có thể tha cho huynh ấy sao, thu hồi treo thưởng?”
Nghe đến tên Chu Xán, một tên đệ tử Ngự Kiếm Sơn Trang kinh hô ra tiếng, nhịn không được nói: “Chu Xán biến mất hơn hai mươi năm, ai cũng không biết ông ta sống hay chết, các cậu nào có thể giết ông ta?”
Tiêu Sơ Bạch cũng có chút kinh ngạc. Nguy Dã nói hắn có cách, Tiêu Sơ Bạch suy tư một lát, mở miệng nói muốn đi theo bọn họ.
Đệ tử vội vàng nhắc nhở: “Thiếu trang chủ, chúng ta còn phải đến Phái Hoa Sơn mừng thọ á!”
Nguy Dã nhìn thoáng qua hộp kiếm Tiêu Sơ Bạch mang theo, vừa rồi khi y chiến đấu được các đệ tử cẩn thận bảo vệ. Dùng lụa đỏ bao lại, thì ra là quà mừng tuổi.
“Tiện đường, giết Chu Xán xong lại đi cũng chưa muộn.” Tiêu Sơ Bạch nhàn nhạt nói.
Tiện đường đến giết người, rất mạnh dạng. Nguy Dã đang muốn mở miệng, Lam Vân chuyển tròng mắt, thay hắn đồng ý: “Tiện đường thì tốt, sáng mai chúng ta cùng nhau lên đường đi!”
Lại sợ Nguy Dã cảm thấy y tự ý quyết định, đến thì thầm bên tai Nguy Dã: “Chúng ta xem y như bảo tiêu mà dùng, có y đi theo, ca ca không cần sợ gặp được sát thủ.”
Nguy Dã trong lòng gật đầu, ca ca thực vừa lòng.
Trời vẫn còn rất tối, bôn ba đến nửa đêm, mọi người ở trong miếu nghỉ ngơi.
Nguy Dã nhắm mắt lại, âm máy móc của 001 lên tiếng:【 ký chủ, anh đã chuẩn bị xong. 】
“Hả, không nghĩ tới nhanh như vậy, để em nghe thử đi.” Nguy Dã rất có hứng thú.
Chờ hai giây, một giọng nam vang lên trong đầu, nhẹ nhàng kêu: “Ký chủ.”
Giọng nói kia dịu dàng lại từ tính, tựa lông khổng tước khều lỗ tai, như muốn kích thích lông tơ dựng lên.
Nguy Dã nhịn không được mà giật mình, thanh tuyến này, hắn rất thích!
Khi mới gặp mặt, Nguy Dã từng nói, hắn thích giọng nam dịu dàng.
001 phân tích sở thích của hắn, theo thế mà làm. 001 rụt rè mà nói: “Em cảm thấy thế nào? Thích sao?”
“Chỗ nào không thích anh sẽ điều chỉnh.”
Lỗ tai Nguy Dã đều đỏ, hắn nghiêng người đem mặt chôn trong cánh tay: “Ưm ưm em rất thích.”
Dùng gương mặt cọ quần áo trên cánh tay: “Hệ thống anh thật tốt!”
Trái tim của 001 chợt nhảy nhót, tựa như bản thân bị hắn cọ làm nũng, vui vẻ lại đắc ý.
Sao nó không sớm nghĩ đến phương pháp này chứ. Trên đời này chỉ có nó hiểu rõ ký chủ, sẽ không có người so với nó càng có thể đem lại niềm vui cho ký chủ
Trong đầu là thanh âm dễ nghe, Nguy Dã vui vẻ đi vào giấc ngủ.
Có Tiêu Sơ Bạch đi theo, hành trình quả nhiên càng thuận lợi. Mấy ngày sau, Nguy Dã mang theo đám người trở lại nơi mình xuất sư.
Đây là một ngọn núi hoang không biết tên, vô cùng hẻo lánh, quanh năm mây mù lượn lờ, vị trí khó phát hiện. Nếu không có người dẫn đường, không ai nghĩ tới trong sơn cốc này cất giấu một tên ác nhân tội ác chồng chất.
Hai tên đệ tử đi theo Tiêu Sơ Bạch khinh công chỉ ở mức bình thường, Tiêu Sơ Bạch làm bọn họ chờ bên ngoài, bản thân thì theo Nguy Dã vào núi.
Gió núi lạnh thấu xương, Nguy Dã nhìn đáy cốc sâu thẳm, môi nhấp chặt. Sau một lúc lâu, hắn rũ mắt cười cười: “Các người đi theo tôi, không sợ tôi lừa các người đến chỗ nguy hiểm sao?”
“Ca ca sẽ không làm vậy.” Nguy Dã nghiêng mắt, nhìn đến Lam Vân mi mắt cong cong nhìn hắn cười.
Bên kia Tiêu Sơ Bạch chỉ trầm tĩnh nói: “Đi xuống đi.”
“Vậy các người đi cùng tôi.” Nguy Dã hít sâu một hơi, như là muốn lấy dũng khí, nhắm mắt, mở ra hai tay.
Hắn giống một con chim yến giương cánh, thẳng tắp ngã xuống, tóc đen như dệt tung bay ở sau đầu.
Bay lên bay xuống, như khảo nghiệm khinh công, mà khinh công của Nguy Dã không chỉ linh hoạt, thân pháp còn thật đẹp, quần áo lướt nhẹ xuyên qua mây mù, uyển chuyển như bướm.
Lam Vân nhìn chăm chú. Cho đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh kia, mới nhích người nhảy xuống.
Tiếng gió phần phật bên tai, Nguy Dã rơi xuống giữa không trung, mới đề khí, mũi chân đạp lên vách núi đá.
Mượn lực để đáp xuống đất.
Lam Vân cùng Tiêu Sơ Bạch không nhẹ nhàng được như vậy, khi hắn xuống đến đáy cốc, hai người kia còn ở vách đá giữa không trung.
Dưới đáy cốc có dòng suối chảy qua, cảnh sắc hợp lòng người, gian nhà rách nát giấu ở sau rừng cây thưa thớt.
Nguy Dã đi tới đó.
Trong chốc lát, người phía sau đuổi tới, Lam Vân nói: “Ca ca, sao huynh không đợi tôi chứ?”
Nguy Dã thấp giọng nói: “Các người chờ ở chỗ này, tôi đi vào.”
“Người Trung Nguyên các huynh không phải thực chú ý sư thừa?” Lam Vân săn sóc nói: “Vẫn là để tôi làm đi?”
“Để cậu ấy đi.” Tiêu Sơ Bạch bỗng nhiên mở miệng.
Y không phải người nói nhiều, mở miệng lại như đinh đóng cột, Lam Vân bĩu môi muốn phản bác, nhưng bị Nguy Dã nhìn, lại tự giác ngậm miệng.
Một mình Nguy Dã đi vào.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Một người đàn ông không mặc quần áo ngồi ở bên trong, nghe tiếng quay đầu lại.
Toàn thân không có chỗ nào lành lặng, da đầu cũng đều là sẹo, đã thối rữa đến không ra hình người.
Chu Xán nheo lại đôi mắt đục ngầu: “Là lão nhị à, con trở về đúng lúc.”
Nguy Dã hỏi: “Người hầu đâu?”
“Thằng nhỏ không nghe lời, bị tôi bóp chết.” Giọng Chu Xán khàn khàn: “Con đi bắt một người về.”
Nguy Dã không có trả lời, chậm rãi đến gần.
Chu Xán bỗng nhiên phát giác chỗ nào không đúng, ông trầm giọng nói: “Từ bên ngoài về, học được thói không tôn kính sư phụ?”
Tâm trạng Chu Xán thất thường, giết người không chớp mắt, tên đồ đệ nhỏ từ trước đến nay luôn sợ ông.
Nhưng lúc này, Nguy Dã chỉ nhìn ông, trong mắt không gợn sóng, bước chân không dừng lại.
Chu Xán quát: “Con đứng lại!” Mắt lộ ra vẻ cảnh cáo.
Nhưng Nguy Dã không còn giống như trước, sợ hãi quỳ gối dưới chân ông.
Phụt —— một thanh đoản kiếm đâm vào ngực. Chu Xán thậm chí còn không kịp phản ứng, ông ngơ ngác nhìn Nguy Dã: “Con, con dám ——”
“Tôi có gì không dám đâu?” Nguy Dã nhẹ nhàng cười rộ lên: “Sư phụ ngài thật sự quá bẩn.”
Nên phải chết.
Lam Vân ở bên ngoài chờ, có chút không nhịn được.
Vốn tưởng rằng sẽ rất lâu, thế nhưng rất nhanh Nguy Dã liền ra tới.
Nguy Dã rũ mắt, không nhìn ai: “Có thể vào rồi.”
Lam Vân vào phòng, Tiêu Sơ Bạch nghiêng mắt, nhìn đến ngón tay hắn nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng.
Nguy Dã đi đến bên dòng suối, vừa đến thì chân liền mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, nôn khan vài tiếng.
Trên mặt nước phản chiếu một gương mặt tái nhợt, tóc đen rũ ở sườn mặt, Nguy Dã nôn vài cái, lại không nôn ra được gì.
Tiếng bước chân vang lên, dưới mặt nước xuất hiện thêm một bóng người anh tuấn.
“Cậu sợ?”
Nguy Dã xuyên thấu qua mặt nước nhìn Tiêu Sơ Bạch, đối diện với tròng mắt đen nhánh của y, lại chật vật dời đi tầm mắt: “Tiêu Thiếu trang chủ là thiên chi kiêu tử, chắc không biết cái gì là sợ.”
Tiêu Sơ Bạch rũ mắt nhìn hắn: “Cậu có thể nói.”
“Để huynh chế giễu.” Ngực Nguy Dã kịch liệt phập phồng: “Kỳ thật cũng không có gì, tôi chỉ là…… Nhìn đến Chu Xán liền muốn nôn.”
Giọng nói của hắn không ổn định, cố gắng kìm nén: “Từ nhỏ đã sợ nhìn thấy ông ta, sợ đến muốn nôn, bị ông ta đánh, đánh xong, ông ta dùng mủ của mình, bôi lên mặt tôi.”
Chu Xán bởi vì hàng năm chịu đau khổ, trong lòng đã sớm vặn vẹo biến thái.
“Sau này tôi học được nhẫn nhịn, chịu đựng sự ghê tởm giúp ông ta lau mình, nhìn ông ta phun nước miếng nói chuyện, nói hận phụ nữ……”
“Tôi đã khá quen, nhưng mỗi ngày vẫn cảm thấy buồn nôn.”
Ánh mắt Tiêu Sơ Bạch vẫn như cũ, không có cười nhạo, cũng không có thương hại, điều này làm Nguy Dã dần bình tĩnh hơn, hắn cười một cái: “Thật ra cảm thấy khá buồn cười. Cùng một hoàn cảnh, Chu Kỳ trở nên vặn vẹo giống Chu Xán, xuống núi liền bắt đầu làm hại các cô gái.”
“Tôi thì ngược lại, vừa thấy phụ nữ, lại nhớ tới gương mặt vặn vẹo của Chu Xán, làm tôi buồn nôn.”
“Tôi là một tên hái hoa tặc, thế mà sợ phụ nữ, có phải thực buồn cười?” Hắn cười nhìn Tiêu Sơ Bạch.
Đau đớn nôn khan làm hai mắt y tràn ra nước mắt sinh lý, đuôi mắt cũng đỏ ửng, giống như cánh hoa mỏng manh bị nghiền ra nước.
Hắn cười, nhưng sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi hồng vô cùng, ngược lại có một loại mị hoặc mê người.
Lần đầu tiên nhìn thấy mâu thuẫn giữa sự mạnh mẽ cùng yếu ớt.
Tiêu Sơ Bạch hơi ngừng, rồi mở miệng: “Tôi đương nhiên biết cái gì là sợ hãi.”
Không có đưa ra đánh giá, mà là trả lời vấn đề trước. Nguy Dã theo bản năng nhìn về phía y, Tiêu Sơ Bạch trầm thấp nói: “Năm tôi mười tuổi từng bị chó cắn, cắn rất sâu, từ lúc đó thì bắt đầu sợ chó. Cho dù là chó con, cũng sẽ làm tôi sợ đến run, không cầm nổi kiếm.”
Thì ra đại lão cũng có lúc như vậy? Nguy Dã hơi kinh ngạc mà nhìn y, bỗng nhiên thấy y nhẹ nhàng cười.
“Sau đó cha tôi nhốt tôi cùng một con chó điên ở cùng nhau, ông ấy nói con cháu nhà họ Tiêu không thể yếu đuối như vậy, làm tôi một là chết, hai là giết con chó kia.” Môi Tiêu Sơ Bạch rất mỏng, nhìn bạc tình lại lạnh lùng, lúc cười lại nhu hòa: “Tôi giết con chó kia, cũng không còn sợ chó.”
“Nhìn đi, đầu của Chu Xán bị lấy xuống.” Tiêu Sơ Bạch nhìn về phía sau, Nguy Dã nhìn theo, Lam Vân đang xách theo tay nải đi tới, mỗi một bước tay nải đều nhỏ từng giọt máu.
Lam Vân xách theo tay nải vô cùng vui vẻ đi tới: “Tôi đem đầu của ông ta lấy xuống……” Nhìn thấy Nguy Dã quỳ trên mặt đất, đem tay nải ném một bên, muốn đến dìu hắn: “Huynh bị sao thế?”
Trên tay y còn dính vài giọt máu, Nguy Dã không tự chủ được mà né tránh.
Thấy sắc mặt hắn trắng bệch, Lam Vân có chút hoảng: “Nguy ca ca, huynh……” Chợt nghe Tiêu Sơ Bạch trầm giọng nói: “Bây giờ cậu đừng chạm vào hắn.”
“Huynh nói cái gì?” Lam Vân nhíu mày nhìn về phía y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...