Đội ngũ không kịp lại nghỉ ngơi, lập tức chuẩn bị lên xe.
Lý Viêm thấy Nguy Dã nôn nóng đến không được, an ủi hắn: “Đội trưởng mới vừa học lái xe, hẳn là chạy không nhanh, chúng ta khẳng định có thể đuổi kịp.”
“Ân.” Nguy Dã hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh trở lại.
Lần trước Tịch Uyên gặp Tang Thi Hoàng, trước khi cứu viện đến đã hôn mê, là 001 khống chế thân thể y, đem y đưa đến nơi an toàn.
Nguy Dã làm 001 đi tìm y, vạn nhất tinh thần lực của Tịch Uyên bị hao tổn mất đi khống chế thân thể, thì giúp y một chút.
001:【 Được. 】
Nghĩ thầm sớm biết vậy tối hôm qua liền không keo kiệt năng lượng.
Một đường tăng tốc, nhưng vẫn không thấy được bóng dáng của Tịch Uyên. Hai tròng mắt Nguy Dã chăm chú vào ngoài cửa sổ xe, càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Nghiêm Vi Duyệt ở một bên nhẹ nhàng an ủi, Nguy Dã miễn cưỡng cười: “Cảm ơn thầy Nghiêm, thật là làm phiền ngài.”
Cổ tuyết trắng nhiều ra vệt đỏ, xương quai xanh thậm chí còn có dấu cắn, có thể biết được đêm qua kịch liệt. Ánh mắt Nghiêm Vi Duyệt hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Ngươi không cần khách khí như vậy.”
Trên đường đi bọn họ gặp gỡ càng nhiều đàn tang thi, những tang thi đó như là bị thứ gì khống chế, đi đến cùng một phía.
Toàn bộ thành phố dường như đều bị tang thi chiếm lĩnh, đoàn xe lách không được, chỉ có thể vừa chiến vừa tiến lên.
Điều tra viên cầm kính viễn vọng chỉ một hướng: “Xe của đội trưởng Tịch!”
Nguy Dã lấy kính, nhìn theo phương hướng đó, nhìn đến xe ngừng ở dưới một toà nhà cao tầng. Hắn vội hỏi: “Tịch Uyên đâu?”
“Ở trên, y đang hấp dẫn Tang Thi Hoàng.” Nghiêm Vi Duyệt hai tròng mắt híp lại, ngưng trọng nói: “Gần dây có một lĩnh vực tinh thần rất mạnh…… Tang Thi Hoàng đang đến gần y.”
Sắc mặt Nguy Dã thay đổi, nhìn về phía trước, trên sân thượng toà nhà giữa trung tâm thành phố có một bóng người màu đen. tang thi bao vây chung quanh, bóng đen loé lên, thi thể không ngừng ngã xuống.
Mà ở cửa toà nhà, còn có tang thi đang đang không ngừng đi lên.
Nghiêm Vi Duyệt phát ra mệnh lệnh: “Đội một tấn công chính, đội hai phối hợp, chúng ta phải càng nhanh càng tốt……”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng khởi động xe.
Mọi người kinh hô: “Nguy Dã?!” “Ngươi điên rồi!”
Nguy Dã thế nhưng chờ không kịp, trực tiếp lái xe đâm vào đàn tang thi!
Xe việt dã đã được dị năng giả hệ kim gia cố, một đường đấu đá lung tung, ở trong đám tang thi mở một đường, nhưng rất nhanh lại đã bị tang thi ngăn cách.
Ánh mắt Nghiêm Vi Duyệt chấn động, quát: “Mọi người giết tang thi chung quanh, Lý Viêm, Hoa Hiên, Chúc Thuyên giúp Nguy Dã mở đường!”
“Được!” Ba người lập tức dẫm lên đỉnh xe, nhìn chằm chằm phương hướng của Nguy Dã
Những người này đều có kinh nghiệm phong phú, phối hợp ăn ý, nhưng tang thi thật sự quá nhiều, chỉ nhìn trước cửa toà nhà là hai chiếc xe, Nguy Dã hiển nhiên đã vọt vào trong.
Lúc này dị năng của mọi người đều đã tiêu hao hơn phân nửa, Nguyễn Liên thở hồng hộc nói: “Tên nhóc Nguy Dã này lá gan cũng quá lớn!”
Có người nói: “Kỳ lạ, quan hệ của Nguy Dã cùng Tịch Uyên giống như không tốt lắm a, hôm nay sao lại vì y mà không muốn sống?”
Nguyễn Liên nói: “Không nhất định là quan hệ không tốt……”
“Tập trung chú ý!” Nghiêm Vi Duyệt ánh mắt nặng nề, một câu vô nghĩa cũng không nói nhiều: “Mười người cản phía sau, những người khác cùng ta lên lầu.”
Mười người có lực phòng ngự mạnh xoay người ngăn trước cửa, những người khác vừa bước vào toà nhà liền ngây dại, trên cầu thang đều là thi thể.
“Này!” Từ Hoảng ngơ ngác nói: “Nguyên lai Nguy Dã so với ta còn lợi hại a?”
Thang máy không thể sử dụng, chỉ có thể đi thang bộ, mỗi một tầng đều rậm rạp thi thể, cái trán đều bị mũi tên nước xuyên thủng, miệng vết thương cực nhỏ.
Đây là lần đầu tiên mọi người thấy Nguy Dã giết tang thi, cùng tưởng tượng hoàn toàn tương phản, thanh niên này thoạt nhìn như công tử kiều quý động thủ thế nhưng lại sắc bén.
Khi Nguy Dã chạy đến sân thượng, nhìn thấy Tịch Uyên đang cùng một con tang thi giằng co.
Con tang thi kia dung mạo bình thường, ở trong đám cấp tang thi cấp thấp cũng không xuất sắc, lại là con tang thi duy nhất đứng thẳng. Tròng mắt nó xanh trắng, khóe môi tím đen mang theo nụ cười quỷ dị.
Nguy Dã có thể cảm giác được, một cổ tinh thần lực đang phát ra từ trên người nó, lực áp bách không thua gì Nghiêm Vi Duyệt.
Đến khi nam nhân quay đầu, Nguy Dã mới phát hiện là 001 đang khống chế thân thể.
001 nói: “Tịch Uyên muốn tự bạo tinh hạch, chết cùng nó, ta đã làm y hôn mê.”
Tự bạo?! Thật làm người ta lo lắng.
Nguy Dã bước về phía trước, Tang Thi Hoàng chú ý tới hắn, tinh thần lập tức công kích lại đây.
“Đừng tới đây.” 001 thanh âm đông lạnh.
Người thường bị nó tấn công, chỉ sợ rằng não sẽ nhanh chóng tắc nghẽn mạch máu mà chết.
Nguy Dã lại đi một bước. Cầu thang phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi rời khỏi đi.”
001 sao có thể để hắn một người đối mặt với nguy hiểm, lập tức phản đối: “Không ——”
Nguy Dã nói: “Hệ thống.”
Trước khi bày tỏ tình cảm, bọn họ là cộng sự tin tưởng nhau. 001 liếc hắn một cái, đôi mắt nhắm lại, thân thể mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
Tang Thi Hoàng cho rằng y là bị tinh thần lực của mình làm cho hôn mê, đang muốn đi qua cắn xé, một mũi tên nước đột nhiên phóng tới.
Nếu không có kịp thời dùng tinh thần lực quấy nhiễu, thì đầu của nó đã bị xuyên thủng. Mũi tên nước bắn trúng vai Tang Thi Hoàng, tròng mắt lạnh băng của nó chuyển động, dừng ở trên người Nguy Dã.
Tang Thi Hoàng đã sinh ra trí tuệ, tuy rằng không cao, cũng đủ để nó nhận thấy được Nguy Dã mang đến uy hiếp.
Tiếp theo, công kích giống như muôn vàn cây kim tàn nhẫn đâm vào đại não, Nguy Dã thống khổ kêu lên một tiếng.
Đội viên nhanh chóng chạy lên sân thượng, ập vào mắt Nghiêm Vi Duyệt đó là Nguy Dã bị Tang Thi Hoàng áp chế đến không thể động đậy.
Mắt thấy Tang Thi Hoàng mở ra răng nanh, sắp cắn hắn, Nghiêm Vi Duyệt đồng tử chợt co rút lại, tinh thần lực khổng lồ đánh úp về phía tang thi.
Dị năng hệ tinh thần không phân cao thấp trực diện đối kháng, giống như đạn hạt nhân bùng nổ: “A ——” người chung quanh ôm đầu hô đau, đầu đau như muốn nứt ra.
Tất cả mọi người mất đi sức chiến đấu, chỉ có hai người còn đứng thẳng tắp. Tang thi bị Nghiêm Vi Duyệt cầm cự, Nguy Dã nghe được Nghiêm Vi Duyệt nói: “Nguy Dã, lui về phía sau.”
Thanh âm êm tai lúc này trầm đến lợi hại, tiếng nói khẩn trương.
Sắc mặt Nguy Dã tái nhợt, lại không có vội vã chạy trốn. Hắn từ đầu đến cuối đều quá mức bình tĩnh, ngón tay nhẹ di chuyển.
Dòng nước nhỏ xuyên qua không khí, xích —— giống như chứa đầy lương thực bọc phá.
Giây tiếp theo, thi thể Tang Thi Hoàng ngã xuống đất, phát ra một tiếng vang.
Không khí yên tĩnh, chỉ có thể nghe được mọi người rên rỉ thở dốc.
Từ Hoảng nhìn Tang Thi Hoàng trên mặt đất: “Này liền chết, đã chết?!”
Tiếng nói tục tằng đánh vỡ yên lặng. Các đội viên bị tinh thần lực ảnh hưởng quỳ trên mặt đất từ từ bò dậy.
Bọn họ đang hoảng hốt, lại phát hiện Nguy Dã chạy tới bên người Tịch Uyên, đem đầu y ôm vào trong lòng.
Nguy Dã xoa đầu Tịch Uyên, trong lòng trách hệ thống cũng không nằm xuống rồi mới đi. Đầu Tịch Uyên vốn dĩ liền không được bình thường, nhưng đừng lại bị đập đến choáng váng.
Chợt nghe phía sau có người sợ hãi kêu: “Giáo sư Nghiêm!”
Nghe tiếng quay đầu lại, hắn nhìn đến Nghiêm Vi Duyệt lung lay một chút, cơ hồ đứng thẳng không được quỳ rạp xuống đất.
Người bên cạch vội đỡ lấy y, Nghiêm Vi Duyệt mượn lực đứng vững, chậm rãi đẩy người ra: “Ta không có việc gì.”
Bọn họ phát hiện rất nhiều thi thể tang thi, đều không phải là nhân loại giết chết, mà là bị Tang Thi Hoàng đào tinh hạch. Rất nhiều tinh hạch, này là thực lực cấp S của Tang Thi Hoàng.
Tinh thần lực bộc phát rồi đột nhiên thu hồi, Nghiêm Vi Duyệt mới phát hiện có chút mất sức.
“Ngươi không sao chứ?” Y lại là hỏi Nguy Dã trước.
Nguy Dã ngơ ngẩn lắc đầu: “Ta không có việc gì, ngài thì sao?”
Nghiêm Vi Duyệt nhìn hai tay hắn ôm chặt Tịch Uyên, rũ mắt nhẹ giọng nói: “Ta cũng không có việc gì.”
Nhưng môi y trắng bệch, hiển nhiên cũng không nhẹ nhàng như vậy.
Nguy Dã do dự một chút, đem Tịch Uyên nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Hắn đi đến bên người Tang Thi Hoàng, dùng dao nước đào ra tinh hạch, lại dùng dòng nước súc rửa sạch sẽ.
Tinh hạch của Tang Thi Hoàng so với tang thi bình thường nhỏ hơn, nhưng lại đỏ như máu, dưới ánh mặt trời giống như kim cương.
Tinh hạch bị đặt trong tay Nghiêm Vi Duyệt: “Tặng ngài.”
Nghiêm Vi Duyệt nhìn viên đá trong tay, nhẹ nhàng cười: “Thật xinh đẹp.”
Mọi người: “……” Đột nhiên cảm giác xem không hiểu quan hệ của ba người này.
Không có Tang Thi Hoàng hấp dẫn, tang thi vây quanh toà nhà dần tan đi.
Người phòng thủ trước cửa chạy lên lầu, đều kinh ngạc, bọn họ cho rằng chiến đấu với Tang Thi Hoàng ít nhất cũng muốn thiệt hại vài người.
“*Ngưu bức, quá ngưu bức!” Từ Hoảng vỗ bả vai Nguy Dã, trừ bỏ hai chữ này, nói không nên lời khác.
*Ngưu bức = trâu bò ( Nói chung chỉ sự lợi hại)
Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, tất cả mọi người thực hưng phấn, bọn họ tìm cái khách sạn an toàn để nghỉ ngơi.
Nguy Dã đang ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, Nghiêm Vi Duyệt giúp hắn khai thông tinh thần lực.
“Ngài hao phí thật nhiều lực lượng, hẳn là cũng nên nghỉ ngơi đi.” Nguy Dã lo lắng hỏi y: “Ngài có hấp thụ tinh hạch kia sao?”
“Tinh hạch của Tang Thi Hoàng hấp thụ thì thấy đáng tiếc, ta hấp thụ tinh hạch khác, dị năng đã bổ sung.”
“Chỉ là tinh hạch mà thôi, ngài không cần thấy tiếc……”
Nghiêm Vi Duyệt hướng hắn chớp chớp mắt: “Đồ vật trân quý như vậy, ta muốn để làm kỷ niệm đâu.”
Lại không biết đồ vật trân quý chính là, hay là người tặng đồ vật.
Nghiêm Vi Duyệt vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng dừng ở trên mặt, làm người không tự chủ được muốn dời đi tầm mắt.
“Đừng nhúc nhích……” Hơi thở dần tới gần: “Tinh thần lực của ngươi nhất định bị thương, để ta giúp ngươi một chút.”
Đến khi người đưa cơm tới gõ cửa, Nghiêm Vi Duyệt mới đứng thẳng người, sờ sợi tóc bên mặt hắn: “Hôm nay tới đây thôi.”
Người đưa cơm vào nhìn đến bộ dáng của hắn, nhếch miệng cười một chút.
Khi ăn cơm, không ngừng có người từ cửa đi qua, còn có người trực tiếp vào cửa xem Nguy Dã.
Nguyễn Liên đến bên cạnh nhìn chằm chằm hắn ăn cơm, cười nói: “Còn tưởng rằng ngươi là cái lớn tiểu bạch kiểm đâu, không nghĩ tới đội trưởng Tịch cùng giáo sư Nghiêm không có giết được tang thi ngươi lại giết được, ngầu a!”
Nguy Dã bỗng nhiên phát hiện, hắn vốn dĩ muốn dựa mặt nhẹ nhàng ở tận thế làm sâu gạo, kết quả thành kịch bản giả heo ăn thịt hổ. Truyện Mạt Thế
Không đợi hắn ra tiếng, Chúc Thuyên đứng ở ngoài cửa không vui mở miệng: “Hắn vốn dĩ liền rất có thực lực, chẳng qua là khiêm tốn thôi.”
Nguyễn Liên nhìn bộ dáng cô nghiêm túc, cười ha ha không ngừng: “Nói như vậy ngươi đã sớm nhìn trúng hắn, thật biết nhìn người a.”
Chúc Thuyên lạnh lùng nói: “Cái gì nhìn trúng, ta không giống ngươi.”
Nguyễn Liên: “Ai nha, ngươi nghiêm túc làm gì, thích mỹ nam thì sao, là việc thực bình thường.”
Chúc Thuyên trừng cô một cái, mắt thấy hai người sắp cải nhau, Nguy Dã nhẹ nhàng ho khan hai tiếng: “Cái kia……”
“Nguy Dã cần nghỉ ngơi, ta không nói chuyện với ngươi.” Chúc Thuyên hừ lạnh một tiếng, xoay người đi.
Nguyễn Liên nhún vai, quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm Nguy Dã.
Nghiêm Vi Duyệt mở miệng: “Ngươi biết trị thương sao?”
Cùng tính cách tương phản, Nguyễn Liên là dị năng hệ chữa trị.
“Đương nhiên là biết, lần này rất thuận lợi, không ai bị virus cảm nhiễm.” Nguyễn Liên cười tủm tỉm nói: “Nguy Dã, ngươi có bị thương không?”
Nguy Dã đang muốn nói không có, Nghiêm Vi Duyệt nhẹ nhàng nâng tay hắn: “Nơi này.”
Ngón tay nhỏ dài, trắng nõn trong sáng, trên mu bàn tay bị trầy rất nhỏ.
…… Dù không chữa trị đều có thể tự lành.
Nguy Dã nói không cần, nhưng Nguyễn Liên cười dựa lại đây, ánh sáng trắng hiện lên, miệng vết thương đã lành.
Chữa khỏi xong cô còn chưa đi, Nguyễn Liên nhìn hắn thật lâu, bỗng nhiên nhận ra: “Ta phát hiện ngươi thực quen mắt a, ngươi trước kia có phải nỗi tiếng ở trên mạng? Giáo thảo của B đại?”
Bị ánh mắt cô đánh giá, Nguy Dã có chút ngượng ngùng, hắn khách khí nói: “Là việc trước tận thế.”
“Thật là ngươi a! Ta trước kia liền cảm thấy ngươi siêu đẹp, trong điện thoại của ta còn có ảnh chụp của ngươi đâu.”
Nguyễn Liên có chút hưng phấn, từ trong túi móc ra son môi, xé một tờ giấy vệ sinh viết xuống một hàng chữ, nhét vào trong tay Nguy Dã.
Nguy Dã nhìn, trên đó là một cái địa chỉ.
Nguyễn Liên vứt cái mị nhãn: “Khi nào đổi khẩu vị, nhớ tới tìm ta.”
Nghiêm Vi Duyệt nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách: “Hắn muốn nghỉ ngơi.”
Nguyễn Liên “Thích” một tiếng, môi đỏ kiều diễm gợi lên: “Người mà là chính cung, theo ta thấy…… Người nằm ở cách vách càng quan trọng hơn ngươi.”
Tịch Uyên đang ở cách vách.
Nghiêm Vi Duyệt híp mắt: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Hai mắt Nguyễn Liên bỗng nhiên ngẩn ngơ, không rên một tiếng mà xoay người đi ra ngoài, còn đóng lại cửa phòng.
Nguy Dã: “……”
Lần này không che giấu, liền ở trước mặt hắn khống chế người khác a.
Chuyển mắt tới, ánh mắt Nghiêm Vi Duyệt vẫn mang ý cười như cũ: “Thật yên tĩnh, ngươi có thể ngủ một giấc thật ngon.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...