Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian FULL


Chứa được nhiều tinh dịch như vậy- Hơi H
Mãi đến tận khi Diệp Yên Yên bị chơi đùa tới mức sức cùng lực kiệt thì Tiêu Dật Việt mới chậm rãi rút dương vật to lớn của mình ra khỏi người cô.

Tiểu huyệt sưng đỏ không có côn thịt lấp đầy, lập tức phun ra không ít tinh dịch trắng đục, đó đều là tinh dịch mà thiếu niên vừa mới bắn vào trong nơi sâu nhất của cô.
“Yên Yên có còn muốn nữa không?” Tiêu Dật Việt nhìn thấy nơi tư mật của cô thì lại bắt đầu có phản ứng, anh khẽ nuốt nước bọt, ôm lấy cô gái đang nằm trên giường vào lòng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô.
Diệp Yên Yên đã bị chơi đến mức không còn chút sức lực nào, thân thể mềm nhũn nằm trong lòng thiếu niên, tùy ý để anh lăn qua lăn lại.

Lúc này, nghe được giọng nói của anh, cô không nhịn được mà khẽ run lên...
“Mệt quá...!Không...!Dừng lại...” Diệp Yên Yên đã bị dằn vặt suốt cả đêm, dược hiệu đã tiêu tan hết.


Bây giờ cô chỉ ước có thể nhắm mắt mà ngủ luôn đến sáng, nhưng dương vật cứng rắn của Tiêu Dật Việt lại đang chọc thẳng vào chân cô, bộ phận này thực sự quá rõ ràng, khiến cô sợ hãi không tài nào ngủ được.
“Tha cho em...!Mau ngủ đi.” Tiêu Dật Việt khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường lớn.

Anh với tay lấy xấp khăn giấy trên đầu giường, nhẹ nhàng kéo hai chân trắng nõn của cô ra, để lộ tiểu huyệt phấn nộn sưng tấy, cẩn thận lau sạch tinh dịch cho cô.
Chất lỏng màu trắng lau mãi mà không hết, cứ chảy tí tách ra bên ngoài.

Tiêu Dật Việt bất đắc dĩ nhíu mày, nhẹ nhàng ấn lên phần bụng dưới hơi sưng lên của cô.
“Ưm...” Diệp Yên Yên ngượng ngùng cầm gối che đi gương mặt đỏ bừng của mình, để yên cho chàng trai chà lau nơi tư mật đó.

Sau khi bị anh ấn một cái vào bụng, cô không nhịn được mà phát ra một tiếng rên rỉ.
m hộ sưng đỏ lập tức chảy ra thêm nhiều tinh dịch hơn, Tiêu Dật Việt cẩn thận lau đi sạch sẽ.

“Tử cung của Yên Yên đúng là biết cách chứa...!Chứa được nhiều tinh dịch như vậy...” Sau khi lau dọn sạch sẽ, Tiêu Dật Việt mới ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang xấu hổ lấy gối che mặt kia.

Anh khẽ mỉm cười, vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc vách thịt mềm chỗ tiểu huyệt của cô.
“Ưm...!A...!Không được...!Dừng...!Dừng lại...!Em...!Em mệt lắm rồi...!Cả người...!A...!Cả người mỏi nhừ...” Diệp Yên Yên cảm nhận được ngón tay không an phận đang từ từ xâm lấn cơ thể thì sợ đến mức cứng người, cô lập tức giãy dụa để tránh đi.
“Được rồi, không trêu em nữa...!Ngủ đi...” Tiêu Dật Việt nhìn thấy Diệp Yên Yên cuống quýt đến mức khóc nức nở thì không trêu chọc cô nữa.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô một cái, nhẹ nhàng dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến tận khi Diệp Yên Yên vì mệt mỏi rã rời mà lâm vào ngủ say thì anh mới đứng dậy mặc lại quần áo, rón rén đi ra khỏi phòng.
Ngay sau khi đóng cửa phòng lại, ánh mắt đang ôn nhu cưng chiều lập tức chuyển thành kiên quyết mãnh liệt.

Tiêu Dật Việt đi ra ban công, gọi một cuộc điện thoại.
“Xử lý chuyện này cho tốt, ngày mai tôi muốn nhìn thấy hiệu quả.” Tiêu Dật Việt mặt không đổi sắc phân phó xong xuôi tất cả mọi chuyện, lúc này mới cất điện thoại di động đi, ở lại ban công một lát rồi quay trở về phòng, ôm lấy thiếu nữ mềm mại thơm ngát cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Xem ra ngày mai sẽ có chuyện trọng đại gì đó xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận