Mỗi Ngày Đều Bị Trúc Mã Mê Gian FULL
Editor: Thỏ Con Thích Ăn Dưa
"Em gái, sao tan học còn không chịu về, cứ lang thang ở đây hoài thế? " Ngay lúc Trương Nhụy Anh do dự không biết nên nói gì, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có giọng nói ác ý từ người đàn ông xa lạ, cô ta hoảng tới độ lùi về sau một bước.
"Em gái thấy anh đáng sợ tới vậy cơ á? "
Trương Nhụy Anh bị dọa nên lùi về sau liên tục đến khi nào cùng đường thì thôi, lúc này tên côn đồ trước mặt cô một bên lên tiếng một bên cẩn thận đánh giá nữa sinh từ trên xuống dưới...
"Bé cưng, em nhiêu tuổi rồi? Nhìn dáng dóc cũng không tệ nha....!" Tên đại ca tự dưng cười một tiếng, vô tình hé môi lộ ra hàm răng vàng sậm, nhìn hết sức ghê tởm.
"Tan học hết rồi còn không mau về nhà, bộ em gái muốn tới đây tìm đàn ông để thỏa mãn là? " tên côn đồ cười không lý do, tiếp sau nhanh nhẹn bắt lấy tay Trương Nhụy Anh hòng chiếm tiện nghi, nhưng lại bị né tránh.
"Tôi tới đây để giao dịch với anh!" Trương Nhụy Anh linh hoạt né sang một bên, hai tay sợ hãi ôm ba lô, cố gắng nuốt trọng cơn buồn nôn trong lòng, run giọng nói.
"Em gái nhỏ muốn giao dịch gì nào? " Tên côn đồ hơi bất mãn, nhưng nghe xong lời Trương Nhụy Anh vừa nói thì chuyển sang thích thú muốn nghe cô nói tiếp.
"Ở trường tôi có một đứa học sinh giỏi tên Tiêu Dật Việt, tôi từ lâu đã không vừa mắt nó, tôi muốn...!Muốn mướn các người dạy dỗ nó một trận...!Sau khi xong việc tôi sẽ trả cho các người...!Năm...năm vạn...!" Trương Nhụy Anh cố tình tạo một khoảng cách nhất định với họ, ép chế sự sợ hãi và ghê tởm trong lòng, đem lời nói đã luyện cả chục lần ở nội tâm tuôn ra.
"Úi xời tưởng gì, nếu là em gái nhỏ mở miệng nhờ, anh trai như anh nhất định không thể từ chối....còn về phần thù lao em nói..
" Tên đại ca vẫn cười cười, Ngay sau đó cùng một gã đàn em thong thả tới gần Trương Nhụy Anh, một giây sau đem cô đè xuống đất không màng nữ sinh đang giãy giụa.
"Anh Tiền đây thứ không thiếu nhất chính là tiền...!Anh chỉ thiếu loại nữ sinh ngọt nước....!Như em, hình như vẫn chưa mười tám...!Vừa hay anh cũng chưa từng nếm qua..." nói xong hắn ra lệnh cho gã đàn em khống chế Trương Nhụy Anh, tiếp theo hắn kéo khóa quần móc ra kiếm nhỏ:)), thong thả chà xát lên quần áo cô.
"Không....!Đừng mà!! " Trương Nhụy Anh sợ hãi, liều mạng cố gắn dãy dụa, nhưng vẫn bị gã lưu manh nắm chặt tay, tát mạnh từng cái từng cái làm cho gương mặt nhỏ nhắn sưng đỏ lên.
"Mẹ tụi mày nhẹ tay miếng coi, lở đánh hư khuôn mặt non nớt mềm mịn này thì người thiệt thòi nhất là tao" Anh Tiền không hài lòng cau mày, đột nhiên nắm một quyền đánh lên đầu gã đàn em vừa ra tay nặng với Trương Nhụy Anh, sau đó tiếp tục chui đầu vào váy cô...
Côn đồ Anh Tiền cầm cây kiếm nhỏ:)) trên tay chà vào mép qυầи ɭóŧ của Trương Nhụy Anh, nhẹ nhàng xé bỏ lớp vải mỏng manh này.
"Em gái nhỏ lớn lên xinh thế này, ai ngờ âʍ đa͙σ nhỏ lại nhiều lông như vậy...ngày thường em không cạo à?" Anh Tiền banh hai chân Trương Nhụy Anh ra, nhìn khu rừng rậm dày đặc ở giữa mà phấn khích.
"không...!Đừng mà...thả tôi ra...!A..
Dừng...!Xin anh...anh muốn bao nhiêu tiền tôi đưa hết ra...!Để tôi đi đi mà...!" bây giờ Trương Nhụy Anh mới thực sự sợ hãi, đặc biệt là cảm giác mát lạnh truyền tới từ giữa hai chân mình, cô càng dãy dụa kịch liệt hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...