Trần Phong và Trần Phương là hai anh em sinh đôi, tuy nhiên bởi vì cha mẹ không nhớ được là ai sinh ra trước ai sinh ra sau, nên vị trí của hai người trong gia đình luôn là một ẩn số.
Trần Phương:“Tất nhiên tôi là chị, so với đồ trẻ trâu kia =^=!”
Trần Phong:“Nhãi ranh bày đặt bà già =v= ~”
Tranh giành giữa hai người không chỉ xoay quanh vấn đề ai chui ra trước ai chui ra sau, mà còn về người chị xinh đẹp dịu dàng của cả hai nữa.
Chị thích ai hơn?
Đúng vậy, vì câu hỏi này mà chiến tranh giữa Trần Phương và Trần Phong dường như sẽ không có hồi kết. Vì sao ư? Bởi vì mỗi khi cả hai hỏi cô ấy về điều này...
Chị gái của cả hai: “Chị yêu cả hai đứa ^_^!”
Không, đây hoàn toàn không là câu trả lời mà cả hai cần!!!
Thế quái nào mà tình cảm của chị ấy lại chia đều cho cả hai được chứ? Chắc chắn chị ấy thương mình (tui) hơn tên kia!!!
Tất nhiên là cô biết những chuyện mờ ám hai tên kia làm sau lưng cô. Thế nhưng cô có thể làm gì ngoài việc trấn an hai đứa này đây?
Dù chúng có bất thường thì chúng cũng vẫn là em của cô mà.
Cho nên, bơ những thứ kì quái đi. Coi chúng như những đứa trẻ bình thường mà đối xử thôi.
Mục Du: “Nếu cậu cứ làm thế, chỉ cần cậu sơ sẩy một chút thôi, cán cân thăng bằng cậu tạo ra sẽ sụp đổ.”
Cô nhìn Mục Du, mơ hồ chớp mắt một cái.
Mục Du không trả lời cô, chỉ sâu kín liếc cô đầy thâm ý.
Hơn ai hết, cậu hiểu rõ, một mình chiếm hữu cô gái này làm vật sở hữu là một dụ hoặc mê người đến mức nào. Thậm chí có thể khiến người ta lâm vào điên cuồng một ngày nào đó.
Nếu có một ngày, hai đứa trẻ kia đột ngột chết rụng một đứa, cậu cũng sẽ không hề cảm thấy bất ngờ chút nào.
Chiếm hữu dục thậm chí còn đáng sợ hơn cả những dục vọng đáng sợ nhất trên đời. Mà chiếm hữu dục của trẻ con, người ta sẽ mãi mãi không bao giờ cảm nhận được sự mạnh mẽ chấp nhất của chúng một cách chính xác.
“Mà này, tại sao hôm nay lại đi theo tớ? Nơi làm thêm của tớ rất gần nhà mà.” Cô ủ dột nhìn Mục Du.
Đừng nói tên này bệnh lại càng nặng thêm rồi nha!
“Không có gì.” Mục Du liếc cô, tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.
Không có gì thì cũng thả tay tôi ra đi ông tướng!
Mục Du không nói chuyện này ra với cô, đơn giản cậu biết nói ra cô cũng sẽ không coi ra chuyện gì to tát.
Thành phố này đã liên tục xuất hiện thi thể thứ 3. Người ta liên tục tìm thấy 3 thi thể trong vòng 2 tháng với cách giết hoàn toàn giống nhau, chính là dùng dao đâm đến chết! Điều tra viên hoàn toàn không thể tìm thấy được một chút manh mối nào, một đám vô dụng!
Trước khi bắt được kẻ sát nhân, Mục Du muốn đảm bảo 100% cho sự an toàn của cô ngốc này! Bởi cô ngốc này dường như có một cục nam châm từ tính thu hút bệnh thần kinh xung quanh trên người, không bao giờ làm cho cậu bớt lo chút nào!
“Đã xong?” Mục Du cất lại điện thoại trên túi, nhìn cô bước ra từ trong cửa hàng bánh ngọt.
Cô rất có thiên phú trong việc làm đồ ngọt, một phần chính là bởi cô là một người “nghiện ngọt“. Cho nên từ 7 giờ đến 10 giờ cô sẽ làm đầu bếp bánh cho cửa tiệm bánh gần nhà này.
“Ừ!” Ánh mắt luôn bình tĩnh như cá chết của cô gái lấp lánh tràn đầy ý cười khác với thường ngày, đủ để khiến trái tim thiếu niên rung động thật sâu. Không ai chú ý, nụ cười cậu giống như chợt vặn vẹo khắc chế thứ gì, trong chớp mắt lại trở lại bình thường nhàn nhạt gật đầu với cô.
Mục Du mặc dù rất muốn trói cô lại hảo hảo tàng trong nhà, thế nhưng bởi vì làm thế cô sẽ không vui, đồng thời có lẽ cậu sẽ mãi mãi không thể nào nhìn thấy nụ cười xinh đẹp này một lần nào trong đời nữa. Cho nên cậu luôn tự mình khắc chế bản thân lại.
Cậu tự thôi miên rằng, cô không phải một con búp bê có thể tùy ý để cậu chơi hỏng, chỉ có thể nhẹ tay bảo vệ, cũng khép lại vòng bảo hộ, khóa chặt nó vào trong lòng, cố gắng không để ai cướp mất.
Đến trước cửa nhà, cô cao hứng đem chiếc hộp bánh ngọt đưa cho Mục Du, nụ cười nhẹ nhàng hiện hữu trên môi. Dù sao cũng phải cảm ơn cậu ta đã chờ cô suốt 3 giờ lâu như vậy.
Mục Du không thể khắc chế được nữa, ép cô lại trên tường, điên cuồng ngấu nghiến nụ cười xinh đẹp kia vào bụng.
“Cảm ơn đã khoản đãi.” Mục Du nhặt lên hộp bánh, mân mê môi trở về nhà để lại cô hỗn độn trong gió.
Cô chậc lưỡi một cái, mở cửa vào trong nhà. Coi như bị chó cắn một miếng vậy, không ảnh hưởng gì hết.
Tưởng là vậy.
Cô chưa kịp quay người lại đóng cửa, một vòng tay nhỏ bé ôm chầm lấy hông cô.
Trần Phong khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, nước mắt từng giọt từng giọt to bằng hạt đậu rơi xuống khiến cô đau lòng không thôi.
“Ngoan... Đừng khóc...” Cô cúi người xuống ôm lấy cậu nhóc, nhẹ nhàng trấn an hôn lên má nó. Ánh mắt lặng lẽ nhìn vào trong phòng khách đã bị cấu xé thành một mảnh hỗn loạn, thở dài một tiếng trong lòng.
“Chị ở đây... Chị ở đây...” Cô cố gắng vuốt ve Trần Phong, ngón tay lau đi những giọt nước mắt.
“Thật không? Sẽ không bỏ lại em chứ?”
“Sẽ không.”
“Chắc chắn sẽ không?”
“Chắc chắn sẽ không.”
“Thật sự?”
“Thật sự, thật sự.”
Đến cuối cùng Trần Phong khóc mệt, cô mở cửa phòng ngủ của cặp sinh đôi, nhẹ nhàng vén chăn đặt cậu bé lên giường, đắp chăn cho bé.
“Ngủ ngon.” Cô nhẹ giọng cười, đóng cửa lại.
Ngay sau đó, tiếng thở đều đều biến mất, đôi mắt nhắm chặt của cô bé trên giường mở ra, thanh minh không hề có lấy một chút tình cảm nào.
Góc quay chiếu xuống tay cô bé, một con dao làm bếp tinh xảo được nắm chặt trong lòng bàn tay. Nếu góc quay di chuyển về phía cánh cửa phòng sẽ phát hiện ra hàng chục nhát dao đã hạ xuống trên cánh cửa vô cùng hỗn loạn, vụn gỗ còn rơi lả tả xuống đất.
Trần Phương nhẹ nhàng bật người ngột dậy, ánh mắt vô cảm nhìn về phía khuôn mặt giống hệt mình trước mắt tựa như đang nhìn một thứ đồ vật không có sinh mệnh chứ không phải là em trai sinh đôi của mình.
Dối trá...
Ích kỷ...
Đã nói sẽ cùng nhau chia sẻ chị, thế nhưng lại một mình lén lút độc chiếm chị cho riêng bản thân.
Kẻ lừa đảo phải chết! Chết!
Một nụ cười tươi rói đầy ngọt ngào mà sung sướng hiện lên trên môi cô bé, chiếc dao bếp giơ cao, ánh sáng đèn đường phía ngoài chiếu qua khe cửa sổ, ánh lên lưỡi dao ánh sáng sắc lạnh màu bạc.
Cuối cùng cũng có lí do giết chết đồ phiền toái này a!
...
Sáng sớm, cô mở cửa căn phòng hai đứa sinh đôi, vui vẻ đánh thức hai đứa dậy đi học.
Trần Phương mở mắt, cất kĩ con dao ưu thích vào trong góc riêng tư, nhảy nhót đi theo phía sau cô làm nũng. Cũng ngay khi cô bé rời khỏi căn phòng, Trần Phong tỉnh dậy, từ phía dưới lưng lấy ra một con dao rọc giấy bản to sắc bén, ánh mắt trong ngây thơ ngẩn người nhìn nó.
Chị gái, suýt chút nữa là phải ra tay với chị rồi.
May cho chị là đã kịp thu tay nha, nếu không em đã là người độc chiếm được chị gái rồi ~
Trần Phương mè nheo leo trên đùi cô ngồi làm nũng, nhìn Trần Phong một đầu bù xù đi vào phòng tắm, liếm liếm môi.
Thời cơ chưa có thích hợp, phải tìm một thời gian khác a...
===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...