Chương 07: Ngoài ý muốn
Tại căn cứ của chiến đội Emoji cách chiến đội STV khoảng chục cây số.
Tề Toàn bắt chéo chân ngồi trên ghế bên bàn máy tính.
Dáng vẻ của hắn đoan đoan chính chính, trên sống mũi còn mang theo một chiếc kính gọng vàng, rõ ràng trên thân là khí chất của người đọc sách, nhưng tư thế lại y hệt phường du côn đóng quân ở đầu hẻm đòi tiền bảo kê, trong miệng ngậm một điếu thuốc chưa châm, vừa mở miệng ra là lời lẽ bẩn thỉu: "Thằng oắt con này là thành viên mới chiến đội STV vừa đào về? Trông cũng con mẹ nó khá đấy chả qua không biết kỹ thuật ra sao, hôm nào hẹn thử xem trình độ đi?"
A Thổ đảm nhiệm vị trí đột kích của chiến đội Emoji ngồi cạnh, mí mắt nhảy lên, "Đội trưởng ơi, anh có nghe thấy mình nói chuyện không? Anh tự suy nghĩ xem lời anh vừa nói có ý gì đi."
Tề Toàn không nghe thấy mình nói chuyện, cũng không nghe thấy người khác nói chuyện, hắn nhả điếu thuốc trong miệng ra, "Hừ, xem cái đầu quả dưa của tôi này, chờ hôm nào làm gì, ngay hôm nay luôn."
Sau đó lướt ngón tay bùm bùm trên bàn phím.
[Emoji-QAQ] Cậu em, khỏe chứ? Có rảnh không? Kết bạn nhé? Duo không?
Một chuỗi chữ màu lam to bự của hắn còn chưa kịp chạy hết trong khung bình luận livestream, một hàng comment màu đỏ dài hơn gấp bội dí sát phía sau.
[SUV-ID] Tiểu ca ca, anh đẹp trai quá đi, giọng nói cũng hay tuyệt, có thể Duo với em một trận được không? Ít nói mềm mại đáng yêu không thảo mai, bao hài lòng nha.
Liên Thịnh sửng sốt trước máy tính.
Tình huống này là sao? Đám SVIP tôn quý biểu diễn tập thể?
"Cái đó..."
Liên Thịnh vừa hé miệng, lời còn chưa nói hết, con chuột yên lặng rõ lâu bên cạnh nháy đúp mấy lần.
[Quản lý STV- ISLAND đá Emoji - QAQ ra khỏi livestream]
[Quản lý STV- ISLAND đá SUV - ID ra khỏi livestream]
Bên kia máy tính, hai người bị đá bay phát nổ tập thể kèm theo chửi thề, "Đệt mợ?"
Bị thao tác vô tình máu lạnh của Phương thiếu gia dọa sợ, Liên Thịnh quay đầu hỏi cậu, "Này... Không sao chứ?"
Phương Thành Tự không thèm để ý, "Không sao, không cần để ý đến đámđó."
Vừa dứt lời, cuộc gọi thoại qua Wechat của hai tên kia đã giết tới.
Phương Thành Tự bực mình bĩu môi, dứt khoát kéo chung vào một group.
Tề Toàn: "Phương Thành Tự, cậu con mẹ nó quá đáng nó vừa! Ông đây không phải rác rưởi, cậu phẩy cây chổi quét bay tôi ra ngoài là ý gì! Muốn ăn đòn đúng không!"
Ngải Đệ: "Hu hu hu, đã từng nói là chiến đội sinh đôi cơ mà? Huynh trưởng tuyệt tình quá đi, muội muội em đây thật sự rất đau lòng."
Tề Toàn: "Hu hu hu, cậu hu cái gì mà hu, loại như cậu, ông đây đấm một cái là nghẻo mười thằng."
Ngải Đệ: "..."
Ngải Đệ: "Xí!"
Phương Thành Tự: "Có chuyện gì không? Không thì tôi cúp máy."
Tề Toàn giận dữ nói, "Đương nhiên là có chuyện! Bảo người mới nhà cậu ra đây, Duo tay đôi với ông!"
Ngải Đệ: "Tiểu ca ca mới không thèm Duo với ông! Anh ấy phải Duo với tôi!"
Tề Toàn: "Khiếp lại còn tiểu ca ca, ọe!"
Phương Thành Tự cố gắng khống chế không trợn trắng mắt, nhưng khổ nỗi hai tên này ép cậu không nhịn nổi, cậu đành phải cố gắng trợn mắt không quá lố, lạnh giọng nói, "Thành viên của tôi, sao lại phải Duo cùng mấy người."
Tề Toàn: "..."
Ngải Đệ: "..."
Rõ là lời này không hề có ý khác, nhưng người khác nghe vào cứ cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ... Kiểu, bá đạo tổng giám đốc cưỡng ép yêu đương.
Chuột máy tính trong tay ba người còn lại của STV cũng dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Phương Thành Tự.
Đội trưởng Phương bá đạo tổng tài ngắt cuộc gọi thoại, còn chưa kịp nói gì, điện thoại lại bắt đầu rung lên.
Bị ba người nhìn chòng chọc, Phương Thành Tự ngồi trên ghế mà toàn thân không được tự nhiên, nhúc nhích hai lần, cầm điện thoại đứng dậy, thấp giọng nói, "Tôi ra ngoài nghe máy."
Liên Thịnh gật đầu: "Ừ."
Phương Thành Tự ra cửa, dựa người vào tường hành lang nghe điện thoại, "Sao vậy?"
Cô bé ở đầu dây bên kia vừa nghe thấy giọng của cậu là gào lên kêu, "Anh trai!”
"Ừ." Phương Thành Tự nhẹ giọng đáp.
Hình như cô bé đang vô cùng tức giận, cảm thấy dùng tiếng Trung không xả giận được, bèn xài tiếng Anh phun một tràng lời lẽ giận dữ bất bình, "Em nghe nói cha anh rút hết tài chính của chiến đội anh đúng không!"
Phương Thành Tự nhíu mày, cũng đổi ngôn ngữ, cười nói, "Ai nói cho em?"
"Mẹ em á, bà còn bảo bác không muốn cho anh chơi E-sports, muốn để anh sang Anh du học, đúng không?" Phương Tín Đóa đáp.
"Ừ."
Phương Tín Đóa tức giận nói, "Không sao, anh hai! Bọn họ không ủng hộ anh, em ủng hộ anh! Chiến đội của anh thiếu bao nhiêu tiền, em tài trợ cho anh!"
Giọng điệu của cô bé rất hùng hồn khoa trương, Phương Thành Tự cười khẽ trầm thấp, "Em có bao nhiêu tiền, nói anh nghe coi."
Phương Tín Đóa xòe ngón tay đếm đếm, do dự nói, "Hẳn là rất nhiều, năm nào em cũng để dành tiền mừng tuổi mọi người cho."
Phương Thành Tự ấm lòng, trêu ghẹo, "Được, vậy nhà tài trợ của chúng tôi, em có yêu cầu gì không?"
Cô bé cười khúc khích, ngượng ngùng nói, "Em cũng không có yêu cầu gì, chỉ là... muốn hai tấm ảnh có tất cả chữ ký của các thành viên trong chiến đội các anh."
Phương Thành Tự hiểu rồi.
Chiến đội STV đã được thành lập ba năm, em gái của cậu chưa từng đòi chữ ký từ chỗ cậu, mà hôm nay là ngày đầu tiên Liên Thịnh đến, cô bé đã không nhịn được phải đi cửa sau.
Phương Thành Tự bất đắc dĩ cười cười, nhóc này quả nhiên thừa kế dòng máu thương gia tổ truyền của nhà cậu, rất tinh quái, biết phải đòi lợi lộc trước khi cho đối phương một quả táo, còn biết để làm chuyện lớn thì không thể để cho người khác biết mục tiêu cụ thể của mình.
Nhưng dù sao cô bé cũng còn nhỏ, chút tâm tư đó không thể lừa gạt được ông anh họ ăn cơm còn nhiều hơn cô bé 5 năm này.
Phương Thành Tự nói, "Ảnh thì có thể gửi cho em, còn tiền thì anh không đòi của em đâu."
Phương Tín Đóa lo lắng, "Vậy chiến đội của anh..."
"Yên tâm, anh có cách."
Phương Thành Tự vừa cúp điện thoại, Hoa Đình mặt mũi phơi phới đã đung đưa thân hình phốp pháp của hắn đi từ đầu hành lang ra, nghe thấy Phương Thành Tự nói tiếng Anh, thuận miệng hỏi một câu, "Trong nhà gọi đến à?"
"Em gái họ của em." Phương Thành Tự khẽ cười nói.
Hoa Đình cũng biết sơ sơ quan hệ gia đình của Phương Thành Tự, suy nghĩ một lát, "Người học bên Anh kia à?"
"Ừm. Cô bé nói với em nó muốn tài trợ cho chiến đội của chúng ta..." Phương Thành Tự buồn cười nói, "Dùng tiền mừng tuổi.”
Hoa Đình trợn to mắt, cảm động nói, "Trời đất, đây là cô em gái tốt đẹp nhất thế giới thế kỷ 21!"
"Mà nó nào phải vì em." Phương Thành Tự nhíu nhíu mày, hơi tỏ vẻ chua xót thở dài, "Trước kia em chưa kể cho anh nghe, nó chính là Hoa Đóa Đa Đa trên weibo."
Hoa Đình hít mạnh một hơi, đôi mắt vốn đã lớn bây giờ càng trừng to như chuông đồng, "Ông trời ơi? Em gái họ của cậu là fan hâm mộ của Liên Thịnh?"
Phương Thành Tự bất đắc dĩ gật đầu, "Ừm."
Ngoài mặt đã kinh ngạc, thực tế hoạt động tâm lý của Hoa Đình còn phong phú hơn.
Hắn thấy khó mà tin nổi. Từ nhỏ Phương thiếu gia là fan trung thành của Victory thì thôi không nói, công chúa nhỏ của nhà họ Phương cũng là một đại fan giàu sụ của Một Quả Cherry. Nhà họ Phương mấy người bị làm sao thế! Hết người này đến người khác treo cổ trên cái cây Liên Thịnh không xuống được là thế nào?
Hoa Đình vớt cái cằm rớt xuống vì kinh ngạc về, nói chuyện chính, hắn chớp chớp hai mẩu lông mày ngắn ngủn, mừng khấp khởi nói, "Đúng rồi, vừa nãy Hoa Hỏa gọi điện thoại tới nói chuyện hợp đồng, tiện thể nhắc tới chuyện... tài trợ."
Phương Thành Tự ngước mắt lên nhìn hắn, "Chẳng phải Hoa Hỏa không tài trợ cho bất kỳ câu lạc bộ nào à?"
Trong mắt Hoa Đình lóe tinh quang, vui vẻ như chồn trộm được gà, "Đúng vậy, nhưng tôi nghe có lẽ bên kia có ý này."
Phương Thành Tự: "Là bởi vì... Liên Thịnh?"
Hoa Đình gật đầu, "Gần như là bởi cậu ta. Dù sao Liên Thịnh cũng là trụ cột của Hoa Hỏa TV, hằng năm kiếm về không ít lợi nhuận cho nền tảng của bọn họ. Bây giờ trên mạng chế giễu cậu ta lợi hại như vậy, áng chừng bên Hoa Hỏa cũng đang tìm cách chống đỡ cho cậu ta."
Hoa Đình đắc ý trong lòng, từ mấy năm trước hắn đã biết: V thần chính là bảo bối chiêu tài.
Hắn âm thầm quyết định, giờ cứ đến Tết, không cần thờ bái thần tài thần trạch gì cả, cứ bái V thần, nhất định năm sau tài nguyên sẽ đầy ắp.
Hoa Đình sảng khoái gào lên, "V... lộn! Liên Thịnh thật đúng là phúc tinh của chiến đội chúng ta!"
Phương Thành Tự bị một tiếng sói hoang gào thét bất thình lình của hắn dọa cho khẽ run rẩy, đen mặt trừng mắt lườm hắn một cái, cạn lời, "Phúc tinh thì phúc tinh, anh rú lên làm gì."
Hoa Đình cười khan một tiếng, "Tôi sai rồi tôi sai rồi."
Đáy lòng lại thấy thở phào nhẹ nhõm, may mà quản lý Đình Đình của cậu thông minh nhanh trí, phản ứng lanh lẹ, kịp sửa lời, không tiết lộ bí mật Liên Thịnh chính là V thần.
Bảo vệ thành công an toàn cho V thần, cũng bảo vệ hình tượng bình tĩnh cao lãnh của Phương thiếu gia.
______
Buổi tối đầu tiên ở biệt thự căn cứ của STV, Liên Thịnh ngủ rất ngon, ngon đến nỗi mặt trời lên cao rồi mà vẫn chưa dậy được.
"Anh Thịnh chưa dậy à?" Khưu Phong ngồi xuống bàn ăn, nhìn một vòng không thấy Liên Thịnh đâu, kỳ quái hỏi.
Hoa Đình đang mải tranh đoạt một quả dâu tây cuối cùng với Đại Hải, nghe vậy nhìn lên hướng lầu trên một chút, đột nhiên nhớ ra tật xấu nằm nướng của Liên Thịnh. Hắn vừa định nói gì đó, thì điện thoại để trên bàn vang lên rất không đúng lúc, hắn đành đi ra phòng khách nghe máy, ra dấu với mọi người, "Lát nữa tôi lên gọi cậu ấy."
Cuộc điện thoại này Hoa Đình nghe cả buổi, đồ ăn trên bàn đã vơi dần thấy đáy với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, Phương Thành Tự lặng lẽ đứng dậy, "Tôi đi gọi anh ấy."
Khưu Phong và Đại Hải vội vàng ăn cơm, không rảnh há miệng đáp lại cậu, chỉ khoát tay áo bày tỏ đi thì cứ đi.
Phương Thành Tự lên phòng Liên Thịnh ở lầu ba, không ngờ chủ nhân căn phòng không có thói quen khóa cửa, cậu do dự một lát, quyết định đẩy cửa bước vào,
Chủ nhân cố tình tạo ra một bầu không khí thích hợp cho giấc ngủ, rèm cửa được kéo kín mít không một khe hở, điều hòa được mở với nhiệt độ mát mẻ thoải mái, trong không trung còn tràn ngập một mùi hương chanh nhàn nhạt thanh mát, đồng nhất với hương vị trên người Liên Thịnh.
Phương Thành Tự bước nhẹ đến bên giường.
Người trên giường hít thở đều đặn, tư thế ngủ vô cùng ngay ngắn, toàn thân từ cao đến thấp rúc trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt ra bên ngoài.
Tướng mạo Liên Thịnh không thuộc loại mạnh mẽ, đường nét gương mặt rất nhu hòa, bình thường nói chuyện đều mềm nhẹ ấm áp, tính lại ôn hòa, bạn nói gì anh cũng tươi cười lắng nghe, như thể vĩnh viễn không có tâm trạng tiêu cực.
Chẳng thể nhìn ra anh là một tay bắn tỉa lạnh lùng vô tình trong game.
Phương Thành Tự bước tới vỗ vỗ chăn của anh, khẽ gọi, "Anh Thịnh, dậy thôi."
Tiết tấu hít thở của Liên Thịnh hơi loạn, chậm rãi nhíu mày, duỗi một cái tay ra xua xua trước mặt, lầm bầm, "Bell đừng quậy."
"Anh Thịnh." Phương Thành Tự cố gắng không ngừng, vươn tay đẩy tay Liên Thịnh.
Liên Thịnh nhăn mặt xoay người, như con chim cút vùi vào trong chăn.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Phương Thành Tự bó tay với một người, cậu thở dài, luống cuống tay chân. Tuy thành viên trong chiến đội thường xuyên than thở không được ngủ đủ giấc, nhưng giấc ngủ của họ rất nông, có chút tiếng động là ngủ không yên.
Liên Thịnh thì lại bất động như núi mặc kệ mưa gió bão bùng.
Phương Thành Tự giật chăn của anh, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, "Anh Thịnh."
Liên Thịnh bị làm ồn đến độ không kiên nhẫn nổi nữa, mắt còn chưa mở, đã vươn tay sờ soạng, kéo cổ Phương Thành Tự qua, hơi vít xuống, hôn nhẹ lên trán cậu một cái sau đó buông ra, nỉ non, "Tao dậy liền, mày vào bếp ăn đồ hộp của mày trước đi."
"Anh..."
Thật sự không ngờ gọi người khác dậy thôi cũng xảy ra chuyện, Phương Thành Tự ngừng thở, vẻ mặt luôn lãnh đạm sụp đổ hoàn toàn. Cậu nhìn người nào đó ý thức vẫn đang mơ hồ trước mặt, con ngươi rung động kịch liệt, vội vàng đứng dậy quay lưng đi.
Bell nằm cuối giường bị đánh thức, nó lười biếng duỗi cơ thể cứng còng vì cả đêm bất động. Đến lúc nghiêng đầu sang nhìn thấy thiếu niên lạ lẫm bên cạnh giường, động tác sụp eo cong lưng của nó dừng lại, trong đôi mắt xanh biếc ngập vẻ nghi ngờ, hếch ria lên meo một tiếng thử thăm dò.
Có lẽ tiếng mèo kêu đã đánh thức thanh niên đầu óc trống rỗng này, bước chân của cậu xốc xếch, dậm tại chỗ mấy bước, sau đó như chạy trối chết tông cửa xông ra, dưới tình hình cấp bách không khống chế sức lực khi đóng cửa, thoáng chốc cả ba tầng lầu đều vang vọng tiếng sập cửa kinh thiên động địa.
Liên Thịnh vẫn chưa hề hay biết về hành vi lưu manh của mình, bị tiếng vang lớn làm giật mình, anh hãy còn ngái ngủ bật dậy, bối rối ngơ ngác, "Sao thế? Cái gì thế?"
Phương Thành Tự nghiêm mặt xuống cầu thang, lại ngồi vào bàn ăn, cầm bát đũa lên bắt đầu trầm mặc ăn cơm.
Hoa Đình hỏi cậu, "Liên Thịnh dậy chưa?"
Phương Thành Tự hơi ngước mắt, "Ừm."
Hoa Đình thấy giọng điệu của cậu không đúng lắm, tò mò nhìn sang lại phát hiện thứ gì đó sai sai, "Cậu... Sao vành tai cậu đỏ quá vậy?"
Phương Thành Tự đang gắp thức ăn, dừng tay lại, "Nóng."
Hoa Đình nhìn thoáng qua đồng hồ nhiệt độ trong phòng bếp, kỳ quái nói, "23 độ, nóng đâu mà nóng."
"Trật tự, ăn cơm." Phương Thành Tự đỏ tai trừng hắn một cái, lạnh giọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...