Mỗi Ngày Cô Ấy Đều Chọc Tôi


Wattpad @keoxoaingotngao
Ánh sáng trong phòng học rất sáng, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu thẳng vào vị trí bên cửa sổ.

Lớp Chín ở lầu ba, ánh sáng càng nhiều, từ góc nhìn của Tưởng Mộ Trầm, chỉ thấy khuôn mặt cô với ánh nắng chiếu trên lưng, trắng nõn đến mức không thể tin được, làm cho anh có loại xúc động, muốn véo lên, hoặc là ở trên mặt, lưu lại dấu vết khác một chút.

Ở nghe được tiếng mắng của Tưởng Mộ Trầm, phòng học nhanh chóng yên tĩnh như ve sầu mùa đông.

Về truyền thuyết Tưởng Mộ Trầm, không cần người khác nói, chính mình là bạn cùng lớp, tóm lại là hiểu biết nhất.

Tiểu bá vương Thị Nhất Trung, cũng không phải dễ chọc.

Trước Tống Gia Hề, người đẹp Trương chưa bao giờ xếp bạn học ngồi cùng anh.

Mà cho dù là có, thì cũng nơm nớp lo sợ nhanh chóng dọn đi rồi.

Dần dà, ai cũng sẽ không bởi vì việc này mà chủ động trêu chọc anh.

Mà hôm nay, tình huống có hơi khác lạ.

Các nam sinh trong lớp cũng không nhẫn tâm đuổi bạn học đáng yêu đi......!
Tống Gia Hề chớp chớp mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, người kia chính là đối tượng mà chủ nhiệm với cô Trương mới nhắc tới, không học vấn không nghề nghiệp.

Hai người bốn mắt chạm nhau, ở nghe được Tưởng Mộ Trầm nói câu kia, Tống Gia Hề suy nghĩ hai giây, mới mềm mại trả lời: "Cảm ơn."
Các bạn học khác: "????"
Tưởng Mộ Trầm nghe giọng nói mềm mại của cô, chỉ cảm thấy có chút không thích hợp, hai tay đút túi đứng một lúc, trực tiếp đẩy Vương Dực ra: "Trở về chỗ của mình đi."
Nói xong, Tưởng Mộ Trầm cũng không để bụng ánh mắt của các bạn học khác, ngồi vào chỗ của mình.

Vừa ngồi xuống Tưởng Mộ Trầm liền giật mình vài giây, nhìn mặt bàn chỉnh tề, mắt chợt lạnh lẽo, giọng nói như là phát ra từ hầm băng: "Ai con mẹ nó động vào bàn của tôi?"
Các bạn cùng lớp đều vô cùng an tĩnh, không một người nào dám nói.

Tống Gia Hề đưa mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Tôi dọn." Cô dừng một chút, nhỏ giọng giải thích: "Vừa rồi lúc tôi tới, nơi này quá lộn xộn, cho nên tôi đã dọn dẹp lại, sau đó......" Câu nói kế tiếp tự động nhỏ dần dưới cái nhìn chăm chú của Tưởng Mộ Trầm.

Tưởng Mộ Trầm trong miệng nghẹn một câu muốn mắng ra tới, nhưng giọng nói mềm mại cùng cặp mắt vô tội kia, anh nháy mắt không bình tĩnh được

"Khiếp!"
Thật là quái quỷ.

Tống Gia Hề run run thân mình, dịch về phía cửa sổ một chút, cách xa Tưởng Mộ Trầm.

Tưởng Mộ Trầm đưa mắt nhìn, nhướng mày, tức muốn hộc máu hỏi: "Cậu cách tôi xa như vậy làm gì?"
"Tôi sợ cậu đánh tôi." Tống Gia Hề trả lời một cách tự nhiên, ngước đôi mắt trong veo ôn nhu nhìn anh, tràn đầy chân thành nói thật.

"......"
"Phốc."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"
"Mẹ nó, bạn học mới sao có thể đáng yêu như vậy?"
"Tôi nói cậu nghe anh Trầm chỉ đánh con trai, không đánh con gái."
Ninh Thi Ngôn ngồi phía trước cười đến nhịn không được, ôm bụng cười nước mắt cũng chảy ra.

Một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Tống Gia Hề nói: "Hề hề, cậu không cần lo lắng.

Anh Trầm tuyệt đối không đánh cậu, đúng không anh Trầm."
Tưởng Mộ Trầm mặt tối sầm, liếc mắt nhìn Ninh Thi Ngôn cùng với các bạn học khác, hừ lạnh một tiếng: "Là vậy nhưng không nhất định."
Anh duỗi tay lôi mớ sách trước mặt ra, cúi đầu lấy máy chơi game trong ngăn bàn.

Mới vừa duỗi tay vào, Tưởng Mộ Trầm khựng lại hai giây, mới trực tiếp móc máy chơi game ra, chuẩn bị chơi trò chơi.

Chuông vào học vang lên, trên mặt bàn Tống Gia Hề, trừ bỏ một quyển khóa ngoại Ninh Thi Ngôn đưa cho cô, thì hoàn toàn rỗng tuếch.

Ách......!Cô còn chưa đi nhận sách giáo khoa.

Tiết Tiếng Anh, là một thầy giáo lớn tuổi dạy, lúc thầy mới vừa tiến vào, Tống Gia Hề đã bị vẻ nghiêm túc doạ sợ.

Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thầy giáo, nhíu nhíu mày.

Thầy giáo này, có vẻ hơi đáng sợ.


Tưởng Mộ Trầm ngẫu nhiên liếc nhìn cô, liền thấy được khuôn mặt nhỏ đáng yêu của bạn cùng bàn, nhịn không được cười nhạo: "Như thế nào, khẩn trương sao?"
Tống Gia Hề quay đầu trừng anh: "Tới giờ học rồi."
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày: "Thì sao?"
"Cậu tiếp tục chơi trò chơi sao?"
Nghe vậy, Tưởng Mộ Trầm nhướng mày: "Như thế nào, bạn học tốt muốn quan tâm tôi sao?"
Tống Gia Hề vô cùng nghiêm túc lắc đầu: "Không phải." Cô dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: "Nếu cậu tiếp tục chơi trò chơi, vậy có thể cho tôi mượn sách tiếng anh được không?"
Nói xong, như là lo lắng Tưởng Mộ Trầm không đồng ý, Tống Gia Hề dựng một ngón tay trông vô cùng ngốc nghếch: "Một tiết thôi, có thể chứ?"
Tưởng Mộ Trầm nhìn hành động trẻ con của cô, trong lòng cảm giác có thứ gì đang cào cào, làm anh có chút không quá thoải mái.

Trong lòng thầm mắng một câu, chết tiệt, chuyện này là sao đây!
Tống Gia Hề thấy Tưởng Mộ Trầm trầm mặt, yên lặng thu hồi lời nói, không cho mượn thì không cho mượn, cô viết tay là được.

Mới vừa lôi quyển sổ tay từ trong cặp ra, chưa kịp mở ra, bên cạnh nhanh chóng ném tới một quyển sách tiếng anh.

Tống Gia Hề vui vẻ, vội vàng quay đầu với nói anh: "Cảm ơn, cậu đúng là một người tốt."
"......"
Tưởng Mộ Trầm cong cong khóe môi, đột nhiên áp sát vào bên người Tống Gia Hề, nhìn khuôn mặt trắng nõn kia, nói đầy ẩn ý: "Tôi khônng phải là người tốt, em gái nhỏ."
Tống Gia Hề: "......"
"Mượn của tôi, thì phải trả."
Sau khi giờ học buổi sáng kết thúc, Tống Gia Hề được Ninh Thi Ngôn nhiệt tình kéo đến nhà ăn.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện: "Đúng rồi, cậu cảm thấy anh Trầm thế nào?"
"Anh Trầm?"
"Đúng vậy, Tưởng Mộ Trầm nha, là tiểu bá vương trường chúng ta, mọi người đều gọi là anh Trầm." Ninh Thi Ngôn lấy một cái mâm, đưa cho Tống Gia Hề, nhịn không được cười nói: "Buổi sáng tớ lo lắng cậu ấy sẽ tóm cậu ra khỏi chỗ."
"Không đến mức vậy chứ?"
Ninh Thi Ngôn quay đầu lại nhìn cô, cong môi cười: "Đó là cậu chưa nghe nói qua truyền thuyết nha, tớ nói cậu nghe, về sau vẫn nên ít tiếp xúc với cậu ấy lại, dù sao qua mấy ngày người đẹp Trương sẽ đổi chỗ cho cậu."
Nghe vậy, Tống Gia Hề vô cùng nghiêm túc gật gật đầu: "Yên tâm đi, tớ sẽ không tiếp xúc với cậu ấy nhiều."
Hai người xếp hàng, chuẩn bị mua cơm.

"Đúng rồi, cậu là muốn ở ký túc xá trong trường sao?"
Tống Gia Hề nghĩ nghĩ, gật gật đầu: "Cậu ở ký túc xá sao?"
"Đúng vậy, năm ba tất cả mọi người đều ở ký túc xá trong trường."

Tống Gia Hề ừ một tiếng: "Mình vẫn chưa quyết định, về sau lại tính."
"Có thể có thể, ký túc xá của tớ còn hai chỗ trống, nếu cậu ở ký túc xá có thể với người đẹp Trương cho chúng ta ở cùng nhau."
Nghe vậy, hai mắt Tống Gia Hề sáng ngời, kinh hỉ hỏi: "Thật vậy sao?"
"Thật nha."
"Tớ cũng còn một người bạn sắp tới sẽ đến lớp chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể với nhau."
"Bạn của cậu?"
"Đúng rồi, Khương Ánh Sơ, cậu có biết không?"
"Đã từng nghe qua tên, nhưng không ấn tượng."
......!
Hai người ở nhà ăn vừa ăn vừa nói chuyện, chờ ăn xong cơm trưa, Tống Gia Hề tự giác đi tới văn phòng chủ nhiệm lớp, cô không quên chính mình còn chưa đi nhận sách giáo khoa.

Vừa đến cửa văn phòng, Tống Gia Hề nghe được giọng nói tức muốn hộc máu, cùng một giọng nam lười biếng.

Nổi tính tò mò, cô lặng lẽ đưa mắt nhìn trộm người bên trong, Tống Gia Hề cả kinh, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Cô Trương cùng với bạn cùng bàn của cô.

Trong văn phòng, Cô Trương đem những lời nên nói đều nói, nên mắng cũng đều mắng.

Đối với Tưởng Mộ Trầm, cô thật đúng là chính là không biện pháp khác.

Cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Được rồi, em đi ra ngoài đi."
"Vâng."
"Từ từ." Cô Trương gọi lại anh, duỗi tay chỉ trên một ít sách mới bàn: "Đây là của bạn cùng bàn với em, em giúp em ấy đem qua đi.

Dù sao cũng là bạn học nữ, em đừng bắt nạt em ấy."
Tưởng Mộ Trầm rũ mắt, nhìn một chồng sách mới, cười nhạo: "Cô Trương cô sợ em bắt nạt cô ấy, vậy sao lại cho cô ấy ngồi cùng bàn với, điều này chẳng phải rất mâu thuẫn sao?"
"Em......" Cô Trương ngước mắt trừng anh: "Nói cái gì?"
Tưởng Mộ Trầm cười lạnh: "Lí do gì chẳng lẽ không rõ ràng sao?" Nói xong, anh trực tiếp ôm chồng sách đi ra ngoài, thuận tiện ném lại một câu: "Không có lần sau."
' phanh ' một tiếng, cửa văn phòng bị đóng lại.

Tưởng Mộ Trầm vừa ra liền chạm mặt thỏ trắng nhỏ đứng trước cửa, nhướng mày nhìn thỏ trắng nhỏ trước mắt, Tưởng Mộ Trầm nhìn cô một cái: "Nghe lén vui không?"
Tống Gia Hề sửng sốt, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái, cũng không để ý tới anh trực tiếp xoay người đi.

Tưởng Mộ Trầm nhìn bóng dáng cô, khóe môi hiếm thấy cong cong.

Trở lại phòng học, Tưởng Mộ Trầm nhìn thấy người đang nằm lên bàn kia đầu tiên.


Trong phòng học lúc này ồn ào, anh ôm sách tiến đến, Vương Dực liền lớn tiếng hô: "Anh Trầm, sao giờ này anh mới trở về? Người đẹp Trương có làm gì anh không?"
Tưởng Mộ Trầm nhìn cậu ta, nhíu nhíu mày, vươn chân đá người: "Cậu không biết nhỏ giọng một chút sao, không thấy có bạn học đang nghỉ ngơi sao?"
Vương Dực ngây ngốc a một tiếng: "Không có nha."
Trương Duy nhìn tên ngốc to con trước mặt, hận sắt không thành thép vỗ vỗ đầu cậu ta, "Còn nói nữa."
"***, Trương Duy cậu còn dám đánh tôi!"
Trương Duy cảm thấy quả thực không cứu nổi cậu ta.

Tưởng Mộ Trầm trực tiếp tát một cái, ngữ khí không tốt: "Câm miệng cho tôi."
Vương Dực đang chuẩn bị phản bác đã bị Trương Duy lôi kéo, chỉ vào nơi nào đó, "Bạn học mới đang ngủ."
Vương Dực chớp chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn: "Ý cậu là vừa rồi anh Trầm vì bạn học mới mà mắng tôi?"
Trương Duy nhìn cậu ta, châm biếm thanh: "Cậu đúng là ngu xuẩn."
Rõ ràng như vậy còn nhìn không ra, chỉ số thông minh có vấn đề.

Vương Dực chuẩn bị mắng chửi người, Trương Duy liền chỉ vào nơi nào đó cười, không tiếng động nói: "Bạn học mới."
Nháy mắt, Vương Dực thu lời nói tới bên miệng trở về.

Hai người ghé vào trên bàn, nhìn hai người kia chằm chằm không chớp mắt.

Tưởng Mộ Trầm đặt mạnh chồng sách lên mặt bàn của Tống Gia Hề, làm cho cô giật mình.

"Cậu làm gì vậy?"
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày: "Cậu nói xem."
Tống Gia Hề nhìn chồng sách kia, nghẹn nghẹn: "Cảm ơn."
"Cứ như vậy thôi?"
Tống Gia Hề rũ xuống đôi mắt nhìn chằm chằm chồng sách, hỏi: "Chứ cậu muốn thế nào?"
Tưởng Mộ Trầm nhướng mày, bật cười thành tiếng, tiến đến bên tai cô hỏi: "Cậu cảm thấy tôi muốn thế nào, em gái nhỏ?"
Tống Gia Hề hít một hơi, nhưng giáo dục nhiều năm nói cho cô, người ta giúp mình mình cũng nên đáp lại, cho nên cô vô cùng lễ phép hỏi: "Tôi không biết, cậu nói tôi mới biết được."
Tưởng Mộ Trầm nhìn người trước mặt, thanh thuần đến mức làm cho anh có chút không đành lòng.

Hai người nhìn nhau một lúc Tưởng Mộ Trầm mới thuận miệng nói: "Cậu gọi tôi một tiếng anh trai nhỏ, việc này cứ tính như vậy đi."
Tống Gia Hề: "......"
Vương Dực với Trương Duy ở bên kia, nhỏ giọng thảo luận: "Anh Trầm không phải là đang rõ ràng chiếm tiện nghi cô bạn nhỏ sao?"
"Cậu cho rằng anh Trầm tiện nghi ai cũng chiếm sao?".

Xin hãy đọc tr????yện tại # ????rU???????? r????yện.????n #
......!
Tưởng Mộ Trầm cười như không cười nhìn cô, nhắc nhở: "Tôi gọi cậu một tiếng em gái nhỏ, cậu gọi tôi một tiếng anh trai nhỏ, không phải là có qua có lại sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận