Mỗi Một Thế Giới Nhóm Quỷ Quái Đều Cầu Ôm Ôm


Ngôi trường này đã có lịch sử trăm năm, từ trước đến nay luôn hoạt động theo quy cách khép kín, học sinh muốn đi ra ngoài một chuyến cũng khó, đừng chỉ thấy mỗi học sinh bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp, nhưng trên thực tế trong đám học sinh có sự phân chia đẳng cấp rõ ràng, người không hòa hợp cũng chỉ có thể bị cô lập, bên dưới vẻ ngoài vui vẻ hòa thuận, là bầu không khí ngột ngạt đến khó thở.


Phàm là học sinh có địa vị cao một chút sẽ không bao giờ vào ở ký túc xá tòa B.


Nhưng Bạch Dao lại là một người kỳ lạ, cô không muốn ngủ chung phòng với người khác, cho nên đã chuyển đến tòa B, ở đó có rất nhiều phòng trống cho cô lựa chọn.


Lộ Tiểu Nhiên không hiểu tại sao Bạch Dao có thể to gan như vậy, cô ta nhỏ giọng hỏi: "Dao Dao, một mình cậu ngủ ở đó, cậu thật sự không sợ sao?”

"Có gì mà phải sợ?" Bạch Dao lơ đễnh.


Lộ Tiểu Nhiên: "Tớ nghe nói đèn ở đó thường xuyên chớp nháy!"

Bạch Dao: "Đó là do đường dây điện cũ rồi.

"

Lộ Tiểu Nhiên: "Có đàn chị khóa trên nói trong bồn rửa mặt sẽ đột nhiên xuất hiện rất nhiều tóc!"


Bạch Dao: "Đó là do cống thoát nước bị tắc.

"

Lộ Tiểu Nhiên: "Buổi tối trên cửa sổ kính sẽ có tiếng gõ cửa!"

Bạch Dao: "Đó là do bạn trai tớ! Khụ khụ, đó là do cành cây đong đưa trong gió, có đôi khi đụng vào cửa sổ kính mà thôi.

"

Lộ Tiểu Nhiên dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Bạch Dao.


Bạch Dao vỗ vỗ vai Lộ Tiểu Nhiên: "Tiểu Nhiên, chúng ta phải tin tưởng khoa học, trên thế giới này không có ma quỷ, cậu xem tớ làm ra không ít chuyện trái với lương tâm, nhưng cũng đâu có thấy ma quỷ nào nửa đêm đến gõ cửa đâu.

"

Lộ Tiểu Nhiên: "! "

Có đôi khi cô ta thật sự cảm thấy Bạch Dao và bọn họ như sống ở hai thế giới khác nhau, nếu không thì tại sao mọi người đều hoảng sợ như vậy, còn Bạch Dao lại như không cảm nhận được gì cơ chứ?

Lúc này, một nam sinh đi tới, thoạt nhìn cậu ta có vẻ hơi ngại ngùng, nói với Bạch Dao: "Bạch Dao, cái đó! Sắp tới sinh nhật của tôi rồi, tôi có thể mời cậu đi ăn một bữa được không?"


Lại nữa rồi.


Lộ Tiểu Nhiên liếc mắt xem thường, tuy rằng Bạch Dao đã tìm một nam sinh lớp bên cạnh làm bạn trai, nhưng vẫn có rất nhiều người không chịu chết tâm, muốn cạy đi đóa hoa phú quý nhân gian Bạch Dao này.


Bạch Dao khó hiểu hỏi: "Sắp tới sinh nhật cậu thì tự cậu tổ chức đi, mời tôi ăn cơm làm gì?"

Nam sinh kia trầm tư một hồi lâu, hơn nửa ngày mới nghĩ ra một lý do: "Hôm qua cậu đã giúp tôi nhặt cục tẩy bị rơi xuống đất lên, tớ phải cảm ơn cậu cho tốt!"

Bạch Dao không chút uyển chuyển từ chối: "Không đi, bạn trai tôi không thích tôi thân thiết với nam sinh.



Nam sinh còn muốn nói thêm cái gì, thì đúng lúc này trong lớp có người lên tiếng: "Bạch Dao, bạn trai cậu đến cửa rồi kìa!"

Bạch Dao ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa lớp, dáng người anh cao lớn, bộ đồng phục màu đen càng tôn lên vóc dáng cao gầy nhưng không hề yếu ớt của anh, chạm phải ánh mắt của Bạch Dao, đôi mày anh hơi cong lên, ý cười xán lạn: "Dao Dao.

"

Bạch Dao đứng dậy, đi vòng qua nam sinh đang chắn đường, cô chạy đến cửa lớp, cười hỏi: "Sao anh lại đến đây nha?"

Thẩm Tích nhẹ nhàng nói: "Anh có thứ muốn tặng cho em.

"

Mắt Bạch Dao lộ vẻ chờ mong, nhưng cô không muốn để người khác nhìn thấy món quà bất ngờ mà Thẩm Tích tặng cho mình, vì vậy cô kéo anh đi ra ngoài hành lang.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui