Đêm khuya, Bạch Dao nằm trên giường mãi không ngủ được.
Ngay vào một tháng trước, lúc cô đang khoe khoang sự giàu có với đám bạn plastic của mình, thì vừa mới nhắm mắt một cái, lúc mở ra cô đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Cô hiểu, đây gọi là xuyên không.
Quả nhiên, lúc ấy trong đầu cô vang lên tiếng dòng điện chảy xuôi, giọng nói máy móc khó phân biệt nam nữ cứng nhắc vang lên: "Hoan nghênh tiến vào! trò chơi! Mời kí chủ công lược! "
Tiếng dòng điện quá mức chói tai, Bạch Dao bịt tai, cảm thấy đau đầu, những âm thanh trong đầu đều bị đứt quãng chữ được chữ không, chẳng bao lâu sau, giọng nói trong đầu biến mất không còn tăm tích, như là bị tín hiệu kém, lại giống như đột ngột bị cúp điện.
Nhưng Bạch Dao hơn người ở chỗ thông minh, cô đã đọc rất nhiều tiểu thuyết máu chó, rất hiểu khuôn sáo mấy kiểu xuyên không thế này, chẳng phải ý nó là bảo cô xuyên không rồi đi công lược những người đàn ông có số phận bi thảm, sau đó yêu đương với anh, giải cứu anh khỏi sự cô đơn lạnh lẽo tịch mịch hay sao?
Bạch Dao nhìn ngắm mình trong gương, da trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ không thể chê vào đâu được, tóc dài xoăn xõa tung, làm cho người ta nhớ tới kiểu tóc sóng uốn của trap girl từng rất thịnh hành vào khoảng thời gian trước.
Tất nhiên, đó là những gì mà đám chị em plastic của cô âm thầm nói về cô.
Nhưng Bạch Dao không cảm thấy mình là trap girl, cô chỉ muốn cho các nam sinh dáng dấp đẹp trai có một mái ấm gia đình thôi mà, cái này có gì sai?
Tất nhiên là không sai!
Điều khiến Bạch Dao cảm thấy vui mừng là nhan sắc thịnh thế của cô vẫn còn đó, độ khó của trò chơi yêu đương này ngay lập tức giảm xuống cấp, cô còn lo về việc qua ải ư?
Trên lầu vẫn luôn có tiếng bước chân nhao nhao, dù Bạch Dao trùm chăn kín đầu cũng khó có thể bỏ qua tạp âm trên lầu truyền xuống.
Vốn tưởng rằng dựa vào gia thế bối cảnh của mình, cô được ở một mình một phòng ký túc xá, từ đó cũng sẽ không có mâu thuẫn gì hết, nhưng làm sao ngờ được cứ mỗi lần đến đêm, trong các căn phòng trên dưới trái phải đều sẽ truyền ra động tĩnh.
Bạch Dao không chịu đựng được nữa, cô tốc chăn bước xuống giường, sau đó đi đến ban công cầm cây sào phơi quần áo dùng sức chọc chọc trần nhà: "Ồn muốn chết, sắp ba giờ sáng rồi còn không chịu ngủ, cô giữ lại sức chừa cho ban ngày đi quẩy không được hả!"
Có lẽ là cảm giác được sự tức giận của cô, thanh âm trên lầu đột nhiên ngừng lại.
Coi như người này còn chút ý thức.
Bạch Dao ném cây sào phơi quần áo xuống, cô đi vào nhà vệ sinh bật đèn, sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý xong, cô đứng trước bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa tay, bất thình lình, cô cảm giác nhiệt độ nước rõ ràng trở nên ấm hơn, cúi đầu nhìn xuống, dòng nước vốn sạch sẽ ban nãy đã chuyển sang màu đỏ.
Bạch Dao bị dọa cho giật nảy, vội vàng rụt tay lại, khi tập trung nhìn kỹ, nước chảy ra từ vòi rõ ràng vẫn trong vắt, sự thay đổi vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cô.
Cô lại cẩn thận quan sát hai bàn tay mình, mười ngón tay thon dài, trắng nõn, cũng hoàn mỹ không tì vết như nhan sắc của cô, cũng không bị dính tí màu sắc kỳ kỳ quái quái gì.
Vào lúc Bạch Dao cúi đầu ngắm nghía bàn tay, khóe mắt liếc thấy trong gương phản chiếu hình ảnh của một người phụ nữ tóc tai bù xù, cô cuống quít ngẩng đầu lên, trong gương chỉ có mình cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...