Rồi sau đó, y cảm thấy thiếu niên sắp tỉnh, răng nanh vốn đang gặm cắn cổ thiếu niên, trực tiếp xuyên qua da thịt trắng nõn ở cổ đâm vào mạch máu, hương vị quỳnh tương ngọt ngào tràn vào trong miệng, làm cho người đàn ông không kềm hãm được nheo mắt lại, lộ ra biểu tình chìm đắm thỏa mãn.
Người đàn ông bên này hài lòng, người bị y cắn người chưa chắc vui vẻ, người đàn ông chỉ cảm thấy thiếu niên bên dưới nâng cánh tay lên muốn phản kháng, y theo bản năng siết chặt tay của người ta đè xuống, động tác hút cũng nhanh thêm.
Lúc Thiệu Khiêm tỉnh lại, cảm thấy hơi sai sai, ngực hắn có hơi lạnh, thậm chí ở cổ chỗ có cảm giác hơi đau nhói, hắn bên này vừa định huơ cánh tay đẩy vật thể nằm trên người mình ra, không ngờ bị đè cánh tay, ngay sau đó một cảm giác tê dại khó có thể dùng lời diễn tả được từ cổ bị cắn lan đến toàn thân…
Mặt trời xuống núi rồi người sao chó* đến rồi.
Thiệu Khiêm cố dùng cái đầu hỗn độn muốn vận dụng lực linh hồn, nhưng mà… Cái thứ kia lại co rúm.
Không cần suy nghĩ, cũng biết lúc này nằm trên người hắn đến tột cùng là ai.
*người sao chó: ví chó là người ngoài hành tinh, hòng dùng nũng nịu dễ thương để xâm chiếm trái đất
Chỉ là, lúc này Thiệu Khiêm thật sự sắp nổ phổi luôn rồi, đặc biệt, nếu như mình không tới, có phải anh còn muốn phát sinh quan hệ không thể miêu tả với người khác hay không?
Thiệu Khiêm muốn nổi giận, chỉ là khoái cảm trên cơ thể càng chất chồng, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy mình giống như đến giới hạn, lúc hắn muốn bắn ra, lại bị người nắm phía dưới, ngay sau đó bên tai có người khẽ cười nói: “Muốn tôi sao? Thân vương bệ hạ, của tôi.”
Muốn anh? Tôi muốn em gái anh á.
Lúc này Thiệu Khiêm tức giận thật, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, đẩy tay y ra, sau đó đạp người ra thật xa, lấy tay lau cần cổ đang chảy máu, rồi sau đó kéo lại áo bị phanh rộng cười lạnh nói: “Ai muốn ai?”
Người đàn ông bị đá văng cũng không giận, y chỉ ngồi dưới đất cười híp mắt nhìn Thiệu Khiêm: “Em muốn tôi.”
Thiệu Khiêm nhìn người đàn ông cười ha ha, xông lên đánh một trận, anh đúng là bạo gan nhỉ.
Người đàn ông bị ăn mấy đấm cũng không trả đũa, chỉ là khi Thiệu Khiêm đưa chân muốn đạp y, thì bị y ôm, rồi sau đó tay phải duỗi ra kéo người vào trong ngực: “Vừa tỉnh lại, có đói không?”
Bị người đàn ông ôm vào trong ngực Thiệu Khiêm tượng trưng vùng vẫy hai cái, khi không lay chuyển được cánh tay y thì lạnh giọng nói: “Lấy móng vuốt của anh ra.
Đến tột cùng anh là ai, tại sao xuất hiện trong địa cung?”
“Thân vương bệ hạ của tôi, nơi này cũng không phải địa cung.” Người đàn ông ôm chặt thiếu niên trong ngực, tay phải đặt lên bụng hắn mở miệng nói: “Chẳng lẽ em không phát hiện, mình bị ép ngủ say sao?”
Thiệu Khiêm nghe vậy nhướng mày, tay phải trực tiếp túm lấy bàn tay người đàn ông đang đặt trên bụng mình: “Anh còn dám lộn xộn, tôi sẽ không khách sáo.”
“Không cần khách sáo.” Đàn ông để Thiệu Khiêm xoay người lại, để hai chân hắn tách ra ngồi trên đùi mình, sau đó nhẹ nhàng đè đầu Thiệu Khiêm kề lên cổ mình: “Em nhất định đói rồi, chờ em ăn no, mới có sức đánh tôi mà đúng không?”
Thiệu Khiêm đối với việc hút máu ít nhiều vẫn có chút kháng cự, nhưng mà, hắn lại không thể ngăn cản bản năng cơ thể, khi nhích lại gần cổ người đàn ông, chỉ cảm thấy mùi thơm ngọt ngào thấm vào da người đàn ông đang tản mát ra, khiến hắn không tự chủ nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy bụng đau nhói.
Người nàn ông một hồi lâu không thấy thân vương nhà y hành động, trực tiếp đưa ngón tay rạch rách cổ mình, tay trái tay ôm đầu tiểu thân vương lại gần thêm một chút: “Có phải rất thơm hay không, có muốn uống một miếng không?”
Vừa rồi có da ngăn trở, Thiệu Khiêm vẫn không thể cảm nhận trực quan hương vị ngọt ngào của máu.
Lúc này, lớp da bảo vệ máu bị rách rồi, mùi vị ngọt ngào lập tức tràn lên não, khiến đầu Thiệu Khiêm vốn đã có chút hỗn độn lúc này cũng không nghĩ ra điều gì khác nữa, khứu giác bị mùi máu ngọt xâm chiếm, hắn đưa đầu lưỡi khẽ liếm, răng nanh mất khống chế mọc dài, rạch ra hai vết thương nhỏ dài trên cổ người đàn ông.
Mùi máu ngọt ngào này, khiến Thiệu Khiêm chìm đắm giống như uống rượu quỳnh tương nồng độ cao vậy, liếm sạch máu chảy xuống trên cổ người đàn ông, răng nanh bén nhọn đâm rách cổ người đàn ông, hút mạnh từng ngụm lớn máu ngọt.
Khi ranh nanh đâm vào cổ, người đàn ông thỏa mãn nheo mắt, vừa rồi y hút máu của thân vương nhà mình, lúc này lại để cho hắn hút của mình, đây có phải là trong em có anh trong anh có em không? Nghĩ tới đây, người đàn ông không nhịn được ôm chặt thân vương đang hút máu mình, đây là thân vương bệ hạ cẩ mình, chỉ thuộc về một mình mình.
Từ nay về sau, hắn chỉ có thể lấy máu của mình làm thức ăn, chỉ có thể là của mình.
Không thể không nói, ham muốn chiếm hữu ẩn giấn dưới đáy lòng người đàn ông giờ đây hoàn toàn bộc phát, y hoàn toàn không cách nào tưởng tượng nếu như thân vương nhà mình hút máu của người khác thì y sẽ làm chuyện gì.
Nhưng mà, có lẽ là máu của người đàn ông quá mức thơm nồng, lúc Thiệu Khiêm đang cố gắng nuốt, ngoài cửa cũng đã vọng tới tiếng vỗ cánh phành phạch.
Mặt người đàn ông mang biểu tình thỏa mãn nhất thời lạnh lùng, sau đó ba cây đinh bạc trong tay phi ra ngoài, tạo thành hình tam giác đóng trên cửa, chỉ thấy cánh cửa màu đen kia ngay khi bị đóng đinh thì biến thành màu trắng bạc, mà ngoài cửa lại vọng tới tiếng hét của dơi.
Thiệu Khiêm như bị âm thanh ngoài cửa quấy rối, cơ thể hắn cứng đờ, động tác cắn nuốt ngừng lại, miệng hơi há ra tựa hồ muốn rời khỏi cổ người đàn ông.
Người đàn ông nhận ra răng nanh lui ra sau, vội vàng đè đầu Thiệu Khiêm xuống, chờ thân vương trong ngực tiếp tục hút, mới dùng tay phải khẽ vuốt ve lưng Thiệu Khiêm, phía sau lại càng được voi đòi tiên đưa tay dò vào trong áo quần.
Lúc này tất cả giác quan của Thiệu Khiêm đều bị vị máu ngọt trong miệng chiếm cứ đi, đâu còn thời gian quan tâm lúc này người đàn ông đang làm gì? Cho nên, đối với động tác càng ngày càng càn rỡ của y, cũng không ngăn cản gì thêm.
Hồi lâu sau, cửa lần nữa vang tiếng va chạm, nhưng mà, lần này Thiệu Khiêm cũng không bị ảnh hưởng, hắn thậm chí khi cửa vang tiếng va chạm thì nghiêng đầu tựa vào lên vai người đàn ông, tay vốn đang ôm chặt người đàn ông, cũng thả lỏng.
Ngón tay mang ánh sáng trắng của người đàn ông lướt qua cần cổ bị thương, chỉ thấy vết thương ở đó theo động tác của y từng chút một khép lại, cho đến cuối cùng hoàn toàn không nhìn ra hình dáng bị thương.
Sau khi vết thương khép lại, người đàn ông ôm Thiệu Khiêm đã xụi lơ ngã xuống vào trong ngực, đôi mắt hiện lên ánh sáng xanh quét qua gương mặt xinh xắn của Thiệu Khiêm, cuối cùng dừng lại trên môi nhuốn máu đỏ thẫm.
Môi đỏ mọng cùng làn da có hơi nhợt nhạt của thân vương tạo thành so sánh mãnh liệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người đàn ông cảm thấy thân vương thế này đẹp đến rung động tâm hồn, thật sự nếu so hoa hồng của Van Lindberg còn muốn dụ người mê say hơn.
Thân vương bệ hạ như vậy, phải giấu hắn đi, không cho ai thấy.
Nhưng mà, y cũng biết, nếu như mình dám làm như vậy, thân vương bệ hạ của y nhất định sẽ không cho y sắc mặt tốt gì.
Cho nên, người đàn ông chỉ có thể nhét suy nghĩ mê người này ở nơi sâu nhất.
Nhưng, ôm thân vương nhà y đi ra ngoài thế này tựa hồ mục tiêu quá lớn.
Người đàn ông ôm n thân nhà y khoa tay rồi múa chân, cuối cùng cũng không biết dùng biện pháp gì, trực tiếp biến tiểu thân vương thành một con dơi màu vàng.
Người đàn ông vứt quần áo rớt xuống qua một bên, sau đó hai tay nâng con dơi nhỏ, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm chỗ giữa hai chân nó.
Cuối cùng lại có chút thô bỉ hôn lên cánh dơi, trên mặt nở nụ cười bỉ ổi cực độ.
Không thể không nói, thật may y hôn lên cánh, nếu như hôn nơi không thể miêu tả, đó mới là thật sự quá đáng.
Dĩ nhiên, nói không chừng trong những ngày kế tiếp, người nào đó có thể biểu diễn cho người khác những thứ càng quá đáng hơn.
Dù sao, nhận biết qua nhiều thế giới như vậy, cái gọi là giới hạn cuối cùng này là dùng để phá vỡ chẳng phải sao?
Một tay ôm thân vương nhà mình, tay phải tụ tập ánh sáng trắng, sau khi tạo thành quả cầu ánh sáng thì ném lên trần nhà phòng dưới lòng đất, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, khi quả cầu ánh sáng chạm đến trần nhà thì vỡ ra, trực tiếp khiến toàn bộ lâu đài nổ ra một lổ thủng, lúc này, những con dơi mười dặm chung quanh đều bị nổ chết, núi rừng vốn được coi là yên tĩnh lập tức sôi trào.
Nhưng mà, người đàn ông còn có thể sợ những sinh vật hắc ám này? Sau lưng y trực tiếp xòe ra đôi cánh màu đen, vỗ cánh trong phòng hai cái, hai tay nâng thân vương nhà y từ nóc phòng vỡ tan bay ra ngoài.
À, trước khi rời đi còn không quên dùng chân móc lấy bạc giam cầm cùng đi.
Những huyết tộc vất vả lắm mới phá cửa phòng dưới lòng đất, đi vào thì thấy bóng lưng người đàn ông bay ra, mấy người cầm đầu thấy thế trực tiếp biến thành con dơi màu đen lớn chừng nắm đấm đuổi theo.
Nhưng mà, bọn họ mặc dù tốc độ khá nhanh, nhưng người đàn ông cũng không phải ăn chay, y trực tiếp để thân vương nhà mình trong túi áo gần sát ngực, sau đó chân móc bạc giam cầm hất lên, sau đưa tay nắm lấy bạc giam cầm giữa không trung, trực tiếp trở tay quất về phía mấy con dơi già đang đuổi theo.
Người ngoài không biết sự lợi hại của bạc giam cầm, mấy con dơi già này còn có thể không biết? Khi thấy ánh bạc thoáng qua, cả bọn lập tức không đuổi theo nữa, vội vàng né tránh.
Trong đó hai con dơi hơi nhỏ còn va vào nhau lúc tránh né.
Lúc này người đàn ông chỉ mong nhớ thân vương bệ hạ trong túi, đâu thèm chơi với mấy con dơi già không biết đã sống bao nhiêu năm này? Y trực tiếp nắm bạc giam cầm trong tay, vỗ cánh bay thật xa.
Mấy con dơi già kia bị quất né tránh tứ tung tức giận đến phát run, có làm sao bọn họ cũng không nghĩ tới, bạc giam cầm thật vất vả dùng máu của thân vương trao đổi với lão bất tử kia thế mà bị người cướp đi rồi.
Ờ, cùng bị cướp chung còn có thân vương bệ hạ đang say ngủ.
Ban đầu bọn họ tính kế khiến cho thân vương bệ hạ ngủ say, thậm chí sau khi hắn ngủ còn lấy đượ máu của hắn, sau đó còn dùng để trao đổi với bạc giam cầm với loài người tham lam đoản mệnh…
Nếu thân vương bệ hạ vẫn không tỉnh lại, vậy bọn họ tất nhiên có thể chiếm đoạt toàn bộ thế giới bóng tối, xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra, còn có thể nói cho những người ủng hộ thân vương kia, thân vương của bọn hắn bởi vì chán ghét bóng tối vô hạn, muốn vĩnh cửu rơi vào trong giấc ngủ say.
Nhưng mà, bây giờ thân vương bệ hạ bị cướp đi rồi, nếu như thân vương tỉnh lại…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...