Cơ mà ấy, hôn một hồi thì biến tướng rồi, cánh tay Ứng Phỉ ôm Thiệu Khiêm càng ngày càng dùng sức, kéo Thiệu Khiêm gần sát mình hơn, đôi tay cũng không giới hạn ôm chặt người bất động, bắt đầu chậm rãi hoạt động vuốt ve sau lưng Thiệu Khiêm.
Lúc này Thiệu Khiêm cũng ít nhiều có chút động tình, hắn đang muốn rút lui nhắc nhở Ứng Phỉ lúc này đang bên ngoài, thì nhận ra bàn tay gian xảo của tên này đã tùy tiện lột đai lưng của mình, lôi kéo hai cái, rồi sau đó xảo quyệt đưa vào trong áo.
Nhận ra tay phải cơ hơi lạnh lẽo tàn phá bên hông mình, vừa bóp vừa xoa thật là không vui.
Nhưng mà, Ứng Phỉ sờ kích động, Thiệu Khiêm thì đen mặt, ngươi quả thực giống như bật hack tool vậy, Đã bảo chưa từng làm rồi mà? Tại sao vừa mới bắt đầu không thạo chỉ biết gặm người, nhưng mà bây giờ đã biết tháo đai lưng người ta chui người áo rồi?
Tay phải Thiệu Khiêm vỗ lưng Ứng Phỉ tỏ ý buông mình ra.
Nhưng mà, hắn hiển nhiên vẫn coi thường lực hành động của Ứng Phỉ, tên này cảm giác có bàn tay vỗ sau lưng cũng chỉ dừng một chút, sau đó dứt khoát nghiêng về trước giam người giữa bàn đá và mình, tay phải chui vào áo ôm chặt eo Thiệu Khiêm, tay trái tách đùi phải của Thiệu Khiêm ôm eo mình, để mông của Thiệu Khiêm vừa vặn để ở vị trí nào đó.
Thiệu Khiêm bị tên này chặn miệng không nói được gì, nhưng bị một chuỗi động tác của tên này chọc tức đỏ mặt, còn biết xấu hổ hay không? Đang ban ngày ban mặt còn đang lương đình nữa, nếu như có người đi vào…
Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, nhưng dường như chống cự người kia càng hưng phấn, tay đưa vào vạt áo đã tới đai lưng nội, một tay nắm mông thịt nhẹ nhàng nắn bóp.
(những từ nhạy cảm đã bị * và □ thay thế rồi, nên tui sẽ chém theo ý tui hiểu nhe hihi)
*đai lưng nội: có hai loại định nghĩa về đai lưng ở đây đó là đai lưng nội và đai lưng ngoại.
Đai lưng ngoài là dạng đeo bên ngoài áo (đa phần là nữ dùng nhiều và trong quân đội).
Còn đai lưng nội là đeo trên lưng quần để cố định quần
đai lưng theo kiểu quân đội Nếu còn dung túng như vậy nữa, người này chỉ sợ sẽ cởi áo hắn trong ngự hoa viên mất.
Tay phải của Thiệu Khiêm ấn lên trán Ứng Phỉ đẩy đầu y ra một chút: “Đủ rồi.”
Bị người đẩy ra Ứng Phỉ rất bất mãn, hắn thúc hạ bộ vào Thiệu Khiêm, tay trái nắm tay Thiệu Khiêm để xuống, ngay sau đó lại đến gần cỗ Thiệu Khiêm gặm một miếng: “Không đủ.
Mãi mã không đủ.”
Làm sao có thể? Càng đến gần người này, y lại càng không nhịn được muốn lấy được càng nhiều.
Muốn cởi quần áo của hắn, trực tiếp đè hắn trên bàn đá, xỏ xuyên cơ thể hắn…
Nghe hắn rên rỉ dâm dục, nhất định có thể thắng được tất cả phàm âm tiên nhạc.
Thiệu Khiêm bị Ứng Phỉ gặm một cái, hô hấp không tự chủ được dồn dập, mà khi hô hấp hắn rối loạn, hắn ngồi xuống nơi nào đó dường như có hơi cứng.
“Lúc này, lúc này còn ở bên ngoài.” Bây giờ hô hấp Thiệu Khiêm đã rối loạn không ít, trên trán cũng ra chút mồ hôi, hắn cố gắng muốn bình phục hô hấp: “Nếu như có người xông vào vậy thì không tốt.”
“Không sao, có ám vệ.” Ứng Phỉ nói xong kéo tay trái Thiệu Khiêm đặt trên môi gặm hai cái: “Ta đã sớm dặn dò, trong ngự hoa viên trừ ám vệ, những người khác đều không được đi vào.”
Hử? Trừ ám vệ?
Sắc mặt Thiệu Khiêm nhất thời đen không ít, trên mặt hắn kéo ra một nụ cười hơi dữ tợn: “Theo ngươi nói, vừa rồi những hành động của chúng ta đều bị ám vệ để trong mắt?”
Ứng Phỉ nghẹn họng, sau đó đảo mắt một vòng lập tức đứng đắn nói: “Đương nhiên là không thể.”
Thiệu Khiêm sống chung với y nhiều năm như vậy, thấy biểu cảm y như vậy, còn có thể không biết tên này đang nói dối? Tên này sắp xếp ám vệ trông chừng ngự hoa viên không cho người vào đương nhiên là thật, kêu ám vệ trông nom ngự hoa viên nhất định cũng là thật, nói cách khác, vừa rồi bọn họ hôn nhau đều bị người ngoài nhìn trong mắt?
“Ha ha.” Thiệu Khiêm cười ha ha với Ứng Phỉ hai tiếng muốn đứng dậy, nhưng mà, hắn hiển nhiên đánh giá thấp lực hành động của Ứng Phỉ, bên này hắn còn chưa kịp đứng dậy, đã bị người nào đó dùng sức gánh trên vai nhanh chóng đi tới trước.
“Ngươi, ngươi đi đâu?” Thiệu Khiêm lập tức tức giận đánh Ứng Phỉ hai cái, người này thật sự không biết nặng nhẹ, gánh người trên vai như, ngươi cũng không xem bả vai của ngươi cứng thế nào.
“Chúng ta đến tẩm cung được không?” Hoàng đế bệ hạ tuy là ngữ điệu hỏi, nhưng ngài càng đi càng nhanh bước chân cũng sắp bay lên là sao đây?
“Khó chịu.” Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy não có chút ứ máu, hắn dùng sức đập vai Ứng Phỉ tỏ ý y để mình xuống: “Ngươi, ngươi mau để ta xuống.”
Bước chân Ứng Phỉ hơi ngừng lại, rồi sau đó tay phải dùng sức trực tiếp nắm eo người ôm vào trong ngực: “Như vậy còn khó chịu không?”
Gân xanh trên trán Thiệu Khiêm không ngừng nhảy, vừa rồi gánh trên vai rất khó chịu, bây giờ ngươi ôm công chúa như vậy sẽ dễ chịu hơn?
“Ta tự đi.” Thiệu Khiêm ôm Ứng Phỉ trực tiếp cắn lên vai y, dĩ nhiên, cũng không có dùng nhiều sức, nhiều nhất là khiến y cảm thấy hơi đau đau thôi.
Tay Ứng Phỉ ôm Thiệu Khiêm run một cái, sau đó ôm người chặt hơn bước chân càng nhanh.
Tiểu trạng nguyên nhà y đã không kịp đợi? Xem ra mình phải nhanh hơn nữa mới được.
Nếu Thiệu Khiêm biết suy nghĩ của tên này, nói không chừng sẽ bị y chọc giận đến cắn nát một hàng răng, bây giờ bản lĩnh xuyên tạc ý của người khác đúng là càng ngày càng tốt rồi.
Thấy sắp ra khỏi ngự hoa viên, Thiệu Khiêm giãy giụa trong ngực Ứng Phỉ, giờ nếu bị Hoàng đế ôm ra ngự hoa viên, không tới nửa ngày đã bị truyền ra tiểu trạng nguyên bị bệ hạ vừa ý thu làm sủng thị.
Ứng Phỉ thấy hắn giãy giụa lợi hại, sợ mình ôm không vững sẽ ngã xuống vội vàng thả người xuống: “Từ từ thôi, té thì làm sao?”
Cách đó không xa ám vệ ẩn thân nghe thấy hoàng đế nói vậy cứ ngỡ mình nghe nhầm, đây… đây có đúng là Hoàng đế ngăn cản thái y của tiên hoàng, giam lỏng đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, lấy thế lôi đình thu phần lớn thế lực của Tam vương gia? Giọng điệu cưng chiều này của ngài là sao vậy? Đã bảo là lạnh tim lạnh phổi lãnh khốc vô tình rồi cơ mà? (Nói con khỉ gì vậy?)
Thiệu Khiêm chỉnh lại quần áo mình, rồi sau đó nhìn một cái nói: “Hôm nay ngươi ôm ta ra ngự hoa viên, không sợ ngay mai thì có người dùng cái chết khuyên can kẻ ban ngày tuyên dâm là ngươi sao?”
“Ai dám?” Ứng Phỉ giúp Thiệu Khiêm sửa sang lại áo quần, nắm tay hắn đi ra ngoài: “Chuyện trong cung đều là cấm kị, dù hôm nay trẫm ôm ngươi ra ngự hoa viên, chỉ cần ngày mai dám có người nói gì trên đại điện, chính là tội lớn theo dõi hoàng tộc, đến lúc đó chớ nói hắn đập đầu chết trên kim điện, chỉ sợ toàn tộc của hắn đều phải bị liên lụy.”
Thiệu Khiêm nghe vậy bất đắc dĩ nói: “Ngươi làm việc như vậy, không sợ bọn họ lật đổ ngươi?”
“Chỉ cần ngươi đứng bên cạnh ta là được.” Ứng Phỉ quay đầu hiếm thấy nở nụ cười tươi: “Vả lại, bọn chúng muốn làm phản sớm muộn đều sẽ có một lần, có một số việc dù ta không làm, bọn chúng vẫn sẽ không cảm thấy ta là một Hoàng đế tốt.”
Ban đầu, tên này còn tự xưng là trẫm, bây giờ đã nắm tay Thiệu Khiêm tự xưng là ta, hơn nữa, tuy ngài kéo tay người ta, nhưng tay lại lên xuống sờ cổ tay người ta là sao đây?
“Tự tin là chuyện tốt, nhớ đừng có tự đại.” Tuy hắn biết được bản lĩnh chồng mình như thế nào, nhưng dù gì vẫn không nhịn được nhắc nhở.
Ứng Phỉ nghe vậy không những không tức giận, mà bước chân đi bộ lơ lửng một chút.
Y vốn suy nghĩ, tiểu trạng nguyên nhà y nhất định không muốn phục tùng dưới thân người khác, y thậm chí đã chuẩn bị uy hiếp dụ dỗ rồi, thật sự không muốn buông tay tiểu trạng nguyên.
Nhưng, vừa rồi y nghe lời tiểu trạng nguyên nhà mình nói, thật sự tâm tư cũng muốn bay, có lẽ tiểu trạng nguyên nhà y cũng thích mình? Nhận biết này khiến Hoàng đế bệ hạ đi bộ cũng bay bay.
Thiệu Khiêm buồn cười nhìn Ứng Phỉ cười toe toét với mình: “Coi kia ngu quá đi.”
“Có thể lấy lòng ngươi, dù có ngu thật cũng đáng giá.” Đời này Ứng Phỉ chưa từng nói câu nào buồn nôn như vậy, đối mặt với tiểu trạng nguyên nhà y, cứ như vậy trực tiếp bật thốt lên.
Ám vệ vẫn đi theo bệ hạ cảm thấy mắt mình không sống lâu, đầu tiên là thấy bệ hạ ở ngự hoa viên kéo tiểu trạng nguyên làm bừa mà bị cự tuyệt, lúc này lại nghe thấy bệ hạ tự nói mình ngu…
Có lẽ, sau khi trở về, họ phải để lại di thư cho chính mình, sẵn sàng bị bệ hạ diệt khẩu bất cứ lúc nào.
“Miệng lưỡi trơn tru.” Thiệu Khiêm tuy nói như vậy, nhưng vẫn bị Ứng Phỉ chọc cười.
Người này bất kể trải qua bao nhiêu đời, luôn có thể thăm dò sở thích của hắn, giống như… chính mình vậy.
“Cũng chỉ với ngươi mà thôi.” Hai người dọc theo đường đi miệng không nhàn rỗi, sau khi tới tẩm cung của Ứng Phỉ, dứt khoát khóa cửa điện lại, đề người lên cửa hôn.
“Ngươi…” Thiệu Khiêm còn chưa kịp nói gì đã bị Ứng Phỉ vội vàng động tác chặn miệng.
Lúc này cũng không phải là ở bên ngoài, Ứng Phỉ đã hoàn toàn buông thả, trực tiếp đè người trên cửa vuốt ve qua loa, tay trái đưa lên đỉnh đầu Thiệu Khiêm, trực tiếp rút cây trâm ra, tháo đai buộc trán mặc cho mái tóc đen của Thiệu Khiêm xõa tung.
Thiệu Khiêm nghe được tiếng đai buộc trán rơi xuống đất, nghĩ thầm ngay mai bắt người này bồi thường cái mới thôi.
Ứng Phỉ cũng mặc kệ đai buộc trán rơi xuống đất ra làm sao, y ôm cả người Thiệu Khiêm, kéo người đi tới nhuyễn tháp ở ngoại thất nằm xuống, tay phải lần nữa cởi đai lưng tiểu trạng nguyên vừa cột chắc không bao lâu.
Lúc này, không có trói buộc ngoại sam lỏng lẽo, phục tùng dán vào trên người Thiệu Khiêm, Ứng Phỉ nhìn Thiệu Khiêm khắp người quần áo đỏ nằm trên nhuyễn tháp hô hấp không tự chủ được thô gấp hơn một chút, y quỳ ngồi giữa hai chân Thiệu Khiêm, tay phải có chút run rẩy kéo ra vạt áo của tiểu trạng nguyên, sau đó đồ lót…
Sau khi cởi toàn bộ ngoại sam và đồ lót ra rồi, Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng đẩy ra hai lớp y sam, nhìn ngực trắng nõn trước mắt, cùng với hai nụ hồng mai không tự chủ được nuốt nước miếng, nơi này cảnh thật đẹp.
Ánh mắt Ứng Phỉ từ ngực trắng nõn khó khăn dời đi, từ ngực hướng lên trên, quét qua yết hầu xinh xắn, cằm bóng loáng, môi củ ấu xinh đẹp, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng… chính là đôi mắt phượng khẽ xếch, trong mắt ánh nước đảo quanh, tựa như xuân… tựa như ý…
Thấy cảnh đẹp này, Hoàng đế bệ hạ không tự chủ được nuốt nước miếng, nguyên nơi nào đó đã bình thường, cũng không tự chủ được lần nữa đứng dậy.
“Của ta…” Lời tiếp theo Thiệu Khiêm không nghe rõ, bởi vì sau khi Ứng Phỉ hàm hàm hồ hồ nói hai chữ, hai chữ sau đó đã bị kẹt trong miệng mình.
Động tác tiếp theo của Hoàng đế bệ hạ, ngự hoa viên lại không thể so sánh, tên này dùng sức hôn Thiệu Khiêm, cở áo quần người ta xuống, kéo ra đồ lót màu trắng bỏ lên giường, rồi ôm tiểu trạng nguyên toàn thân đồ đỏ ngã lên nhuyễn tháp…
Tóc đen, đồ đỏ… làm da thịt trắng nõn hơn… cũng… mê người hơn….