Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai


Thái giám đứng bên cạnh hồi lâu không nghe thấy hoàng đế để cho đứng dậy cũng có chút khó hiểu, hắn nhìn hoàng đế, lại theo ánh mắt của y nhìn xuống dưới, khi thấy tiểu trạng nguyên đối mặt với hoàng đế thì không khỏi sững sốt, sau đó trong lòng âm thầm kêu khổ, tiểu trạng nguyên này thật không hiểu quy củ, trong triều đình, thân phận như ngươi há có thể ngẩng đầu?
“Bệ hạ, ngài xem…” Thái giám ôm quyền cung kính nói: “Thời gian không còn sớm, ngài xem…”
Đây đã là lần thứ hai bị cắt ngang trong hôm nay rồi, mặt Ứng Phỉ cũng đen thành cục than rồi, ánh mắt y nhìn thái giám phục vụ bên cạnh, sau đó lạnh lùng nói: “Các khanh bình thân.”
Mọi người quỳ bên dưới nghe thấy giọng của Hoàng đế cũng sắp lạnh thành vụn bang rồi, quả thật nghe vào tâm can ai cũng run rẩy, sau khi bò dậy ai ai cũng cúi đầu không dám có động tác nào, rất sợ Hoàng đế không ưa ai, muốn chỉnh một phen.
Thiệu Khiêm đứng dậy theo chúng thần, những người khác đều là bộ dạng run sợ trong lòng, mà hắn lại cao hơn người khác nhiều, ánh mắt Hoàng đế thỉnh thoảng nhìn sang, hắn còn nhoẻn miệng cười với y.
Thái giám phục vụ bên cạnh, đâu thể nói là bị trạng nguyên lang không hiểu quy củ này cười mà kinh hồn bạt vía, ngươi nói xem một trạng nguyên lang như ngươi phẩm cấp cũng không có, là lại nhìn chằm chằm bệ hạ làm chi? Bộ không sợ bệ hạ giận lên, trực tiếp mang ngươi xuống chém đầu?
Nhưng mà, Ứng Phỉ sẽ giận khi có người nhìn? Đó là đương nhiên không thể.

Y chỉ mong tâm mắt của người này chỉ nằm trên người mình.

Bị Thiệu Khiêm dùng tầm mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Hoàng đế bệ hạ bày tỏ, mình rất hưởng thụ.
Nghĩ thấy không cần dò xét, Hoàng đế này chắc là bạn đời nhà mình rồi, đôi mắt nhỏ luôn luôn liếc tới đây, thật khiến cho người ta không nhận ra đều khó.
“Các khanh có chuyện quan trọng gì không?” Ứng Phỉ tuy giọng lạnh muốn rớt vụn băng, nhưng trời sinh Thiệu Khiêm đã nghe ra vội vàng trong đây.

Hàm ý thì lại là không rõ lắm, có chuyện thì nói mau, không có thì đi nhanh lên.
Trời sinh, đã có người không muốn như ý Hoàng đế.

Y mới vừa hỏi có chuyện quan trọng gì không, thì có đại thần đứng dậy.


Khi Ứng Phỉ thấy có người đứng ra, thật sự hô hấp cũng rối loạn một chút, ngươi nói coi bình thường đều không thấy ngươi nói chuyện gì, sao đến hôm nay lại có chuyện quan trọng bẩm báo?
Có lẽ hôm nay có người không thích để Hoàng đế đi trước, một người bẩm báo xong một người khác lập tức tiếp nối, đúng là một giây cũng không dừng lại, giống như ngắm trang sức vậy.
Thiệu Khiêm đứng phía dưới nhìn gương mặt càng ngày càng đen của Ứng Phỉ, chẳng biết tại sao hình dáng y rõ ràng không kiên nhẫn, cắn răng nghiến lợi muốn đuổi người, nhưng lại cố nhẫn nại thật là hài hước.
Nhưng mà, Ứng Phỉ trong lòng giận, mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này, cần gì phải nói trên đại điện? Ngươi trực tiếp viết chiết tử, đưa tới cho trẫm vậy là ngươi được duyệt rồi.
Lúc này trong lòng Ứng Phỉ tức giận quá chừng, quả thực muốn đuổi đám trọng thần trong triều ‘không làm chính sự’ này ra khỏi kim điện.

Chẳng qua, mỗi lần hắn muốn đuổi người, ánh mắt cũng sẽ không tự chủ nhìn sang tiểu trạng nguyên, khi thấy ánh mắt có vẻ hài hước của người này, lại gắng gượng nhịn lửa giận.
Tiểu trạng nguyên tựa hồ thích xem náo nhiệt? Nhưng hôm nay trẫm chính là buổi náo nhiệt hắn muốn xem phải làm sao đây?
Trả lời: Cố mà diễn cho tốt.
Hoàng đế thật sự cảm thấy mình ngốc lăng rồi, từ đêm hôm qua đến bây giờ cũng không quá bình thường.

Ứng Phỉ từ khi nhân nhượng người ngoài? Hôm nay lại chỉ vì một trạng nguyên nho nhỏ mà nhẫn nhịn nghe mấy chuyện tầm phào này.
Lại nói, là người phục vụ bên cạnh Ứng Phỉ, nhãn lực thì đúng là thể thiếu.

Thái giám này tuy rất cung kính đứng một bên cúi đầu rũ mắt cung kính, thực ra lại ở trong tối quan sát sắc mặt Hoàng đế.
Lúc này thấy gương mặt đen thui của Hoàng đế, tiếng hô hấp cũng lớn hơn ngày thường một chút, nhất thời biết Hoàng đế đã không chút kiên nhẫn nghe những chuyện vụn vặt này nữa rồi.

Vì vậy, thái giam đứng bên phải ho khan một tiếng mở miệng nói: “Chư vị đại nhân, chuyện như vậy có thể viết chiết tử tấu lên.”

Người đang bẩm báo phía dưới nhất thời hơi sửng sốt, rồi sau đó nhìn gương mặt đen thùi của Hoàng đế bèn ôm quyền nói: “Là thần sai lầm, hôm nay sẽ viết chiết tử tấu lên bệ hạ.”
“…” Hoàng đế vừa định cố mà diễn cho tốt câm nín, y mắt đao mài soàn soạt đâm lên người thái giám nhiều chuyện, sau hồi lâu mới cắn răng nghiến lợi nói: “Vậy thì, bãi triều.”
Thái giám lúc này trong lòng khổ, đây… đây chẳng lẽ là hắn hiểu sai ý? Nhưng thấy sắc mặt bệ hạ đen thui rất là không kiên nhẫn, chẳng lẽ không phải bị những chuyện vụn vặt tào lao này làm phiền lòng?
Thái giám bày tỏ, tâm tư bệ hạ thay đổi quá nhanh, làm nô tài thật là không đoán ra.
Những đại thần đều là người biết nhìn sắc mặt, từng người ngẩng đầu nhìn sắc mặt bệ hạ không được tốt cho lắm, vội vàng quỳ thỉnh an lui ra ngoài.
Thiệu Khiêm đi theo mọi người lui ra ngoài, hắn chậm chạp đi sau cùng, chờ Ứng Phỉ sai người tới kêu hắn.
Mà lúc này Thiệu Khiêm không biết rằng, Ứng Phỉ hạ triều trong lòng cũng không có vui vẻ bao nhiêu, lúc này y đang mặt lạnh, suy nghĩ xem lát nữa nên gọi tiểu trạng nguyên đi đâu mới có thể biểu dương coi trọng của mình dành cho hắn?
Hoàng đế bệ hạ chưa bao giờ lấy lòng người khác cảm thấy khó khăn.

Nếu trực tiếp triệu người đến tẩm cung có tỏ ra tùy tiện quá không? Nếu đến ngự thư phòng, lại hình như không phải chuyện quan trọng để đến đó.

Vậy… vậy hôm nay nên làm thế nào đây?
Mà thái giám vẫn luôn đi theo sau lưng Ứng Phỉ làm nhiệm vụ, theo y đi về phía trước, ánh mắt thì thỉnh thoảng nhìn gáy của Ứng Phỉ.

Gì? Ngươi nói nhìn gáy làm gì? Hắn đứng sau lưng Hoàng đế, dù sao cũng không thể nào thấy được sắc mặt phải không? Chỉ có thể nhìn gáy người ta, phòng bệ hạ có chuyện gì dặn dò.
Đây đúng là nghĩ cái gì, sẽ tới cái đó.

Thái giám hôm nay đã bị trợn mắt nhìn ba lần đang nghĩ nên làm sao lấy lòng Hoàng đế, thì nghe được người trước mặt nhẹ giọng thở dài.

Nghe được Hoàng đế than thở thái giám tinh thần tỉnh táo, hắn vội vàng nhẹ giọng mở miệng nói: “Bệ hạ có chuyện phiền lòng ạ?”
Thái giám hỏi xong Ứng Phỉ mới dừng bước lại, xoay người mắt lạnh nhìn chằm chằm thái giám không nói chuyện.
Lúc này, thật sự đã dọa thái giám quỳ xuống, còn là cái kiểu bò sát đất.

Lúc này hắn rất muốn cắn nát đầu lưỡi của mình, mình đúng là không đầu óc, tâm tư bệ hạ là điều hắn có thể tùy ý đoán?
Ứng Phỉ nhìn thái giám nằm dưới đất run lẩy bẩy cũng không dám lên tiếng chậm rãi nói: “Trẫm cần gặp một người, nên chọn nơi nào thích hợp?”
Thái giám nghe vậy không khỏi sửng sốt một chút, rồi sau đó hắn thoáng nâng người lên một chút dò xét nói: “Nếu là nghị sự dĩ nhiên là ngự thư phòng mới ổn.”
“Nếu là nghị sự còn cần ngươi nói?” Ứng Phỉ cảm thấy, người bên cạnh mình đúng là đần độn, nếu là gặp triều thần trẫm còn cần hỏi ra?
“Không bằng… không bằng đến ngự hoa viên?” Thái giám vội vàng nói: “Lúc, lúc này ngự hoa viên hoa nở đẹp lắm, ở đó ngắm hoa phẩm trà còn có thể giải sầu.”
Ứng Phỉ nghĩ cũng hợp lý, y lập tức hài lòng gật đầu: “Đúng như lời ngươi nó, bãi giá ngự hoa viên, còn có mời Đới Hiên tới cho trẫm.”
“Vâng.” Thái giám sợ đổ mồ hôi lạnh toàn thân sau đó thở phào nhẹ nhõm, thật may mình cơ trí nghĩ tới ngự hoa viên, trong vườn lúc này hoa nở đang đẹp, nơi này mở tiệc tiếp khách là thích hợp quá chừng.
“Nhớ phải mời đó.” Ứng Phỉ không yên lòng lần nữa dặn dò: “Nhớ không thể tiếp đón không chu đáo.”
“Vâng.” Trán thái giám trán đầy mồ hôi lạnh cũng không dám lau, nhìn bệ hạ lên nhuyễn kiệu sau đó tự mình đi tìm tiểu trạng nguyên Đới Hiên.
Thiệu Khiêm khoan thai chậm rãi lắc lư ở phía sau cùng, nhìn chư vị đại nhân ôm quyền nói tạm biệt, hắn thì ở tuốt phía sau không người chào hỏi.

Nghĩ cũng đúng, lúc này tiểu trạng nguyên trên căn bản cũng không là gì hết, đâu đủ tư cách để đại thần trong triều chào hỏi hắn?
Thấy đại thần trong triều tụ năm tụ ba kết bạn rời đi, Thiệu Khiêm một không ai biết, hai không có xe ngựa, cứ như vậy lắc lư đi tới cửa cung.
Hắn bên này mới đi không bao xa, đã nghe thấy cách đó không xa có người gào thét.

Thiệu Khiêm nhĩ lực tốt lắm, lại làm sao có thể không biết người này đang kêu ba chữ trạng nguyên lang? Hắn lộ vẻ nghi hoặc xoay người nhìn ra sau, chỉ thấy thái giám chạy đầu đầy mồ hôi búi tóc cũng có xốc xếch.
“Công công sao vậy?” Thiệu Khiêm giả vờ như không hiểu ôm quyền nói: “So lại chạy gấp gáp như vậy?”
“Ngươi cùng…” Thái giám mệt thở hồng hộc, lúc nói chuyện cũng tỏ ra có chút không kiên nhẫn.


Chỉ có điều, hắn mới vừa nói ra khỏi miệng, thì nhớ lại bệ hạ có kêu hắn ‘mời’ người tới, lập tức liền sửa lại giọng điệu: “Bệ hạ có nói, lệnh nô tài mời trạng nguyên lang đến ngự hoa viên.”
Thiệu Khiêm giả vờ sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Vâng.

Công công mời.”
“Mời ngài.” Thái giám thấy Thiệu Khiêm không có hỏi nhiều thì thở phào nhẹ nhõm.

Hắn dẫn người đi về phía ngự hoa viên
Bên này từ sớm đã đến ngự hoa viên Ứng Phỉ thật sự chờ sốt ruột, đều qua một khắc đồng hồ rồi, sao còn chưa mang người tới? Chẳng lẽ nô tài kia nói chuyện không được dễ nghe, đã dọa người chạy rồi?
Nghĩ đến khả năng này sắc mặt Hoàng đế lại có chút không tốt, nếu dọa người chạy, y sẽ phạt tên kia đi chùi bồn cầu.

Còn như… còn như tiểu trạng nguyên không thể kịp thời đến đây, vậy thì… thì để hắn ở lại trong cung với trẫm.
Nghĩ đến ngày sau tiểu trạng nguyên lúc nào cũng bên cạnh mình, Hoàng đế lập tức bắt đầu cân nhắc, tẩm cung mình phải tu sửa như thế nào mới có thể làm cho tiểu trạng nguyên ở thoải mái.
Chỉ là, sao ngài lại chưa chưa từng nghĩ, dù ngài muốn thu tiểu trạng nguyên vào cung, vậy cũng không thể theo ngài ở cùng một tẩm cung mà? Nếu ngài thật sự quyết định như vậy, chỉ sợ qua sáng hôm sau lại có mấy đại thần muồn dùng đầu mình thử độ cứng của cột kim điện.
Đang lúc Ứng Phỉ suy nghĩ bậy bạ, giương mắt đã thấy thái giám dẫn tiểu trạng nguyên đi vào, trong lúc nhất thời, Ứng Phỉ đầy tim đầy mắt đều là thiếu niên lang dịu dàng bị thái giám siết cổ tay kéo tới.
“Thỉnh an bệ hạ.” Thiệu Khiêm bị thái giám siết cổ tay kéo vào ngự hoa viên, lại đi đến trước lương đình thì định quỳ xuống hành lễ.
Ứng Phỉ thật có thể để hắn quỳ xuống? Điều đó không thể, khi y vừa thấy tiểu trạng nguyên bị thái giám kéo vào thì trên mặt đã có chút không vui, y còn chưa đụng đến người, một nô tài như ngươi sao dám lấy tay đụng?
Cơ mà, cũng thật may thái giám cách áo quần kéo Thiệu Khiêm, nếu không, nói không chừng thật sự bị Hoàng đế cho phạt đi chùi bồn cầu luôn rồi.

Dù sao, Hoàng đế bệ hạ nhìn như không câu nệ tiểu tiết, trong một số chuyện, thật sự là tên nhỏ mọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui