Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai


Trước mắt Thiệu Khiêm thoáng cái trở về tinh hải, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mặt chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút chua xót, hắn nhìn trước mặt điểm sáng không ngừng nhấp nháy, muốn học đứa bé trong giấc mơ nắm trong lòng bàn tay, nhưng ngay khi tay hắn tiếp xúc tới điểm sáng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Ngay khi ý thức biến mất, Thiệu Khiêm không nhịn được muốn chửi tục, sao hắn lại quên, những điểm sáng là mỗi tiểu thế giới? Làm sao lại không nhớ, chỉ cần tiếp xúc tiểu thế giới sẽ tiến vào trong đó chứ?
Sau khi Thiệu Khiêm rời khỏi tinh hải, tất nhiên không thể nhìn thấy, điểm sáng bị hắn chạm vào bị bóng người mơ hồ cầm trong tay, khi điểm sáng đó chạm trúng ‘tay’ người này, sau đó giống như nũng nịu vòng quanh ‘tay’ người kia mấy vòng.
Người kia khẽ cười ngón tay nhẹ nhàng gõ lên điểm sáng, rồi sau đó giống như Thiệu Khiêm rời khỏi tinh hải.
Bên này Thiệu Khiêm mới vừa khôi phục ý thức, đã bị người đánh một cái, hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn sáng bên tay trái, khi thấy nam nhân trung niên đầu đội mũ quan mặt hết sức không đồng ý thì hết cả hồn, giờ lại đến nơi quái quỷ gì đây?
“Trạng nguyên lang, ngươi có ý kiến gì hay?” Lúc này Thiệu Khiêm vẫn trong trạng thái ngơ ngác, lại không phản ứng kịp tiếng trạng nguyên lang này.

Cho đến khi ánh mắt mọi người tại đây đều chuyển lên người này, lúc này mới khiến hắn bừng tỉnh hiểu ra, tiếng trạng nguyên lang này là gọi mình.
“Chuyện… chuyện này…” Thiệu Khiêm tâm tư xoay trăm vòng, lập tức mặt căng đỏ bừng, sau đó lắp ba lắp bắp mở miệng nói: “Vừa rồi, vừa rồi tiểu thần có hơi thất thần… Cũng không… cũng không nghe rõ…”
“Thôi.

Có lẽ là trạng nguyên lang có chút thiếu ngủ.” Người cầm đầu kia mặc đồ tím, trên vạt áo thêu kim long ba móng nhưng làm sao cũng không che giấu được nét gian tà: “Hôm nay tới đây thôi, tạm ngưng thương nghị, ngày khác bàn lại.”
“Vâng.” Những người khác có chút bất mãn trợn mắt nhìn Thiệu Khiêm một cái, nhưng nếu Tam vương gia nói ngày khác bàn lại, bọn họ nhất định cũng không dám nói gì nữa.
Chẳng qua, trạng nguyên lang mới lên này, đúng là kẻ xuất thân nghèo hèn gặp tình cảnh lớn là chân run, Tam vương gia triệu hắn đến đã là cho hắn đủ thể diện, trời sinh vẫn một tên không thức thời, lại ngủ như chết tại thời điểm quan trong này.

Đúng là không nên nói sao nữa.
Thiệu Khiêm lúng túng cười với những người khác, vội vàng đứng dậy đi theo mấy người kia hành lễ, đi cuối hàng lui ra ngoài.
“Hồng tiên sinh, Đới Hiên này chỉ là một trạng nguyên nhỏ bé, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ đuổi về quê làm nhiệm vụ, vì sao ngươi lại kêu bản vương triệu tới?” Đối với việc phụ tá kêu người triệu tiểu trạng nguyên đến cùng nghị sự Tam vương gia rất khó hiểu.

Người này một không quyền thế, hai không chỗ dựa, phụ tá kêu người triệu hắn đến có ích lợi gì?

“Vương gia, lúc này không thể nói, không thể nói.” Hồng tiên sinh vuốt mình mấy cọng râu dê âm hiểm cười nói: “Loại tiểu nhân vật này, dùng tốt, thì có thể tạo nên tác dụng không tưởng được.”
“Ồ?” Tam vương gia luôn vô cùng tin tưởng phụ tá này, cho nên, lúc này nghe lão nói chuyện, cũng không có hỏi lại.
Sau khi Thiệu Khiêm chia tay mấy người kia, kêu hệ thống chỉ đường trở về chỗ ở, chỉ là, chỗ ở của tân khoa trạng nguyên này lại có chút mộc mạc, vừa vào cửa tiểu viện, lúc Thiệu Khiêm đẩy cửa phòng ra, còn có thể cảm thấy có bụi thuận thế rơi xuống.
Lúc này Thiệu Khiêm quả thật không có bao nhiêu thời gian quan tâm mấy đống bụi này, hắn trực tiếp khóa trái cửa phòng, sau đó đi tới nội thất nằm lên giường.
Phóng chút ít lực linh hồn ra ngoài coi như cảnh giác, sau đó Thiệu Khiêm mới kêu hệ thống lấy ra kịch tình của thế giới này.
Kịch tình thế giới này rất đơn giản, Lão hoàng đế có sáu con trai, con lớn chết sớm, vừa qua năm tuổi đã chết, có nghĩa là không có đích trưởng tử.

Nếu đích trưởng tử chết rồi, vậy cứ người thừa kế cứ dựa theo thứ tự, lão nhị nhận đi.
Nhưng mà, sau khi lão đại chết chưa được hai năm, lão nhị thỉnh thoảng cảm phong hàn, không quá hai ngày đi luôn.

Vì thế Hoàng đế quả thật đã phẫn nộ một trận rất lớn, xử tử toàn bộ cung nữ thái giám chăm sóc nhị hoàng tử chôn theo.
Hai vị hoàng tử đầu đã ngủm, vậy bây giờ đến phiên lão tam rồi.

Gì? Ngươi nói lão tam cũng đã chết? Không, lão tam không có chết.

Cuộc sống của hắn rất xuôi chèo mát mái.

Nếu không phải có tâm tư mưu nghịch, nói không chừng hắn có thể vẫn thoải mái như thế.
Bình thường mà nói ấy, lão tam này theo thứ tự là người thừa kế tiếp theo, không có gì bất ngờ nên thừa kế ngôi vị Hoàng đế mới đúng.
Nhưng, bất đắc dĩ ở chỗ này lại cua gắt, Lão hoàng đế không biết là lạ ở đâu, nhất quyết muốn lập một phi tần trong suốt không tiếng tăm làm Hoàng hậu.


Vì chuyện này, không ít đại thần thật sự liều chết khuyên can, chỉ cầu hoàng đế thay đổi tâm ý.
Chỉ tiếc, đại thần cũng đập đầu xỉu hết mấy người, tâm tư muốn lập vị tần phi này làm hoàng hậu của Hoàng đế, vẫn không có thể lung lay.

Đến cuối cùng các đại thần cũng không thể khiến Hoàng đế ngưng tâm tư lập Hoàng hậu.
Lão hoàng đế lập Hoàng hậu không tới một năm, trong hậu cung lại thêm nét vui mừng, Tân hoàng hậu có bầu.
Lúc này, tình cảnh của tam hoàng tử lập tức có chút lúng túng, nếu như trong cung vẫn không có Hoàng hậu, vậy thân phận mẫu phi của hắn tuyệt đối là cao nhất trong cung, hắn thừa kế ngôi vị Hoàng đế tựa hồ không phải chuyện không thể.
Nhưng mà, chỉ có thể nói kế hoạch không nhanh bằng biến động, bên này tam hoàng tử còn chưa được lập thành Trữ quân* đâu, bên kia Tân hoàng hậu đã có bầu.

Nếu Tân hoàng hậu này sinh bé trai, đó chính là đích tử chính thống, tam hoàng tử dựa theo thân phận trên người làm ca ca bèn gắng gượng thấp hơn đệ đệ này một bậc.
*Trữ quân: cách gọi khác của Thái tử
Mẫu phi của tam hoàng tử có thể nhịn? Nàng sinh tam hoàng tử cho Hoàng đế, lại hao tổn tâm cơ ngồi lên vị trí Quý phi, còn không phải suy nghĩ có ý muốn một ngày kia có thể giúp hoàng nhi nhà mình leo lên ngôi vị Hoàng đế?
Trước không nói Hoàng hậu đột nhiên lập ngáng đường nàng, chỉ là đứa trẻ còn chưa ra đời, khiến nàng sốt ruột khó chịu.

Nếu như tiện nhân kia sinh bé gái cũng được đi, làm công chúa thì có thể như thế nào? Còn không phải gả ra ngoài? Nàng sợ, chính là tiện nhân này sinh con trai, cướp vị trí kia của hoàng nhi nhà mình thôi.
Trong những ngày kế tiếp, đúng là mạo hiểm vạn phần, có thể nói là hạ độc ám sát không ngừng.

Nhưng mà, không biết là Tân hoàng hậu mạng lớn, hay là đứa nhỏ này mạng lớn, những loại canh độc nước độc, còn chưa đưa đến trước mặt Tân hoàng hậu đã bị tra ra, mà đủ kiểu ám sát kia có mấy lần tới trước mặt Tân hoàng hậu, nhưng đều ám vệ bị nấp trong chỗ tối cản lại.
Đoạn đường kinh kinh hiểm hiểm này vất vả lắm mới đến ngày sinh.


Chỉ là, số Hoàng hậu chắc đều dùng để tránh né cháo độc hoặc là được phong hoàng hậu thôi.
Ngày nàng sinh chảy máu nhiều, thái y đều đi vào mấy đợt vẫn không thể cứu được người.

Hoàng đế nghe ái hậu đã về cõi tiên thật sự đau buồn vạn phần, tất cả nha hoàn ma ma ngày đó trong phòng sinh đều bị xử tử, thậm chí mấy thái y đi vào đầu tiên cũng bị liên lụy, chém đầu.
Lễ tang của Hoàng hậu là đại sự, Hoàng đế cố nén đau buồn ôm hài nhi vừa sinh ra trở về tẩm cung, đồng thời kêu người hậu táng Hoàng hậu.
Đang lúc mọi người cũng cho là, Hoàng hậu đều chết rồi, đối với tiểu hoàng tử đã hại chết Hoàng hậu, bệ hạ còn có thể cho sắc mặt tốt? Không trực tiếp bóp chết nhấn nước đã là không tệ rồi?
Nhưng mà, mọi người đều nghĩ sai.

Hoàng đế không những không có lạnh nhạt tiểu hoàng tử, thậm chí còn ôm người vào cung nuôi dưỡng, thậm chí vào lúc lục hoàng tử ba tuổi chiêu cáo thiên hạ lập thành Trữ quân.
Hành động này của Lão hoàng đế, thật khiến cả nước khiếp sợ, ngài mặc kệ tam hoàng tử thông minh lanh lợi, trực tiếp lập một đứa bé bập bẹ tập nói làm Trữ quân? Ngài đúng là biết đùa ghê.
Vì vậy, mấy ngày đó trên Kim Loan Điện các đại thần đập cột đập tường lại thêm mấy người.

Nhưng, Hoàng đế đã quyết định, thì các đại thần này có thể thay đổi sao?
Giống như năm đó không thể thay đổi lập tiểu tần phi kia làm Hoàng hậu vậy, những đại thần này vẫn không thể ngăn cản Hoàng đế lập Trữ quân.
Cũng chính bởi vì hành động lần này của Lão hoàng đế, khiến Thái tử còn nhỏ đã trải qua vô số lần ám sát.

Chỉ là, vị này mạng đã cứng từ khi trong bụng mẹ, những người ám sát kia từng đợt sóng tới, từng đợt sóng bị giết, cũng không thấy vị Tiểu thái tử này bị thương tay chân.
Nhưng mà ấy, có lẽ từ nhỏ đã trải qua giết chóc quá nhiều, điều này dẫn đến sau khi lớn lên Thái tử điện hạ suốt ngày sậm mặt, dường như thấy ai cũng như thiếu hắn trăm vạn vàng thật bạc trắng vậy.
Về sau nữa ấy, Lão hoàng đế chẳng biết tại sao đột nhiên si mê thuật trường sinh bất lão, triệu tập đến một đám đạo sĩ nghiên tập thuật luyện đan.
Mọi người đều biết, Hoàng đế si mê đồ chơi này trên căn bản không có kết quả gì tốt.

Lão hoàng đế này cũng không ngoại lệ, lão mê mệt thuật luyện đan không biết bao lâu, nên bởi vì đan độc liệt dược mất mạng
Hoàng đế vừa chết thật khiến cho mẹ con tam hoàng tử mừng rỡ khôn kể xiết, vốn định thương lượng với nhà ngoại, nhanh chóng phế Thái tử, sau đó cho hoàng nhi nhà mình leo lên ngôi vị Hoàng đế.
Nhưng mà, bọn họ chung quy vẫn không thể chơi lại Thái tử được Lão hoàng đế nuôi lớn, Lão hoàng đế này mới vừa chết, trong cung đã bị khống chế, thẳng đến khi Thái tử lên ngôi làm Đế, mẹ con Tam vương gia cũng không thể rời khỏi hoàng cung nửa bước.

Chờ sau khi Thái tử đăng cơ, thế lực của Tam vương gia trên mặt nổi đã bị bị tan rã hơn phân nửa, những người ở lại cũng khó mà tạo nên sóng lớn gì.

Dĩ nhiên, chuyện thế lực bị tan rã vẫn là sau khi Tam vương gia được ra cung rồi mới hiểu, nghe nói, hôm đó hắn đem tự đập nát phòng ngủ của mình.
Nhưng mà, dù hắn có giận thì có thể làm thế nào? Hôm nay những gì trong tay hắn đừng nói liều mạng với Tân hoàng đế, mà ngay lúc nguy cấp này, hắn dám động đậy một cái, cũng sẽ bị Tân hoàng đế một đao giết chết.
Tam vương gia ẩn nhẫn một năm dài mới bắt đầu lôi kéo chúng thần trong triều, rất không khéo, nguyên chủ Thiệu Khiêm xuyên, chính là bị một trong những người Tam vương gia lôi kéo.
Tất nhiên, nguyên chủ thật ra chính là một tiểu nhân vật có cũng được không có cũng được, nói hắn là đến cho đủ số, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy là dư thừa.
Nhưng mà, phụ tá của Tam vương gia Hồng tiên sinh, lại nhìn trúng nguyên chủ, cố ý kéo người vào trong cái vòng không thuộc về hắn, khiến nguyên chủ cứ như vậy hồ đồ bỏ mạng.
À, sai rồi, ban đầu bỏ mạng cũng không phải là nguyên chủ.

Mà là Thiệu Khiêm.
Khi Thiệu Khiêm mới tới so với bây giờ còn phải trễ hơn một chút, Tam vương gia bị người túm đuôi, bèn trực tiếp ném vị tân khoa trạng nguyên này ra ngoài đền tội.
Nhưng mà, cho dù mọi người đều biết vị tiểu trạng nguyên này bị oan uổng thì có thể thế nào? Chỉ cần hắn dính líu đến Tam vương gia, vậy thì rõ ràng là muốn đối nghịch với bệ hạ.

Chỉ có thể nói tiểu trạng nguyên này sinh không đúng thời, trùng hợp lọt vào vòng xoáy ám đoạt của Tam vương gia và bệ hạ.
Vị tân khoa trạng nguyên này vừa bị người bắt vào tù, Thiệu Khiêm đã xuyên tới, tiếp theo đó chính là một bữa bánh tiêu thêm bánh nướng, người hành hình kiểu gì cũng muốn ép hắn khai ra mới chịu bỏ qua.

Nhưng mà, trước không nói tiểu trạng nguyên có thể biết cái gì, dù sao Thiệu Khiêm thì một chút chuyện cũng không biết.

Lần đó hệ thống đã giao cho hắn một nhiệm vụ, đó chính là, bị đánh, chờ chết.
Kết quả? Kết quả không cần nói cũng biết, Thiệu Khiêm trong lao ngục chịu tội ròng rã ba ngày hai mới tắt thở.

Ban đầu Thiệu Khiêm trở về tinh hải, còn cảm thấy trên cơ thể lưu lại cảm giác đau rát khi roi da quất lên da.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui