Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi


Nhưng hình như Kỳ Tử Ngang không cảm thấy thái độ của Tưởng Thiên Du có gì lạ, nếu người kia không định vòng vo tam quốc thì anh cũng vui vẻ nhẹ nhàng.

Anh mở máy tính bảng trong tay ra, sau đó mở một đoạn video rồi cho người kia xem.

“Đoạn video này được quay trong khoảng thời gian từ khuya mùng bảy tháng tư tới sáng mùng tám, cô Chu có muốn nói gì không?”Vừa nhìn đã biết video này đã được trải qua một đợt xử lý ra hai đoạn ngắn, vì trời tối nên hình ảnh cũng không rõ ràng được bao nhiêu.

Mùng bảy, chín giờ mười một phút tối, lối nhỏ rất ít người qua lại ở ngoài cửa Anh Hoa Uyển bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, đợi tới khi người kia tới gần mới có thể miễn cưỡng xác định là nữ.

Người phụ nữ này ăn mặc một bộ quần áo công sở và mang giày cao gót bước đi vội vàng, vì mái tóc không ngắn cũng không dài lại không buộc lên nên trong video không thể thấy rõ khuôn mặt người đó được.

Tới tận khi bóng hình mảnh khảnh đó biến mất khỏi màn hình máy tính bảng tự động phát video tiếp theo.


Từ con số ở góc trái, thời gian đã sắp tới không giờ linh bốn phút ngày tám.

Quả nhiên bóng hình quen thuộc lại đi vào phạm vi cameras một lần nữa, chẳng qua lúc này người phụ nữ càng có vẻ nôn nóng.

Một cơn gió đêm thổi qua thổi bay tóc dài, một gương mặt khá tinh xảo xinh đẹp xuất hiện trong màn hình.

Tuy không rõ ràng nhưng cũng đủ để cảnh sát dựa vào để xác định thân phận.

Bỗng video ngừng lại, mà hình ảnh cũng dừng lại trên người kia.

Tưởng Thiên Du chớp chớp mắt, hoá ra đây là một trong những chứng cứ cảnh sát sở hữu hiện tại.

Không thể không nói chỉ dựa vào hai video này thôi thì đúng là làm người khác nghi ngờ thật.

Trong thời gian Đinh Thiên Lãng tử vong lại xuất hiện ở hiện trường vụ án, trong ghi chú của notebook có ghi giữa hai người có mối quan hệ phức tạp và một quá khứ không mấy vui vẻ…“Cô Chu không muốn giải thích gì à?” Thấy cô chậm chạp không nói gì thì Lục Lê bắt đầu dò hỏi, ngữ điệu không mấy khách sáo.

Còn Kỳ Tử Ngang thì vẫn đang chăm chú quan sát xem biểu tình của người ngồi đối diện có thay đổi gì không.

Nhưng làm hai người thất vọng rồi, dù đối mặt với lời chất vấn và chứng cứ nhưng Tưởng Thiên Du vẫn không có vẻ gì là sợ hãi hay chột dạ, vẫn giữ nụ cười đạm mạc như cũ, hình ảnh này thật sự quá chói mắt.

“Lời tôi nói sao thuyết phục bằng những gì hai vị cảnh sát đây thấy được, sự thật đúng là tôi đã đi qua Anh Hoa Uyển vào ngày Đinh Thiên Lãng xảy ra chuyện.


”Bên tai Kỳ Tử Ngang là giọng nữ ôn hòa, nhưng anh lại nhíu chặt mày: “Căn cứ vào kết quả điều tra của cảnh sát thì Thiết kế Trung Nguyên chỉ có một hạng mục liên quan tới Anh Hoa Uyển nằm trong tay Đinh Thiên Lãng, tại sao đêm đó cô Chu lại tới chỗ ấy?”Nghe vậy Tưởng Thiên Du hơi rũ mắt nhớ lại những đoạn ký ức ngắn bổ nhào vào đầu cô khi cô ở gần Anh Hoa Uyển vài giờ trước.

Không sai, sau khi cắt đuôi được hai cảnh sát cô đã tìm đường đi tới Anh Hoa Uyển.

Cả việc “tình cờ gặp được” đám Kỳ Tử Ngang ở ven đường và bị đưa về Cục Cảnh Sát đều nằm trong kế hoạch của cô.

Thật ra đúng như những gì Kỳ Tử Ngang đoán trước khi vào phòng thẩm vấn, mục đích đêm nay của Tưởng Thiên Du đúng thật là theo nhu cầu.

Cô muốn biết những chứng cứ cảnh sát đang nắm giữ hiện tại, mà cảnh sát cũng cần tìm tin tức hữu dụng từ cô, chưa chắc không thể đôi bên cùng có lợi.

Trong lòng hơi châm chước một chút, Tưởng Thiên Du dựa vào chút ký ức rách nát không nối liền với nhau bắt đầu “thẳng thắn”: “Tôi nhớ cùng ngày hôm ấy tôi hẹn anh ta ra ngoài, nói chung là muốn cho tình cảm giữa chúng tôi một dấu chấm hết hoàn hảo mà thôi.

Lúc gặp anh ta ở căn nhà anh ta phụ trách thiết kế thì đúng là giữa chúng tôi có xảy ra tranh chấp, nhưng chưa từng đụng tay đụng chân.

”“Tiếp đó thì sao?” Lục Lê thấy cô chỉ nói một nửa rồi thôi thì không khỏi mở miệng thúc giục.


“Thấy không thể đi đến một kết quả thống nhất nên tôi đi thôi.

” Tưởng Thiên Du buông tay, biểu cảm trên mặt đầy vẻ chân thành.

“Cô nói cô đã từng đến nhà 1903 căn 21 nhưng tại sao trong nhà lại không có bất cứ dấu vết nào?” Phản ứng của Lục Lê còn khá nhanh, bắt được lỗ hổng trong lời nói của cô, thái độ lại hơi hùng hổ doạ người.

“Cảnh sát, này… Hình như chuyện này anh không nên hỏi tôi chứ? Cãi nhau xong là đi rồi thì ai mà biết được chớ?”Đối mặt với sự “lươn lẹo” của Tưởng Thiên Du, Lục Lê giận sôi máu lên, còn đang muốn nói gì đó thì bị Kỳ Tử Ngang dùng ánh mắt ngăn lại.

Sau đó Kỳ Tử Ngang lại đặt tầm mắt về Tưởng Thiên Du, đâm thủng lỗ hổng khác trong lời cô.

“Cãi nhau từ chín giờ tối hôm trước tới tận rạng sáng ngày hôm sau, hai người cãi nhau suốt ba tiếng?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận