Mỗi Lần Thiết Lập Tính Cách Đều Là Nhân Vật Phản Diện


Edit + Beta: Yamete
Tang Cửu Trì nhíu mày, trong mắt lộ ra tia thưởng thức.

Đới Lạc Lâm không hổ là Boss phản diện, nhanh như vậy đã tìm ra điểm mấu chốt nhất.
Tang Cửu Trì: "Tất nhiên nó không thực sự chỉ là một chuỗi mã.

So với bảng mã hai chiều cấp thấp, mã bốn chiều chắc chắn cao cấp hơn."
Ngón tay Tang Cửu Trì gõ thật nhanh trên bàn phím mấy lần, hình ảnh trong máy tính biến mất quay trở lại chuỗi mã trước đó trông giống các ký tự bị cắt xén.
"Mỗi chữ trong này tôi đều sử dụng mã bốn chiều rồi tiến hành định nghĩa chúng, sau đó tôi cần xác định các ký tự sau khi kết hợp logic và thực hiện phép tính toán nén.

Đây mới là bộ dạng ban đầu của nó." Tang Cửu Trì vừa nói vừa thực hiện vài thao tác trên màn hình cảm ứng của máy tính.
Mới vừa rồi còn là một chuỗi ký tự lộn xộn tuỳ ý trên màn ảnh uốn lượn biến ảo mấy lần, rất nhiều đồ hoạ lưới ba chiều trên màn ảnh lớn được kết nối từ đầu đến cuối đụng vào nhau.
Trên mỗi một đường lưới đụng vào nhau, cũng đều có một chuỗi mã khác.
Chuỗi mà cùng chuỗi mã lần lượt liên kết, thoạt nhìn không theo bất kỳ quy luật nào, nhưng chúng đi theo một quỹ đạo nhất định và đạt thành đường cong hoàn hảo cuối cùng.
Đới Lạc Lâm tham lam nhìn chằm chằm những ký tự đang nhảy liên tục trên bàn, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình máy tính.
Quá kinh diễm, đây chính là mã 4 chiều của Tang Cửu Trì!
Công ty khoa học công nghệ X ở nước ngoài đã kiện Tang Cửu Trì ăn cắp công nghệ cốt lõi tường lửa của họ.

Một cá voi khổng lồ làm sao lại đi cướp đoạt thức ăn vụn vặt của con tôm, quả thực là thiên hạ rộng lớn, về phương diện này nhất định không muốn cho ai khác biết được nội tình bên trong.
Tang Cửu Trì: "Bởi vì trải qua tính toán áp suất, cho nên dung lượng của chuỗi mã cần vài K hay thậm chí là hàng chục K, đối với yêu cầu về phương tiện truyền đạt không thể nói là rất thấp đi.

Có thể căn bản là không có gì cả, mà vấn đề căn bản cũng có thể giải quyết vấn đề về chip.

Mã bốn chiều một khi được mở rộng thì sẽ mang lại lợi ích cho rất nhiều lĩnh vực, y tế, AI, hàng không vân vân...."
*AI: Trí thông minh nhân tạo
"Tôi rất vui khi đem kỹ thuật này dạy cho đồng bào cùng đồng minh của chúng ta.

Với công nghệ mã bốn chiều này, chúng ta sẽ không còn bị người khác kiểm soát.

Không phải chỉ là bắt nạt những con chip thiếu sót của chúng ta thôi sao? Vậy chúng ta sẽ đẩy thế giới vào thế không gian có lõi hiện đại! Để xem bọn chúng muốn bán chip cho ai, chống mắt lên xem ai đè đầu cưỡi cổ ai.
Trên mặt Tang Cửu Trì toát ra sự kiên định, có sức mạnh mãnh liệt trong giọng nói nhẹ nhàng của cậu.
Khi nói chuyện cả người đều có tinh thần phấn chấn, tản ra ánh sáng chói mắt.
"Đối với môi trường máy tính anh đã đề cập đến, hãy so sánh mã hai chiều của thế giới rất dài và lạc hậu, mã bốn chiều tự do hơn và không bị hạn chế, nó có thể thích ứng với các môi trường hệ thống khác nhau.

Để có thể áp dụng mã bốn chiều trong thời gian nhanh nhất và tối đa tốc độ hiệu quả, tôi đã tiến hành nghiên cứu và phát triển trong môi trường hệ thống hiện tại."
"Tất nhiên, mã bốn chiều có khả năng tương thích như vậy.


Hệ thống cao cấp hơn sẽ có tác dụng tốt hơn, nhưng thời gian phát triển của hệ thống quá lâu, đó là điều chúng ta cần nghiên cứu trong giai đoạn sau.
Tang Cửu Trì đột nhiên lại nói năng xằng bậy như vậy nhưng Đới Lạc Lâm cũng không cảm thấy buồn cười tí nào, trái lại còn cảm thấy một loại sứ mệnh nặng nề và vẻ vang trong đó.
Không được cười ảo tưởng của người khác bởi vì chỉ có thể ảo tưởng mới khát vọng và động lực.
Lúc bị chèn ép, từng có bao nhiêu người vô số lần ảo tưởng sẽ có một ngày thoát khỏi xiềng xích của sự sỉ nhục áp đặt lên họ, thẳng lưng và tấn công những con linh cẩu và đám chó rừng đáng ghét?
Thời đại vô tâm mà, haizz, ảo tưởng vừa đẹp đẽ và bí ẩn thôi.
Hắn vậy mà lại bị Tang Cửu Trì cảm hoá, cũng muốn cùng cậu rơi vào giấc mơ tuyệt vời này.
Hơn nữa Tang Cửu Trì mới vừa nói cái gì? Cậu ấy nói đem kỹ thuật dạy cho những người khác.
Sự ra đời của công nghệ kỹ thuật hạng nhất đã cô động những nỗ lực của người sáng lập.
Rất nhiều người đầu tiên nghĩ đến chính là độc chiếm của riêng, mà không phải chia sẻ, nhưng Tang Cửu Trì lại dự định sắp tới sẽ đem hạng kỹ thuật này chia sẻ ra ngoài.
Đới Lạc Lâm nhìn về phía Tang Cửu Trì, phát hiện Tang Cửu Trì cũng đang nhìn mình.
Đôi mắt sáng chói loá đó chứa đựng sự quyết tâm và điên cuồng, tựa hồ những vì sao rộng lớn trên bầu trời cũng bị chúng che khuất.
Trái tim Đới Lạc Lâm lệch nửa nhịp, trong nháy mắt thất thần.
Hắn chưa bao giờ đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, hắn từng gặp rất nhiều mỹ nhân rất đẹp và quyến rũ.
Ngay cả khi những người này không đẹp bằng Tang Cửu Trì, cũng coi như là cực phẩm.

Mà khi hình ảnh của các mỹ nhân đó đăng lên mạng, hắn chỉ cảm thấy phiền chán, không thấy có chút hấp dẫn nào cả.
Mà hiện tại hắn lại bị sức hấp dẫn vô song không gì sánh kịp trên người Tang Cửu Trì làm cho thất hồn lạc phách, sức hấp dẫn đó không phải ở vẻ đẹp ngoại hình mà là sự thuần khiết trong tâm hồn, cậu ấy là một người không tiếc công sức vì sự nghiệp khoa học kĩ thuật của đất nước.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Không hiểu sao hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tang Cửu Trì nhưng hình như hắn đã biết em ấy từ lâu.
Ngay cả khi đó là một lời nói khoa trương như vậy, hắn thực sự tin vào điều đó trong sâu thẳm trái tim mình.
Đới Lạc Lâm cụp mắt, chạm vào ngực mình trong khi Tang Cửu Trì không chú ý.
Từ trước đến giờ trái tim lạnh lẽo đột nhiên lại truyền đến tiếng nhịp tim càng ngày càng lớn.

Âm thanh kêu lên giống như tiếng chuông lớn, từng chút từng chút đập thật mạnh vào cánh cửa trái tim đã rỉ sét và loang lổ.
Đới Lạc Lâm cảm thấy viền mắt hơi sưng, hắn hít sâu một hơi, nỗ lực kiềm chế trái tim đang nhảy nhót của mình.
Tang Cửu Trì phát hiện Đới Lạc Lâm có chút khác thường, cho rằng đối phương bị mình làm cho cảm động đến nỗi sắp rơi nước mắt: "Vấn đề hiện tại đã được giải quyết, còn lại chính là vấn đề phát triển lâu dài.

Trước hết để cho nhóm người thông minh nhất học cái đã, những người còn lại, một năm không học được vậy thì hai năm, hai năm không học được thì bốn năm, nhất định sẽ có thời gian học được.

Nếu không được nữa thì bắt đầu từ học sinh tiểu học trở lên, thiếu niên cường đương nhiên đất nước sẽ cường.

Cuối cùng, mã bốn chiều ít nhiều gì cũng sẽ nằm trong tay một số người."
Tim Đới Lạc Lâm muốn nhảy ra ngoài, cậu ấy vậy mà lại thật sự nghiêm túc cân nhắc làm sao để dạy kỹ thuật này!
Giọng Tang Cửu Trì từ đầu đến cuối đều rất nhẹ nhàng giống như đang nói "Hôm nay trời thật đẹp".
Nhưng mỗi lời nói của cậu ấy như ánh nắng ấm áp, tranh nhau chen lấn vào cửa trái tim đầy rỉ sét, lắp đầy trái tim trống rỗng của hắn, khiến cho trái tim đã từng lạnh giá của hắn lập tức ấm áp và rực cháy.
Sau khi Tang Cửu Trì nói xong thì dừng lại một chút, sau đó ngượng ngùng xoa mũi: "Hình như tôi đi quá xa rồi, lần này tới là vì tường lửa.

Đới tổng có hài lòng với tường lửa của tôi không?"

Hiện tại ngoại trừ gật đầu thì Đới Lạc Lâm cũng không muốn làm cái gì nữa: "Không chỉ tường lửa mà thời đại vô tâm vừa rồi của cậu, còn có mã bốn chiều được mở rộng, tôi đều cảm thấy hứng thú, nguyện ý tận tâm có thể ra sữ cùng cậu!"
Phát triển tường lửa, mã bốn chiều và còn thời đại vô tâm.
Có thể sẽ giống như kẻ điên nhưng hắn dĩ nhiên nguyện ý cùng cậu ấy điên một lần.
Nếu thua chỉ là đối với Đới thị của hắn, có thể thắng là thành công của cả đất nước, thậm chí là cả thế giới.
Hắn nguyện ý lấy Đới thị đánh cược một lần.
Thua, vậy thì tính cho hắn.
Thắng, tính cho cả thế giới.

(Spoil)
Đã bao nhiêu năm rồi hắn không có động lực để làm bất cứ điều gì mà mình muốn?
Nhờ có cậu ấy đã cho phép hắn tìm lại ý định ban đầu và nhen nhóm niềm tin rực rỡ.

Tang Cửu Trì sửng sốt một lúc: "Thời đại không có cốt lõi và quảng bá 4D cũng chỉ là khái niệm, nhưng cảm ơn sự ủng hộ của anh, hôm nay anh sẽ không hối hận về lựa chọn của mình."
Tang Cửu Trì dừng một chút: "Ngoài ra tôi còn có một yêu cầu quá đáng."
Đới Lạc Lâm: "Cậu cứ nói."
Tang Cửu Trì: "Tôi muốn nhờ anh đề cử cho tôi tham gia Cuộc thi An ninh mạng Quốc gia.

Nếu anh nguyện ý, tôi nghĩ chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ trong tương lai."
Cuộc thi về cuộc tấn công và phòng thủ an ninh mạng quốc gia được tổ chức 4 năm một lần.

Thi đấu đến cuối cùng, 5 người chơi sẽ được chọn làm đại diện cho Trung Quốc tham gia Cuộc thi công phòng quốc tế, đây là cuộc thi quốc tế rất quan trọng trong lĩnh vực công nghệ này.
Đó là ước mơ của nguyên chủ, chính là được trở thành đại biểu Trung Quốc trong cuộc thi công phòng quốc tế.
Vì cậu chiếm đoạt thân thể nguyên chủ, vậy thì cậu sẽ thay thế nguyên chủ viết ba chữ "Tang Cửu Trì" đen đậm và nỗi bật trong cuộc thi này.
Trong nội dung vở kịch gốc, Tống Thanh đã thay đổi số phận mình thông qua cuộc thi này.
Tống Thanh là con riêng của tập đoàn Tống Thị, mẹ gã chết rồi Tống gia mới đón Tống Thanh về.
Trước Tống Thanh, Tống gia đã có một vị đại thiếu gia, trung tâm sản nghiệp vẫn luôn nghiêng về con trai lớn của Tống gia, Tống Thanh luôn là nhân vật ngoài lề trong nhà họ Tống.
Trong manh mối chính trong nội dung vở kịch, Tống Thanh cùng bốn thành viên khác trong nhóm đại diện cho Trung Quốc, ra sân tham gia giải đấu công phòng quốc tế.
Giải đấu công phòng quốc tế lần này đã thu hút sự chú ý toàn cầu, vì Tống Thanh thể hiện rất xuất sắc nên được chỉ định làm đội trưởng ở thời điểm quan trọng nhất, đánh bại hoàn toàn các cầu thủ của đội tuyển nước M và giành được chức vị quán quân.
Tống Thanh - một trận thành danh.
Các tài nguyên cấp tốc phía sau gã được mở rộng, sản nghiệp Tống gia cũng bắt đầu nghiêng về gã, từ đó mở ra con đường cho gã đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Thời gian đăng ký Hội Tổng công phòng là tháng ba, đến nay là tháng năm, Tang Cửu Trì đã sớm bỏ lỡ thời gian báo danh từ lâu, nhưng người duy nhất trên cả đất nước có quyền đưa ra đề xuất ngoại lệ là Đới Lạc Lâm trước mặt cậu.
Đới thị tài phiệt vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp an ninh mạng của Trung Quốc.

Trang thiết bị và các tài nguyên khác được sử dụng trong mỗi giải đấu công phòng đều do Đới gia quyên góp miễn phí.


Để cảm ơn sự đóng góp của Đới gia cho nên bên thi đấu đã tặng đặc quyền giới thiệu người chơi.
Điều cậu muốn từ Đới Lạc Lâm bây giờ là "quyền đề xuất đặc biệt này"
Đới Lạc Lâm là một thương nhân mà còn là thương nhân thành đạt, hắn biết cách làm sao để lợi nhuận tối đa nhất thuộc về mình.
Một vị trí trong cuộc cạnh tranh giải đấu và một công nghệ với lợi nhuận rất lớn, hắn biết cách lựa chọn.
Lòng người khó lường nhưng lại dễ tính kế.
Trong lòng Tang Cửu Trì đã có dự tính trước đang chờ đối phương gật đầu.

Đới Lạc Lâm lại cau mày nhìn sắc trời đen thui bên ngoài, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ.
Sau đó, Tang Cửu Trì nghe Đới Lạc Lâm nói: "Trời không còn sớm, cậu còn chưa có ăn cơm tối đi.

Chuyện này chúng ta vừa ăn vừa nói, cậu muốn ăn cái gì? Có kiêng cái gì không? Tôi biết có một nhà hàng Trung hoa cũng được, có muốn ăn thử không?"
Tang Cửu Trì: "..."
Ăn kiêng?
Ngại quá, tôi kiêng ăn.
Vốn F001 đang giả chết lập tức đứng lên: [Kí chủ đại nhân, mau đồng ý đi! Không thể vì một bữa cơm mà âm mưu của ký chủ bị ngâm nước.]
Tang Cửu Trì:...!Âm mưu quỷ kế là cái quỷ gì? Đây gọi mưu lược!
......
Nhà hàng Trung Hoa, lầu hai, phòng riêng VIP6.
"Ăn thử cái này." Đới Lạc Lâm đẩy một đĩa súp tinh xảo đến trước mặt Tang Cửu Trì, ánh mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm cậu.
Tang Cửu Trì như gặp đại địch, cau mày nhìn bát súp màu hồng nhạt trước mặt.

Nước súp tản ra mùi thơm ngát thanh nhã, màu sắc như hoa đào đầu xuân, điểm xuyến một vài lá matcha tinh tế trên bề mặt súp.
Đới Lạc Lâm khẩn trương nhìn Tang Cửu Trì: "Món tráng miệng ở đây là đặc trưng của nhà nhà hàng này, nó được gọi là "Peach Color Manyuan" (1), chỉ dùng cánh hoa đào cùng mật đào làm thành, không hợp khẩu vị sao?"
Tang Cửu Trì lắc đầu một cái, ngửi được mùi vị sẽ không cảm thấy không khỏe.
Ánh mắt Đới Lạc Lâm thất thần bỗng nhiên sáng lên một cái: "Vậy cậu có muốn thử một lần không? Thử đi."
Ngữ khí của Đới Lạc Lâm quá mức chân thành, Tang Cửu Trì hoảng hốt vài giây, chờ cậu bình tĩnh lại phát hiện nước súp đã được đưa vào miệng mình bằng một chiếc thìa nhỏ.
Ánh mắt Đới Lạc Lâm tràn đầy mong đợi: "Mùi vị như thế nào?"
Vị ngọt ngào bên trong mang theo nước hoa quả đặc biệt chua chua sảng khoái, không hề có mùi tanh như trong tưởng tượng, mà còn có dư vị ngọt ngào nhẹ nhàng trêu chọc đầu lưỡi cậu.
Tang Cửu Trì hơi mở to hai mắt, như thể cậu đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Cậu dùng thìa xúc ngụm khác rồi nhét vào miệng, mùi thơm thoang thoảng trong miệng lại được phóng đại lên một chút.

Mùi vị xộc thẳng vào dây thần kinh dọc theo đầu lưỡi rồi chạy khắp cơ thể.
Tay này của Tang Cửu Trì cầm thìa, tay khác lại che hai má trắng nõn bóng loáng không hề có một tiếng động khẽ thở dài một tiếng.
Ăn thật ngon.
Đới Lạc Lâm nhìn thấy biểu tình của Tang Cửu Trì đã biết câu trả lời mình muốn, hắn đẩy một dĩa thức ăn tinh tế khác đến trước mặt Tang Cửu Trì: "Lại thử cái này đi, cái này cũng không tồi.

Món này gọi "Cá hấp lá sen" (2), chỉ dùng hoa sen làm."
Tang Cửu Trì đã không còn bài xích như lúc trước, đầu tiên cậu ngửi một cái phát hiện lần này là hương hoa sen nhàn nhạt.

Đồ ăn vẫn là một phần rất nhỏ, trên dĩa là một đóa hoa sen tạo hình đồ ăn, trông rất tinh tế và ngon miệng.
Dưới sự mong đợi của Đới Lạc Lâm, Tang Cửu Trì liền cắn một miếng.
Ngay khi đưa vào miệng, hương vị mềm mại nháy mắt đã chinh phục đầu lưỡi cậu.

Mùi thịt bao bọc hương hoa ở trong miệng va chạm, dư vị vô tận.

Hiện tại Tang Cửu Trì không cần Đới Lạc Lâm thúc giục, trực tiếp gắp một khối cánh hoa nhét vào trong miệng.
Quả nhiên ăn thật ngon.
Đới Lạc Lâm rốt cục buông xuống lòng mình, hắn dần dần thả lỏng thân thể căng thẳng: "Đây là món ăn đặc trưng của nhà hàng Trung Hoa, tên là "Bách hoa yến" (3), mùi vị đều thiên về mùi thơm ngát thanh nhã.

Tôi cũng không biết cậu thích ăn cái gì, nếu như cậu cảm thấy ăn ngon, lần sau chúng ta trở lại."
Tang Cửu Trì gật đầu với thái độ rất chấp nhận, sau đó cầm đồ ăn hình hoa mẫu đơn bên tay trái lên: "Được, lần sau đổi món khác.

Cái này tên gì?"
Nghe Tang Cửu Trì nói "Lần sau" làm tim Đới Lạc Lâm nhảy một cái: "Cái này gọi 'Quốc sắc thiên hương', chỉ dùng hoa mẫu đơn và thịt bò làm."
Tang Cửu Trì gắp lên nhét vào trong miệng, mùi thịt ở bên trong nháy mắt làm cho cậu hưởng thụ mà nheo mắt lại: "Đừng chỉ nhìn tôi, anh cũng ăn đi."
Đới Lạc Lâm vừa cười vừa cầm lấy đũa, nhanh chóng bắt đầu.
Bữa cơm này Tang Cửu Trì ăn rất vui vẻ, thế nhưng chính sự không thể quên: "Đới tổng, lúc trước tôi có yêu cầu quá đáng anh cân nhắc thế nào rồi?"
Đới Lạc Lâm đẩy một phần ăn nhẹ đến trước mặt Tang Cửu Trì: "Cùng tôi ăn xong bữa cơm này, ngày mai tôi sẽ nói với đội thi."
Ăn cơm?
Tang Cửu Trì lại gắp một đũa đồ ăn nhét vào trong miệng, cảm nhận được mỹ thực e thẹn chạm vào đầu lưỡi.
Ăn rõ ràng rất thú vị, phải không? Này còn là vấn đề nan giải gì nữa.
Hai người ăn rất ngon lành, nhưng cánh cửa phòng riêng của bọn họ bất ngờ bị người bên ngoài đẩy ra.
Tang Cửu Trì ngẩng đầu lên, chỉ thấy một chàng trai rất đẹp chừng hai mươi tuổi đang đứng ngoài cửa.
Thấy rõ mặt người này, lông mày Tang Cửu Trì nhướng lên một cái.
Người phục vụ phía sau gã liên tục thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi tiên sinh, ngài đi nhầm phòng, phòng của ngài chính là phòng riêng số 9, đây là phòng số 6."
Người kia cũng không nghĩ tới bên trong còn có người, rõ ràng cũng sửng sốt một chút.
Mà khi ánh mắt của gã quét qua căn phòng, tầm mắt rơi xuống trên mặt Tang Cửu Trì, vốn là ánh mắt lười nhác đột nhiên sáng ngời: "Tang Cửu Trì!"
Ánh mắt đó không kiêng kị mà dừng lại trên người Tang Cửu Trì, trong mắt chợt lóe một tia kinh diễm, mang trên mặt vẻ hưng phấn của thợ săn: "Là mày."
Lần cuối cùng gã nhìn thấy Tang Cửu Trì, đối phương rõ ràng đã bị gã dằn vặt tra tấn không thành hình người.
Nhưng bây giờ lại một lần nữa rạng rỡ trở lại, thậm chí càng đẹp hơn mê người hơn so với lúc trước.
Hay cho một sức sống ngoan cường, thật tốt, lại có thể tiếp tục dằn vặt cậu.
Tang Cửu Trì nheo mắt lại: "Đã lâu không gặp, Tống Thanh."
"Tống Thanh, anh đang làm gì thế, bọn họ đang chờ...!Tang, Tang Cửu Trì? Tại sao mày lại ở đây?" Một thanh niên mặc trang phục tinh xảo vừa nói vừa đi vào.
Gã vừa nói được một nữa, đột nhiên trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ mà nhìn Tang Cửu Trì.
Nét mặt thanh niên này lạnh lùng, mềm mại, trên mặt đeo cặp kính gọng vàng trông rất nhã nhặn bại hoại, nhìn khoảng hai bốn hai lăm tuổi.

Gã mặc một bộ vest trắng tinh với một dải ruy băng thắt nơ quấn quanh cổ, có vết đỏ có thể nhìn thấy một cách dưới dải ruy băng.
Không phải Chu Lễ Xuyên còn ai vào đây nữa?
Ài ~, oan gia ngõ hẹp, một lần gặp cả hai người.
Đợi đó đi, sớm muộn gì tôi cũng đưa các người về nơi tây thiên cực lạc, cầu Nại Hà đang mở cổng chào hai người đấy.
Edit có lời muốn nói:
(1):PeachColor Manyuan

(2): Cá hấp lá sen

(3): Cầu Nại Hà
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận