Editor: Chym
° ° °
Trong lúc một luồng ánh sáng trắng chiếu rọi Lâm Nhuyễn mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một màn đỏ rực.
Khóe miệng không tự chủ được giật giật, Lâm Nhuyễn nhớ tới thời điểm mở mắt ra ở thế giới vừa rồi là màu hồng, hiện tại màu đỏ là có ý gì, chẳng lẽ cậu không thể thoát khỏi những màu sắc nữ tính này sao?!
Bàn tay ý thức được sờ xuống phía dưới.
Lâm Nhuyễn lập tức thở ra một hơi, cũng may là kích thước phía dưới ở thế giới này vẫn bình thường.
[Chủ nhân, thế giới này đang bắt đầu đi vào cốt truyện ~ Nhưng không phải là một cốt truyện hoàn chỉnh, ngài chỉ cần hoàn thành ba nhiệm vụ theo yêu cầu là được...!Tuy rằng nếu không hoàn thành thì hệ thống cũng sẽ không cưỡng ép ngài, nhưng cũng đừng lo lắng, không khó đâu ~] Miên Miên nói xong chui ra khỏi túi của Lâm Nhuyễn, sau đó vui vẻ lăn vào trong đống giấy đỏ, nhuộm đỏ toàn bộ lông trắng trên người, lộ ra vẻ vui mừng.
"Vậy thì thân phận hiện tại của ta là gì? Sao bên ngoài lại đánh trống khua chiêng thế kia?" Lâm Nhuyễn đứng dậy đi tới trước gương nhìn khuôn mặt mình trong thế giới này, liền phát hiện thế giới này hẳn là cổ đại, bởi vì người trong gương mặc một chiếc áo choàng màu đỏ thẫm, mái tóc dài của cậu cũng được buộc bằng một chiếc ngọc quan màu đỏ, hàm răng trắng như ngọc, làn da trắng như tuyết.
Y phục màu đỏ càng phụ trợ thêm vẻ lộng lẫy khoa trương...!Quả nhiên lại là dáng vẻ cậu ghét nhất, Lâm Nhuyễn không nhịn được giơ tay xoa xoa khuôn mặt mình, trong lòng tràn đầy chán ghét, nhìn nhan sắc này có khi nào là tiểu quan(*) linh tinh gì đó không?
(*) Trai bao
Miên Miên nhớ lại một hồi, cũng bắt chước Lâm Nhuyễn dùng bàn chân xoa xoa hai má thịt, [Em nhớ hôm nay là lễ thành hôn của Bát Phủ Tuần Án, là hòn ngọc quý trên tay của Hoàng Thượng.]
Tròng mắt Miên Miên đột nhiên chuyển động, nhìn Lâm Nhuyễn nở nụ cười hehe, [Chủ nhân, em mập em có thể xoa mặt của mình chơi, ngài gầy, chỉ có thể xem em xoa mặt chơi đùa ~~]
……
Lâm Nhuyễn yên lặng che mặt, cậu chỉ hy vọng mình xoa xoa một chút thì có thể thay đổi khuôn mặt mà thôi.
“Tân lang, giờ lành tới rồi mau ra đón tân nương đi.” Một giọng nói nịnh nọt vang lên từ ngoài cửa khiến Lâm Nhuyễn cảm thấy khó chịu, một tay cầm quả cầu lông nhuộm đỏ lên, hất nhẹ vài cái.
“Mục tiêu của ta ở thế giới này là nữ?”
Miên Miên lắc đầu, [Không phải, ở thế giới này chỉ có một mục tiêu công lược là nam.]
Nam...! Lâm Nhuyễn không xác định ném hồng hoa lên bàn, nghĩ đến những cảnh phim truyền hình máu chó trong những năm gần đây, "...!Không phải là công chúa bỏ trốn với người trong lòng đó chứ, sau đó mục tiêu công lược muốn để cho công chúa chạy xa một chút nên giả làm nữ nhân thành thân với ta?"
Miên Miên đang gặm hồng hoa nghe được lời này, nó kinh ngạc mở miệng, dáng vẻ không thể tin được, tuy rằng cốt truyện đúng là như vậy, nhưng chủ nhân cũng có thể đoán ra! Quá, quá lợi hại!
Bất kể niềm vui lúc này là gì, Miên Miên thả hồng hoa ra hạnh phúc bay đến chỗ Lâm Nhuyễn, sau đó làm nũng liếm tay ngón tay đối phương.
Cái mông uốn éo cho thấy tâm trạng của Miên Miên lúc này, [Chủ nhân chuyện này em không thể nói ~~ ngài phải tự tìm ~~ em thực sự không thể nói ~~]
… Chuyện này có thể rõ ràng hơn được không.
Lâm Nhuyễn cạn lời để mặc Miên Miên cọ, ám chỉ này thiếu điều muốn khắc lên mặt Miên Miên mấy chữ "Ngài đoán đúng rồi".
Nô bộc bên ngoài ngập ngừng gõ cửa, lỗ tai gần như dán lên cửa, “Tân lang, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì, tới liền đây.” Lúc này Lâm Nhuyễn cũng không làm khó Miên Miên nữa, cầm hồng hoa trên người xuống rồi đi về phía cửa.
Cậu khá tò mò mục tiêu công lược trong thế giới này có dáng vẻ gì?
……
Ta muốn em nhớ rõ rốt cuộc nam nhân của em là ai, đừng cho ta là kẻ ngu xuẩn rồi chạy trốn cùng người khác.
……
Bước chân cậu dừng một chút, Lâm Nhuyễn bắt đầu do dự khi nghĩ đến những lời lần trước Lâm Diệu đã nói với mình, nhưng khi Miên Miên nghi ngờ nhìn qua, cuối cùng cậu vẫn đẩy cửa ra.
Lâm Diệu chỉ là dữ liệu ở thế giới khác, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tự nhiên không liên quan gì đến cậu nữa, nói không chừng dữ liệu của đối phương đã bị thay đổi, hắn làm sao còn có thể nhớ rõ mình.
......!
Công chúa xuất giá, toàn bộ kinh thành đều kinh động.
Chưa nói đến của hồi môn hàng trăm gánh đáng ghen tị như thế nào, chỉ cần được một ngàn Ngự lâm quân bảo vệ ba vòng kinh thành, tiếng pháo nổ tiếng kèn làm lan toàn bộ kinh thành, khắp chốn vui mừng đã là vinh quang lớn nhất, huống chi chủ hôn còn là Hoàng Thượng, có thể thấy trưởng công chúa rất được yêu thương.
Lâm Nhuyễn đứng ở cửa nha phủ nhìn kiệu hoa từ nơi xa dần dần tới gần, tiếng chúc mừng, tiếng nói đùa, tiếng ồn ào quấn quít xung quanh một hồi, nhưng Lâm Nhuyễn vẫn một lòng một dạ suy nghĩ, phủ đệ của mình nhỏ như vậy mà nhiều của hồi môn như thế thì tắc hết đường, kiệu hoa cũng đã tới cửa, của hồi môn dài như rồng vẫn không thấy đầu.
[Chủ nhân, đi đá cỗ kiệu.] Miên Miên chọt chọt Lâm Nhuyễn đang ngây người, hi vọng trong lòng không khỏi sôi trào, mục tiêu công lược ở thế giới này dễ dàng nhìn ra như vậy, chủ nhân sẽ không bị kẻ xấu kia lừa nữa ~ Ở thế giới trước bọn họ chiến thắng được 500 điểm, vẫn may là không dùng điểm để đổi lấy hiển thị mức độ yêu thích.
Miễn là chủ nhân có thể làm rõ mục tiêu, mức độ yêu thích gì đó còn dùng làm gì!
Theo phong tục, sau khi đá cỗ kiệu tân lang phải đợi bên cạnh cửa, sau khi tân nương bước ra phải giúp đối phương vượt qua ải chậu than và một đống điều không biết tên, ngụ ý là sống với nhau trọn đời, bạch đầu giai lão.
Lâm Nhuyễn đối với mấy chuyện này không biết nhiều lắm, nhưng đứng bên cạnh cỗ kiệu trong lòng cậu căng thẳng dù muốn ngăn cũng không ngăn được, cậu nhìn chằm chằm người bước ra từ cỗ kiệu, mục tiêu công lược ở thế giới này.
"...!Phu quân." Tân nương 'ngại ngùng' vươn tay về phía Lâm Nhuyễn.
Mà giờ phút này Lâm Nhuyễn như bị sét đánh ngang, cứng ngắc từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía "tân nương" cao hơn mình rất rất nhiều, cậu gần như có thể xuyên thấu qua tấm khăn nhìn thấy người bên trong...!
Lần sau cậu phải kêu Miên Miên đi xin, để mục tiêu công lược lùn hơn cậu ba tấc mới được!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...