Khương Kỳ tức giận gật đầu.
"Một khi đã như vậy, chúng tôi đây sẽ không quấy rầy chị nghỉ ngơi, nếu Khương tiểu thư nhớ tới gì, tùy thời có thể gọi điện thoại liên hệ cảnh sát."
Lâm Gia Phàm không dấu vết trao đổi ánh mắt với La Tịnh Dao bên mép giường, sau đó đặt danh thiếp lên tủ đầu giường, tiếp theo cũng không quay đầu lại, mang theo Bàng Quang cùng hai cảnh sát khác rời khỏi phòng bệnh.
Cùm cụp.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại một lần nữa, ngăn cách với hành lang ồn ào náo nhiệt.
"Chị Khương, chị ngủ đi, em canh cho chị." La Tịnh Dao nói, còn vươn tay muốn giúp người trên giường chỉnh sửa góc chăn.
Không ngờ lại bị Khương Kỳ xoay người né tránh: "Đã bảo em về đi."
Dán mặt lạnh, La Tịnh Dao không hề nản lòng: "Em là nhân viên của chị mà, chị đừng khách khí với em.
Nếu cảm thấy áy náy, quay đầu tháng này chị tăng cho em thêm chút tiền lương là được."
"Nhân viên?" Người đàn bà như rốt cuộc nhịn không được, không kìm được cười lạnh một tiếng: "Chờ chị xuất viện, em còn sẽ quay lại cơ sở huấn luyện làm sao?"
"Đánh giá thấp chị à? Cái anh cảnh sát Lâm kia hai ngày trước vẫn luôn theo dõi Triệu Vĩ Thanh, em có mù cũng nhìn ra được.
Cảnh sát là đã sớm nghi ngờ Triệu Vĩ Thanh rồi?"
"Còn em, em cùng anh cảnh sát Lâm kia là một giuộc à? Tới cơ sở huấn luyện cũng là muốn điều tra Triệu Vĩ Thanh? Vậy chúc mừng em được toại nguyện, đi thong thả không tiễn!"
Khương Kỳ không hề kiêng dè liên tục liên tục nói, trực tiếp xé rách mặt nạ.
La Tịnh Dao thực sự sững sờ, sững sờ đến mức bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc cô và Lâm Gia Phàm bị phát hiện khi nào?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là ngày đầu tiên cô và Lâm Gia Phàm gặp nhau ở cầu thang, lúc đó vừa vặn bị Khương Kỳ đụng phải.
Nhưng không đúng.
Ngày đó người đàn bà rõ ràng rất căng thẳng theo cô một buổi trưa, cùng với nói là sợ hãi cô tra Triệu Vĩ Thanh, càng như là sợ hãi cô tra cơ sở huấn luyện.
Nên không phải là Triệu Vĩ Thanh thực sự có liên quan đến cơ sở huấn luyện, hoặc là nói là Khương Kỳ và Triệu Vĩ Thanh có liên quan gì đó?
Chuyện này vòng vo đối với La Tịnh Dao mà nói thật ra khá phức tạp, trong thời gian ngắn không nghĩ ra, cô dứt khoát gác sang một bên, những đề tài khó nhằn như vậy vẫn nên giao cho người thông minh như Lâm Gia Phàm thì thích hợp hơn.
Vì đã bị người ta chọc thủng mặt nạ, tự nhiên cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại.
Cô chậm rãi đứng lên, nhưng ngay trước khi chuẩn bị ra khỏi phòng bệnh, trong lúc bất cẩn đã làm rơi chiếc áo khoác đang đặt trên giường bệnh xuống đất.
"Ngượng ngùng..." Theo bản năng, cô mở lời xin lỗi trước, sau đó La Tịnh Dao cúi người duỗi tay đi nhặt.
Không ngờ vừa nhặt áo khoác lên, lại có thứ gì đó rơi ra từ trong chiếc áo khoác, thấy vậy cô vội vàng khom người thò tay xuống gầm giường, loay hoay nhiều lần cuối cùng cũng lấy được đồ vật.
Đó là một chiếc kim cài áo nhìn qua có vẻ bình thường, nhưng chính là một món đồ nhỏ bình thường như vậy, lại khiến La Tịnh Dao sững sờ tại chỗ.
Sao lại quen thuộc như vậy?
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã gặp ở đâu.
Có lẽ vì La Tịnh Dao không có động thái gì mới, Khương Kỳ không vui thu hồi tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ giây tiếp theo, bà ta đột nhiên biến sắc, ngồi dậy và giật lấy chiếc kim cài áo.
Khoảnh khắc đó, mắt La Tịnh Dao sáng bừng, cô nhớ ra rồi!
Chiếc kim cài áo này chính là thứ mà tên trộm bị bắt tại hiện trường vứt xác vụ án thứ hai đeo trên ngực.
Lý do La Tịnh Dao nhớ kỹ là vì trong lúc vật lộn với tên trộm, chiếc kim cài áo này đã làm trầy xước lòng bàn tay cô, lúc đó cô mới nhìn kỹ hơn.
Chờ chút!
Hiện tại cảnh sát vẫn chưa biết rõ ràng tại sao dấu chân của tên trộm lại xuất hiện ở hiện trường vứt xác.
Liệu đây có phải là manh mối mà họ đang tìm kiếm?
La Tịnh Dao không tự giác nuốt nước bọt, cảm thấy mình có lẽ đã phát hiện ra một bí mật động trời.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến hai viên thuốc không rõ tên trong túi áo khoác của mình.
Hiện tại đã biết rằng các học viên trong cái gọi là cơ sở huấn luyện của Khương Kỳ đều sử dụng loại vitamin không rõ nguồn gốc này, Triệu Vĩ Thanh cũng sử dụng thuốc an thần và giảm đau dạng nhẹ trong thời gian dài, tên trộm Mã Hồng Đường có cùng loại kim cài áo với Khương Kỳ và vứt nó tại hiện trường vứt xác của nạn nhân thứ hai...
Nhiều suy đoán hiện lên trong đầu cô, sắp xếp thành một bức tranh sinh động.
La Tịnh Dao lấy lại bình tĩnh, cười khẩy nhìn Khương Kỳ đang nằm trên giường, sau đó thong thả ung dung đặt áo khoác lại trên giường bệnh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn bà, cô thu hồi chân đang duỗi ra, một lần nữa ngồi xuống ghế.
"Có lẽ Chị Khương biết Mã Hồng Đường phải không?" Cô nhàn nhạt hỏi.
Nhưng chỉ một câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt này lại khiến Khương Kỳ mất kiểm soát cơ bắp trên mặt.
Mãi đến mười mấy giây sau, người đàn bà mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói: "Cô đang nói gì? Mã Hồng Đường là ai?"
"Ồ? Chị không biết sao?" La Tịnh Dao cong môi, tay phải nắm tay trực tiếp đưa đến dưới mí mắt của đối phương: "Vậy thứ này thì Chị Khương chắc đã gặp qua rồi?"
Vừa dứt lời, cô liền mở tay ra, trong lòng bàn tay trắng nõn chính là hai viên thuốc màu hồng nhạt.
Nhìn khuôn mặt tinh xảo của Khương Kỳ nhăn nhó, La Tịnh Dao cười thầm.
Thật đúng là con mẹ nó làm cô tức giận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...