Hình như người hàng xóm qua đây chỉ để đưa bánh quy, thậm chí hắn chưa hề nói cho Lê Húc biết tên của mình đã vội quay về nhà.
Khi Lê Húc ăn bánh quy xong, đúng lúc Thư An Ngọc mua đồ ăn trở về.
Lần này, Thư An Ngọc tự mình mở cửa bước vào, ánh mắt của Lê Húc rơi vào chiếc chìa khoá trên tay của Thư An Ngọc, anh cũng không nghĩ đến chuyện tại sao lúc sáng Thư An Ngọc lại phải bấm chuông cửa.
Anh bước tới gần Thư An Ngọc, sau đó cầm lấy túi đồ giúp hắn.
Thư An Ngọc cúi đầu, hôn lên sườn mặt của anh một cái.
“Cảm ơn bà xã.”
Cánh tay đang cầm đồ của Lê Húc cứng lại một chút, anh cảm thấy không được tự nhiên lắm.
“...!Không có gì.”
Dường như Thư An Ngọc không nhận thấy sự bất thường của Lê Húc, hắn vẫn mỉm cười đi bên cạnh Lê Húc.
Dáng người của Thư An Ngọc rất cao lớn, eo thon lưng dài.
Rõ ràng Lê Húc không hề thấp, nhưng khi ôm lấy Lê Húc, hắn như bao bọc cả người Lê Húc vào trong lồng ngực của mình.
“Bà xã, hôm nay làm món sườn xào chua ngọt mà em yêu thích được không? Bỏ thêm nhiều đường.”
Lê Húc cảm nhận được mình rất thích ăn món này, Thư An Ngọc rất hiểu anh.
Tâm trạng của Lê Húc hơi phức tạp, anh càng ngày càng cảm thấy mình chính là một tên cặn bã.
Anh áy náy mở miệng hỏi, “...!Laptop trong phòng của em là của em sao? Anh có biết mật khẩu là gì không?”
Thư An Ngọc quay lưng về phía Lê Húc, sau đó đặt nguyên liệu nấu ăn lên bồn rửa.
“Hả? Đúng rồi, là của em.” Anh quay đầu, biểu cảm trên khuôn mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
“Không phải em không có thói quen đặt mật khẩu cho laptop hay sao?”
Thư An Ngọc nói không sao, chính vì anh không có thói quen đặt mật khẩu cho máy tính nên giờ anh mới không biết mật khẩu là gì.
Thư An Ngọc dĩ nhiên cũng nhận ra điểm này, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
“Có phải em đặt mật khẩu là sinh nhật của em không? 0216, em thử xem sao.”
Lê Húc thử nhập mật khẩu là ngày sinh nhật theo đúng những gì Thư An Ngọc đã nói, nhưng vẫn hiện mật khẩu sai.
Anh lại thử mấy ngày đặc biệt khác, vẫn không đúng.
Thư An Ngọc đứng bên cạnh nhìn anh mở khóa máy tính, thấy thế cũng rất buồn rầu.
“Tại sao lại như vậy nhỉ? Ngày mai anh sẽ mang ra tiệm, thử xem người ta có thể mở khoá được hay không.”
Lê Húc hơi thất vọng, nhưng đó là tất cả những gì mà anh có thể làm.
Nhìn thấy anh có hơi buồn bực, Thư An Ngọc duỗi tay ôm lấy eo của Lê Húc, sau đó cọ nhẹ lên gương mặt của anh.
“Em chơi điện thoại di động hay xem TV một lát, được không?”
Lê Húc gật đầu, “Em ở trong phòng nghịch điện thoại một lát vậy."
Thư An Ngọc yên tâm đi vào bếp nấu cơm.
Nhưng sau khi Thư An Ngọc rời đi, Lê Húc lại không cầm điện thoại di động.
Anh lôi một cuốn sổ mới tinh ở trong phòng ra, cầm bút lên và bắt đầu viết, đầu tiên là ghi ngày tháng, sau đó mới viết tiếp.
[Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đã bị mất trí nhớ, có một người tự xưng là ông xã của tôi tìm đến cửa, nói tôi mắc chứng bệnh mất trí nhớ có gián đoạn.
Ông xã nhìn khá đẹp trai, hơn nữa cũng rất đáng yêu, có lẽ những gì hắn nói là thật.
Nhưng mà…
Haiz.]
Thời điểm viết đến chuyện của Trúc Phi Tinh, ngòi bút của Lê Húc đã dừng lại một chút, cuối cùng anh quyết định không viết tên thật của Trúc Phi Tinh, mà dùng chữ Z để thay thế: Trúc Phi Tinh là một minh tinh, lỡ như quyển sổ này bị người ngoài phát hiện thì nguy to.
Về chuyện làm thế nào để liên lạc được lại với Trúc Phi Tinh… Lê Húc thật sự đã phải suy nghĩ rất nhiều: Đầu tiên, anh không thể để người khác ngoài bản thân mình đoán được thân phận của Trúc Phi Tinh thông qua quyển nhật ký này.
Thứ hai, anh còn phải viết thông tin liên hệ với Trúc Phi Tinh vào trong ghi chú này.
Anh có số điện thoại di động của Trúc Phi Tinh, anh phải giấu nó trong thông tin ghi chú mới được… Anh hy vọng lúc đó, mình có thể thông minh hơn một chút.
Cuối cùng Lê Húc lựa chọn ẩn số điện thoại di động của Trúc Phi Tinh bằng cách sử dụng số trang trong cuốn sổ ghi chép của anh.
Lê Húc cũng mất một thời gian dài để tìm chỗ giấu cuốn sổ này đi, cũng may cuối cùng đã giấu được.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Lê Húc thở phào nhẹ nhõm, anh phải tìm cách để giấu cuốn sổ nhưng sau khi mất trí nhớ vẫn có thể tìm lại để lấy thêm thông tin, đây cũng là lý do tại sao Lê Húc không chọn dùng ghi chú trên điện thoại di động để ghi lại.
Lê Húc mơ hồ cảm thấy, nếu muốn viết nhật ký, dưới tình huống không có máy tính thì nhất định anh sẽ sử dụng đến giấy viết.
Đây có lẽ là do một thói quen nào đó của anh, nhưng Lê Húc đã quên thói quen này được hình thành như thế nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lê Húc ngẩn ra, anh chợt nhận ra có gì đó không ổn: Không phải, với tính cách của anh, nếu anh thật sự mắc chứng bệnh mất trí có gián đoạn, tại sao trước đây anh lại không viết nhật ký?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...