Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới


Cho đến khi cùng Trúc Phi Tình trốn khỏi biệt thự, Lê Húc vẫn không khỏi bồi hồi.

Anh ta nhìn Trúc Phi Tình đang ngồi trên ghế lái với khuôn mặt tuấn tú, anh do dự: “Anh…”
Bởi vì hắn ta đang lái xe, Trúc Phi Tình chỉ trầm giọng đáp: “A Húc, sao vậy? "Rõ ràng là Trúc Phi Tình tự cứu mình, nhưng khi Lê Húc đối mặt với hắn, hắn có chút chột dạ:" Chúng ta đi đâu? "
Trúc Phi Tình suy nghĩ một chút:" Tôi đã bảo quản lý đưa người đi rồi.

Nếu em không có nơi để đi.

Có muốn đưa bạn đi khám bác sĩ trước không? "
Lê Húc do dự một chút:" Trước đây tôi đã đến bệnh viện , bác sĩ không nhìn ra bị bệnh gì.

Đường Trạch vừa nhắc đến thuốc, anh có biết là thuốc gì không? "
Trúc Phi Tình lắc đầu:" Tôi không biết, tôi tưởng em mất trí nhớ ...!là bởi vì Dì em mất khiến em bị đả kích một hồi.


"
Lê Húc hơi nghi hoặc, không biết có nên tin lời của Trúc Phi Tình hay không: "...!Thật sao?
Trúc Phi Tình gật đầu:" Thỏa thuận giữa Tang Trạch và tôi là tìm cách giúp cậu ly hôn.

Thư Anh Ngọc, anh ta chưa bao giờ nói với tôi rằng bệnh của em là do anh ấy gây ra, nhưng ...!"
Anh ấy đắn đo suy nghĩ một chút," Nhà TangTrạch đúng là có đầu tư công ty dược và viện nghiên cứu.

"
Nghe câu trả lời này, Lê Húc.

thở phào nhẹ nhõm.

Nếu là bệnh tâm thần, anh vẫn chưa biết cách chữa trị.

Nhưng nếu đó là chứng hay quên do ma túy, liệu anh có ổn miễn là anh không dùng ma túy? Lê Húc cao hứng, anh nhìn Trúc Phi Tình ngồi trên ghế lái, nghĩ cách đối phó với người yêu có chút xa lạ này.

Có lẽ trong làng giải trí quy tụ mỹ nhân, nhan sắc của Trúc Phi Tình thuộc vào top hàng xuất sắc.

Khi nhìn thấy khuôn mặt của Trúc Phi Tình lần đầu tiên, thật khó để không cảm thấy choáng ngợp trước vẻ ngoài lộng lẫy của anh ấy.

Chính vì tình cảm bên ngoài trên dáng vẻ này quá rõ ràng nên Lê Húc mơ hồ hiểu được tại sao mình lại lừa dối với Trúc Phi Tình, nhưng điều mà anh không thể hiểu được là ...!tại sao Trúc Phi Tình lại lừa dối với anh?
Có lẽ là ý thức được Lê Húc đang nhìn mình, Trúc Phi Tình hơi nghiêng đầu: “A Húc, sao vậy?”
Lê Húc do dự một chút: “Làm sao chúng lại ở bên nhau biết nhau?”
Con ngươi của Trúc Phi Tình khẽ đảo qua, hắn liếc mắt nhìn.


Lê Húc lơ đễnh, chậm rãi nói: “Chúng ta là bạn học hồi cấp ba, hồi cấp ba tôi đã phải lòng em rồi.” Lê Húc có chút kinh ngạc nghe câu trả lời: “Thật sao?”
Anh hít sâu nói với ngữ khi đầy ngạc nhiên, “Vậy thì… tại sao trước đây tôi không ở bên anh?”
Sao phải để anh đợi đến khi anh lừa dối và bị lừa dối.

Trúc Phi Tình có vẻ đang suy nghĩ, nhưng cũng là thuần túy im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Tôi lúc đó không dám nói thích em.

Tôi vẫn luôn thích em, nhưng là xem ra em vẫn luôn khoong coi trọng tôi em chỉ xem tôi là bạn.

Sau này em nói với tôi rằng em đã gặp được người mà em thích ...!đó là Tang Trạch.

A Húc, đó là lý do anh cho em là yêu từ cái nhìn đầu tiên, em nói đã yêu Đường Trạch ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"
Hắnta tự giễu cười một tiếng , “Thật là tuyệt vọng.” Trúc Phi Tình nói tiếp, “Hai người đã quan hệ hơn một năm, cho đến một ngày em nói với tôi là chia tay với Tang Trạch, bởi vì anh đã nghi ngờ điều đó.

Tang Trạch đang theo dõi anh, nhưng Đường Trạch lại vướng bận với em, anh ta nói không bao giờ đồng ý chia tay, sau này cũng vậy...!"

Trúc Phi Tình mím môi," Tôi luôn phàn nàn với em rằng hôm đó tôi uống hơi ít.

Húc, tôi đưa em vào khách sạn ngủ ...!Chúng ta không cẩn thận ...!A HÚc, tôi phát hiện ra em đã nhầm giường, sáng tỉnh dậy tôi đã nói với em rằng tôi nghiện sex.

.

"" Tôi ...!tôi rất thích em , em phù hợp với tôi, vì vậy tôi đã đề nghị giúp em giải quyết nhu cầu thể xác của bản thân, và rồi em đã đồng ý.

"-------------------
“Có một ngày em nói với tôi rằng em sẽ chia tay với Tang Trạch, bởi vì em nghi ngờ rằng Tang Trạch đang theo dõi mình.” → Bởi vì tôi đã tìm một thám tử tư để điều tra Tang Trạch, và gửi cho em một bức thư tố giác nặc danh.

“Hôm đó tôi uống hơi ít, tôi đưa em vào khách sạn ngủ… Vô tình chúng ta…” → Tôi thấy em uống quá nhiều nên cố ý dụ em lên giường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận