Nếu không phải trong mắt Thư An Ngọc không mang theo ác ý, suýt chút nữa thì Lê Húc còn tưởng rằng Thư An Ngọc nói lời này là kích thích mình, anh nghẹn một chút: “...!Ly hôn không tốt hay sao?”
“Ly hôn?” Thư An Ngọc hỏi ngược lại anh, “Sau đó chứng kiến cảnh em bị Tang Trạch lừa dối?”
Lê Húc liếc nhìn hắn, một lát sau, anh đổi sang một câu hỏi khác: “Vậy tại sao anh lại không cho tôi đi khám bác sĩ? Tôi không tin là bệnh của tôi không có cách nào chữa được.”
Thư An Ngọc im lặng một hồi lâu, “Em thật sự không thích anh dù chỉ một chút sao?”
Câu hỏi đi đủ một vòng cuối cùng vẫn quay lại điểm ban đầu, Lê Húc thở dài một hơi, anh cảm thấy cho dù là Tang Trạch hay Thư An Ngọc đều quá cứng đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Thư An Ngọc, anh vừa cảm thấy bực bội lại vừa thấy u sầu.
Lê Húc suy nghĩ một chút, cuối cùng anh cũng không trả lời được câu hỏi có thích hay không, anh cũng không có ý định lừa gạt Thư An Ngọc trong chuyện lần này, nên anh đành chậm rãi mở miệng nói.
“Anh à, tình yêu không phải là tất cả, giữa hai chúng ta nhất định sẽ có một con đường giải quyết nhanh gọn và hợp lòng cả hai hơn là cách này, không phải sao?”
Thư An Ngọc chậm rãu lắc đầu, hắn cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.
“Không còn nữa rồi.
Với anh mà nói, không còn nữa.”
Hai người im lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Thư An Ngọc mở miệng lên tiếng trước: “Thả hai người bọn họ ra đi, anh đang muốn làm cái quỷ gì vậy?”
Lê Húc rất cần Thư An Ngọc tìm bác sĩ để chứng minh anh không hề có bệnh, nhưng anh không thể nói cho Thư An Ngọc biết những chuyện này được.
Thấy Lê Húc không nói lời nào, Thư An Ngọc liền hiểu rõ mọi chuyện, hắn nở một nụ cười tự giễu.
“Anh hiểu rồi, em đang muốn thoát khỏi anh, đúng không?” Hắn thật sự hiểu rất rõ về Lê Húc, chỉ cần suy nghĩ một chút là hắn có thể biết ngay, Lê Húc muốn làm cái gì.
“Em muốn tìm bác sĩ để chứng minh em không có bệnh? Hay là em muốn tìm cách thoát khỏi anh trước?”
Cả hai chuyện đều bị hắn đoán trúng, càng nói chuyện với Thư An Ngọc, Lê Húc càng cảm thấy sợ hãi, tên này đúng là khó chơi.
Anh sợ nếu mình còn tiếp tục nói chuyện cùng Thư An Ngọc, ngay cả cái quần lót của anh cũng bị hắn lột sạch.
Đột nhiên, Lê Húc đứng thẳng người dậy, anh không biết mình có nên cùng Thư An Ngọc thử thêm một lần nữa hay không.
Thư An Ngọc ngẩng đầu lên nhìn anh, hắn không nói một lời, vẻ mặt bình tĩnh, rõ ràng là đang bị trói, nhưng lại khiến người trói hắn là Lê Húc cảm thấy vô cùng áp bách và sợ hãi.
Thư An Ngọc không nói đạo lý, giống như bùn loãng trát tường, Lê Húc cũng không biết nên xử lý hắn như thế nào.
Hình như Thư An Ngọc cũng nhìn ra sự nôn nóng và quẫn bách của Lê Húc, hắn mở miệng nói.
“Anh nghi ngờ bệnh tình của em có liên quan đến Tang Trạch.”
Lê Húc sửng sốt một chút: “Anh nói cái gì?” Anh nghi ngờ lời này của Thư An Ngọc là có dụng ý gì đó, “Tại sao anh lại nói như vậy?”
Thư An Ngọc suy nghĩ đến chuyện gì đó, lát sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “”Lúc đầu, anh còn tưởng rằng em quá đau đớn vì sự ra đi đột ngột của mẹ nên trí nhớ của em mới xảy ra vấn đề.
Ban đầu, bệnh của em cũng không nghiêm trọng đến mức như vậy.
Mới đầu em chỉ hay quên mọi chuyện, nhưng càng về sau bệnh tình của em lại càng nghiêm trọng hơn, em còn không nhớ rõ anh, có lúc còn chẳng nhớ mình là ai.
Thậm chí có một ngày anh quay về nhà, anh phát hiện em coi Tang Trạch trở thành người chồng hợp pháp của mình.
Vào ngày 13 tháng 5, khi anh quay lại, ngày hôm đó…” Nói tới đây, Thư An Ngọc dừng lại một chút rồi mới mở miệng nói tiếp.
“Khi anh về nhà, anh phát hiện em đang lên giường cùng với Tang Trạch, hơn nữa em… Còn không nhận ra anh là ai.
Khi đó, em chỉ nhớ mang máng Tang Trạch là bạn trai từ thời đại học của em, sau khi anh lấy giấy đăng ký kết hôn của hai chúng ta ra, em mới tin anh là chồng của em.”
Lê Húc tập trung nghe, anh chợt nghe thấy Thư An Ngọc nhỏ giọng hỏi mình.
“Anh và em đã quen nhau gần hai mươi năm, tại sao em chỉ nhớ mỗi Tang Trạch mà lại quên anh được?”
Lê Húc sửng sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã nghe thấy Thư An Ngọc nói tiếp.
“Vậy nên anh cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cho dù có mất trí nhớ thì cũng không có đạo lý Tang Trạch là người đặc biệt chứ.”
Lê Húc vẫn còn nghi ngờ phán đoán này của Thư An Ngọc, dù sao thì hiện giờ anh cũng chẳng nhớ được ai cả, không chỉ quên mất Thư An Ngọc mà còn quên cả Tang Trạch.
Nhưng anh vẫn suy nghĩ đến những lời mà Thư An Ngọc nói, đột nhiên anh nhớ tới một chuyện, anh kích động quay sang hỏi Thư An Ngọc.
“Vậy ý của anh là tôi ngoại tình trong khoảng thời gian đang bị bệnh hay sao?”
Thư An Ngọc dùng vẻ mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm anh một lúc, lát sau, hắn mới mở miệng.
“Không phải.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...