Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới




Lê Húc bị vẻ mặt của Thư An Ngọc dọa cho sợ hãi, nhất thời anh không biết có nên tiếp tục thử nữa nay không, cuối cùng anh căng thẳng đến mức những ngón tay ở sau lưng cũng xoắn chặt vào với nhau.

“Anh trai? Em… Em không hiểu tại sao lại như vậy, đột nhiên muốn gọi anh là anh trai.”

Thư An Ngọc nhìn chằm chằm vào mặt của Lê Húc, một lát sau, hắn bật cười một tiếng.

“Vậy sao? Thật ra trước khi kết hôn, em cũng thường xuyên gọi anh là anh trai giống như vậy.

Chúng ta quen nhau từ khi còn nhỏ, cùng nhau lớn lên, em vẫn luôn gọi anh là anh trai.” Hắn suy nghĩ một chút, “Ba của em và ba của anh là bạn bè, sau đó ba mẹ của anh và ba của em gặp sự cố ngoài ý muốn… Vậy nên anh đã sống chung dưới một mái nhà với em từ khi còn là một đứa trẻ.”

Thư An Ngọc đến gần, sau đó hắn đặt tay lên vai Lê Húc.

“Nhưng hiện giờ hai chúng ta cũng đã kết hôn rồi, bà xã à, lần sau đừng gọi anh như vậy nữa.” Bàn tay đặt ở trên vai Lê Húc dần thả lỏng ra, “Anh đi xuống nhà nấu cơm trước, em đánh răng rửa mặt xong thì cũng xuống luôn đi nhé.”


Lê Húc cảm thấy nửa bả vai bị Thư An Ngọc chạm vào đều trở nên tê rần, sau khi Thư An Ngọc rời đi, phải mất một lúc lâu anh mới kịp hoàn hồn lại, run run rẩy rẩy thở phào một hơi.

… Làm anh sợ chết khiếp rồi.

Sự sợ hãi của anh đối với Thư An Ngọc giống như một phản ứng của cơ bắp, khiến anh rất khó để khống chế.

Hơn nữa Thư An Ngọc cũng rất kỳ lạ, khi hắn nở nụ cười nhìn toả sáng và rạng rỡ giống như ánh mặt trời, nhưng một khi nụ cười đó biến mất, hắn sẽ khiến người khác cảm thấy rất áp lực, chỉ cần dựa vào biểu cảm trên khuôn mặt của hắn đã làm cho Lê Húc có cảm giác lông tơ trên người đều dựng đứng hết cả lên.

Thậm chí Lê Húc còn nghi ngờ trước khi anh mất trí nhớ, anh đã rất sợ Thư An Ngọc, vậy nên nỗi sợ hãi này cứ tiếp tục kéo dài đến khi anh mất trí nhớ.

Lê Húc không dám nghĩ nhiều nữa, sau khi xác định Thư An Ngọc đã thật sự rời khỏi phòng ngủ chính, anh vội vàng bước tới gần tủ quần áo, ngồi xổm xuống, sau đó thò một ngón tay vào gầm tủ, sờ soạng qua lại một vòng: Cuốn nhật ký hôm qua anh giấu vào đây vẫn còn đó.

Cuối cùng, Lê Húc cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Lê Húc cũng không hiểu tại sao hôm nay anh lại đột nhiên không mất trí nhớ, nhưng không ai có thể đảm bảo được rằng ngày mai anh cũng sẽ không mất trí nhớ, vậy nên anh vẫn cần giữ cuốn nhật ký này lại.

Lê Húc đứng dậy, suy nghĩ một chút, sau đó bước vào phòng tắm rửa mặt.

Việc quan trọng nhất cần làm bây giờ chính là thoát khỏi Thư An Ngọc, tìm được Tang Trạch và Trúc Phi Tinh.

Mặc dù ấn tượng của anh đối với Tang Trạch rất tệ, nhưng Lê Húc vẫn không thể khống chế được bản thân mình không lo lắng cho Tang Trạch.

Tang Trạch, Tang Trạch…

Lê Húc đang đứng đánh răng trước gương chợt ngẩn người, “Tại sao anh lại lo lắng cho Tang Trạch đến vậy?”

Lê Húc ngẩn ngơ suy nghĩ một hồi, trong lòng anh xuất hiện cảm giác xa lạ khiến anh vô cùng sợ hãi, anh ép buộc mình phải rời lực chú ý qua chỗ khác: Mình phải nghĩ cách để trốn thoát… Mình muốn tìm hiểu rõ xem đến cùng là Thư An Ngọc đang muốn làm cái gì.


Lê Húc dùng nước lạnh hất lên mặt của mình, sau khi bình tĩnh lại, anh lập tức đi xuống lầu.

Ở dưới lầu, Thư An Ngọc đang dọn bữa sáng lên trên bàn ăn, nghe thấy động tĩnh đi xuống lầu của Lê Húc, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh.

“Ngày hôm qua anh không có thời gian để đi mua thức ăn, vậy nên chúng ta ăn tạm bánh mì nướng nha.”

Lê Húc nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, anh cố gắng khống chế biểu cảm trên khuôn mặt của mình.

“Em không cần đi khám bác sĩ hay sao?”

Thư An Ngọc quay đầu nhìn Lê Húc, “Hôm nay không phải ngày đi gặp bác sĩ.” Hắn đưa tay sờ đầu Lê Húc, nhẹ giọng an ủi Lê Húc.

“Không sao đâu, bệnh của em rồi sẽ khá hơn thôi mà.”

Lê Húc yên lặng không nói, “Ừm, hôm nay em có phải làm gì không?”

“Hả?” Thư An Ngọc mỉm cười, “Đương nhiên em vui vẻ mới là chuyện quan trọng nhất.”

Ngón tay của Lê Húc không ngừng gõ lên mặt bàn, anh cảm thấy hơi sốt ruột, cũng có hơi hoảng hốt, anh cảm nhận được ngón tay không tự chủ mà run lên.


“Em… Em nhìn thấy lịch sử trò chuyện của anh và người khác.

Em, em…”

Thư An Ngọc kiên nhẫn nhìn anh, dường như hắn đang muốn xem thử Lê Húc muốn nói cái gì.

Lê Húc cảm thấy miệng lưỡi của mình trở nên khô khốc, anh liếm môi.

“Anh, em… Anh có thể nói cho em biết Tang Trạch là ai không?”

Cho dù là Thư An Ngọc cố tình để lại lịch sử cuộc trò chuyện kia hay là quên xoá nó thì Lê Húc vẫn muốn nghe Thư An Ngọc giải thích.

Thư An Ngọc chậm rãi gật đầu, hắn bình tĩnh nhìn Lê Húc.

“À, được thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui