Tang Trạch đưa Lê Húc tới căn biệt thự của mình ở ngoại ô thành phố.
Môi trường ở nơi đây rất tốt, hơn nữa cũng rất vắng người.
Lê Húc đi theo hắn vào trong biệt thự, nhìn thấy không gian trống trải này, trong lòng anh vẫn luôn lo lắng cảnh giác.
Mặc dù anh lại mất trí nhớ thêm lần nữa, nhưng dựa vào cuốn nhật ký và vòng bạn bè của Tang Trạch, anh cũng có thể đoán ra Tang Trạch là một người như thế nào.
Thành thật mà nói, đứng dưới góc độ của Lê Húc, anh cảm thấy vòng bạn bè của Tang Trạch rất kỳ lạ, thay vì nói nơi này là nơi để hắn show ân ái, chi bằng nói đây là một căn phòng chứa đồ trên internet của hắn.
Ngoại trừ Lê Húc thì vòng bạn bè của hắn chưa bao giờ xuất hiện bức ảnh nào của người thứ hai, ngay cả chính Tang Trạch cũng không thấy, thỉnh thoảng cũng chỉ bắt gặp bức ảnh chụp lộ tay hoặc vài bộ phận không rõ ràng mà thôi.
Lê Húc càng suy nghĩ thì càng cảm thấy lo lắng, anh thúc giục Tang Trạch.
“Chẳng phải anh đã nói sẽ tìm bác sĩ tới để chứng minh tôi không bị bệnh hay sao? Vậy khi nào bác sĩ mới tới?”
Tang Trạch quay đầu nhìn anh, một lát sau, hắn mới mở miệng nói.
“Anh sẽ nhanh chóng liên hệ.” Hắn dẫn Lê Húc lên trên lầu, “Em ở tạm trên tầng hai được không?”
Lê Húc không quan tâm mình đang ở chỗ nào, thứ duy nhất khiến anh quan tâm chính là bệnh tình của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tang Trạch, trong lòng chợt nghĩ tới chuyện gì đó.
“Trúc Phi Tinh đâu rồi? Không phải anh đã nói để Trúc Phi Tinh đến đây với tôi sao?”
Những bước chân bước lên cầu thang của Tang Trạch dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, giọng điệu của hắn nghe bình thản, không biết hắn đang suy nghĩ đến cái gì.
“Hắn bị gãy chân, hơn nữa hắn còn phải giải thích cho người đại diện hiểu về những chuyện mà hắn đang làm trong thời gian gần đây, hắn sẽ tới hơi muộn.”
Lê Húc thoáng thả lỏng một chút, anh chợt chú ý tới lời nói của Tang Trạch.
“Gãy chân? Có nghiêm trọng không? Tại sao lại bị như vậy?”
Lúc này, Tang Trạch mới nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh.
Một lúc sau, hắn mở miệng nói: “Em vẫn rất quan tâm đến hắn.”
Tang Trạch vốn đã cao, huống hồ hắn còn đang đứng trên Lê Húc một bậc cầu thang, ánh mắt nhìn từ trên xuống như vậy sinh ra cảm giác vô cùng áp bách.
Không hiểu tại sao Lê Húc lại cảm thấy hơi nguy hiểm, chuông báo động trong lòng anh không ngừng kêu vang, anh nhìn chằm chằm Tang Trạch bằng ánh mắt hết sức cảnh giác.
Anh châm chước việc tìm từ, cuối cùng quyết định không chọn cách chọc giận Tang Trạch.
“...!Không phải.”
Tang Trạch nhìn chằm chằm anh, một lát sau, hắn tự động xoay người lại, tiếp tục tiến về phía trước.
Lê Húc thở phào nhẹ nhõm, anh đi theo Tang Trạch vào một căn phòng trên tầng hai.
Lê Húc liếc qua cách bài trí trong phòng, “Đây là phòng ngủ chính sao?”
Tang Trạch “ừm” một tiếng: Phòng cho khách vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, vậy nên em cứ ngủ ở đây trước đã.”
Lê Húc thấy không yên tâm lắm, “Còn anh thì sao?”
Tang Trạch mỉm cười nhìn Lê Húc, “Anh ngủ ở thư phòng là được.”
Trong lòng Lê Húc vẫn còn hơi do dự, anh liếc nhìn Tang Trạch.
“...!Anh sẽ không đặt camera trong phòng ngủ chính đâu, đúng không?”
Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Tang Trạch đông cứng lại, sau đó hắn chợt nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đương nhiên là không rồi.”
Lê Húc nửa tin nửa ngờ, “Được rồi, tốt nhất là anh không làm.”
Trên mặt Tang Trạch mang theo ý cười, gắn liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại di động: "Anh đi nấu cơm đã, em cứ ở lại đây trước, được không?"
Lê Húc gật đầu, nhìn Tang Trạch xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Anh đi lên giữ cửa, sau đó khóa trái, cuối cùng là xoay người lại và bắt đầu kiểm tra phòng xem có bị gắn camera hay không.
Mười lăm phút sau, rốt cuộc thì Lê Húc cũng lục soát xong toàn bộ căn phòng, anh thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng thì Tang Trạch cũng đã trở lại bình thường.
Lê Húc nhìn quanh căn phòng này một vòng, trong tay cầm cuốn nhật ký, anh đang không biết nên giấu nó vào đâu.
Đầu tiên, anh mở chăn bông ở dưới chân giường ra, sau đó do dự một lúc rồi mặt đặt xuống: Mình có nên giấu ở đây không?
Lê Húc suy nghĩ một chút, cuối cùng do dự từ bỏ.
Anh phải giấu nó ở một nơi kín hơn nữa, để khi nào đi ngủ thì lại lấy nó ra ôm, như vậy sáng sớm mai, khi anh tỉnh dậy là có thể nhìn thấy nó một cách dễ dàng.
Cuối cùng, Lê Húc nhét cuốn nhật ký vào trong gầm tủ.
Sau khi lăn lộn một hồi lâu, Tang Trạch cũng đã chuẩn bị bữa tối xong xuôi.
Tang Trạch chỉ nấu món món sợi đơn giản, thả một ít thịt băm và trứng gà, nhưng ngửi thấy mùi rất thơm.
Lê Húc ngồi xuống bàn ăn, đang định cầm lấy đôi đũa thì anh chợt nghĩ tới chuyện gì đó, anh nhìn chằm chằm vào bát mì của Tang Trạch, sau đó lại quay sang nhìn bát mì của mình.
Tang Trạch nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Em sao vậy?”
Lê Húc không trả lời, đột nhiên anh đứng dậy, đổi bát của mình với Tang Trạch.
“Anh ăn bát của tôi đi.”
Tang Trạch bị hành động này của Lê Húc chọc cười, hắn cong môi, sau đó lại áp xuống.
“Được.”
Lê Húc liếc nhìn hắn, anh hừ nhẹ một tiếng, sau đó tập trung ăn bát mì đã đổi ở trước mặt: Cẩn thận vẫn là trên hết.
Tay nghề của Tang Trạch thật sự rất tốt, hơn nữa trưa nay tâm trạng của Lê Húc không tốt nên anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu, chính vì thế mà lần này anh đã ăn sạch hết mì trong bát của mình.
Anh đẩy bát ra, nhìn chằm chằm Tang Trạch, nói.
“Ngày mai, tôi muốn đến gặp bác sĩ.”
Tang Trạch đưa cho anh một tờ giấy để anh lau miệng, hắn mở miệng nói câu rất dễ nghe.
“Được.” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Lê Húc, cười.
“Em còn yêu cầu nào khác không?”
Lê Húc do dự một chút, “Ngày mai anh có thể đón Trúc Phi Tinh qua đây được không?” Anh thật sự không dám ở một mình với Tang Trạch.
Lần này Tang Trạch cụp mắt không nói gì, Lê Húc cảm thấy hơi sốt ruột.
“Không được sao?"
Tang Trạch ngước lên nhìn anh, “Trong ba người bọn anh, em thích Trúc Phi Tinh nhất thật à? Tại sao em lại thích hắn?”
Nghe được câu hỏi này, Lê Húc sửng sốt một lúc, trong lòng anh thấy hơi bực bội.
“Tại sao trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện này.
Tôi chẳng nhớ gì cả, làm sao tôi biết được?” Anh nghĩ đến hành động của Tang Trạch, không nhịn được mà bổ thêm một câu nữa.
“Tại sao anh không nghĩ đến những chuyện mà mình đã làm đi?”
Tang Trạch “ừm” một tiếng: “Đúng vậy, em không thích những người có tính cách cực đoan."
Lê húc bĩu môi giống như đang nói móc, “Anh biết thì tốt rồi.” Anh vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tang Trạch: “Anh biết mà anh vẫn làm như vậy sao?”
Tang Trạch dừng lại một chút, “Hiện giờ thì anh biết rồi.” Đột nhiên, hắn chăm chú nhìn Lê Húc.
“Nếu anh sửa sai, em có đồng ý rời xa Thư An Ngọc để quay về bên anh không? Em đã nói em rất thích anh, muốn ở bên cạnh anh đến cuối đời mà.”
Lê Húc há miệng thở dốc, anh không biết nên nói cái gì, trầm mặc một lúc.
“Chờ tôi nhớ ra mọi chuyện rồi nói sau.”
Vừa nghe anh nói như vậy, Tang Trạch bật cười.
“Thật sao? Nói cách khác, em vẫn thích anh.” Nói xong câu đó, hắn lại mở miệng hỏi giống như xuất phát từ sự tò mò.
“Tại sao em lại không thích Thư An Ngọc?”
Lê Húc liếc nhìn hắn: “...!Tôi quên mất rồi.”
Nghe Lê Húc nói như thế, biểu cảm trên mặt của Tang Trạch chợt lạnh đi.
“Thật sao?” Hắn đứng dậy, “Anh đi rửa bát.”
Lê Húc nhìn dáng vẻ này của Tang Trạch, trong lòng chợt có cảm giác gì đó là lạ, nhưng anh lại nghĩ tới tính cách của Tang Trạch, cuối cùng cũng nhíu mày bỏ qua nghi ngờ ở trong lòng.
Anh đứng dậy, xoay người định đi lên lầu, nhưng không ngờ, anh vừa quay chân về phía góc bàn liền choáng váng ngã sõng soài ra đất.
Cũng may Lê Húc đã kịp thời chống tay xuống đất, nên cũng không ngã quá đau, anh chỉ nghiêng người, sau đó mới ngã xuống.
Anh vừa ngẩng đầu thì đã thấy Tang Trạch đang đứng phía sau chuẩn bị dơ tay phải ra đỡ mình, nhưng khi nhìn thấy anh ngã xuống, hắn lại sửng sốt một chút.
Trong khoảnh khắc đó, Lê Húc toát mồ hôi lạnh, anh cố gắng chống đỡ để đứng dậy, xoay người chuẩn bị chạy ra cửa.
Nhưng động tác của Tang Trạch nhanh hơn, hắn nắm lấy cánh tay của Lê Húc, sau đó vặn ngược để túm anh lại.
Lê Húc trợn tròn mắt, không dám tin vào chuyện vừa xảy ra, anh mở miệng hỏi.
“Anh nói chuyện không giữ lời?! Anh đã chuẩn bị ra màn kịch này để đối phó với tôi?”
Tang Trạch không lên tiếng, hắn đè lên người Lê Húc, tay còn lại lấy một miếng vải trắng từ trong túi ra, đắp lên mặt Lê Húc.
Lê Húc sợ tới mức hàng mi run rẩy, hơi thở của anh trở nên dồn dập, anh căng thẳng đến mức sắp ngất xỉu.
Trong mắt anh, hình bóng của Tang Trạch cứ liên tục chồng lên nhau.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai nhưng không chút biểu cảm của Tang Trạch, đột nhiên anh buột miệng thốt lên theo bản năng.
“...!Anh hai?”
Nghe thấy xưng hô xa lạ này, không chỉ có Lê Húc sững sờ, mà ngay cả Tang Trạch cũng ngẩn người một lúc.
Nhưng Tang Trạch nhanh chóng phản ứng lại, hắn mím môi, đung miếng vải trắng che miệng và mũi của Lê Húc lại.
Thế giới trước mắt Lê Húc lại chìm vào bóng tối.
41
Ngày hôm sau, Lê Húc bừng tỉnh khi còn đang nằm trên giường, anh hoảng sợ hét lên hai tiếng “A a” rồi ngã xuống đất, khớp xương trên cánh tay đập xuống đất khiến anh đau đến mức không đứng dậy được.
Người nằm chung giường với anh lập tức phản ứng lại, hắn nhanh chóng đứng dậy bật chiếc đèn ở đầu giường lên, sau đó ngồi xổm xuống bên người Lê Húc, vội vàng mở miệng hỏi.
“Bà xã, em bị làm sao vậy?”
Lê Húc thở hổn hển, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, anh liều mạng muốn hất cánh tay đang túm chặt mình ra, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, anh tránh thoát không nổi.
Lê Húc nhìn người đàn ông trước mặt tự xưng là Tang Trạch kia, ngẩn người xem hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng.
“Bà xã à, em lại quên anh rồi đấy à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...