Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới




Tang Trạch đã bỏ một ít tiền mặt vào trong chiếc xe Bentley, Lê Húc dùng số tiền này để mua một ít đồ ăn cho bữa tối trước, sau đó đến cửa hàng điện thoại mua một chiếc điện thoại di động miễn cưỡng có thể dùng được, cuối cùng là đổi lại quần áo nam và chấp nhận ngủ qua đêm ở trong xe.

Ngày hôm sau, anh nhìn thấy tin tức về Trúc Phi Tinh trên hot search weibo.

… Đối phương mất tích rồi.

Lê Húc nhìn toàn bộ internet đang sôi trào, anh chỉ cảm thấy mọi chuyện dường như càng ngày càng rắc rối.

Anh muốn gọi vào số điện thoại của Trúc Phi Tinh, nhưng anh lại sợ người ở đầu dây bên kia là Thư An Ngọc.

Lê Húc lại mất trí nhớ, anh không nhớ được mặt của Thư An Ngọc, nhưng anh có thể cảm nhận được sự đáng sợ của người này thông qua cuốn nhật ký của mình.

Thư An Ngọc…

Lê Húc khẽ rùng mình một cái, anh đặt điện thoại di động xuống, sau đó hít một hơi thật sâu để giúp mình bình tĩnh lại: Không sao đâu, sẽ nghĩ ra cách thôi, nhất định sẽ nghĩ ra…

Anh dựa theo những thông tin trong nhật ký của mình, cuối cùng anh đưa ra quyết định đến trường đại học cũ của mình để xem xét những thông tin mà anh hiện có trước.

Trường đại học của Lê Húc nằm ở một quận khác trong cùng thành phố, lái xe đến đó phải mất trên dưới một giờ.

Trường học không cấm người ngoài đến tham quan, vậy nên Lê Húc đã đi vào một cách rất thuận lợi.


Lê Húc tìm toà nhà của khoa mà mình đã từng học dựa trên bản đồ, nhưng khi chuẩn bị bước vào cửa, anh lại bị một người nào đó gọi lại.

Hình như đối phương rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lê Húc, nhưng Lê Húc lại do dự không biết có nên bỏ chạy không… Bởi vì anh nhìn thấy người bên kia là một người phụ nữ.

Hiện giờ, anh đặc biệt sợ hãi những người đàn ông lạ mặt, chứ không sợ hãi phụ nữ làm gì.

Với vóc dáng kia của Thư An Ngọc, hắn không thể cải trang thành một người phụ nữ để tiếp cận gần anh được.

Mãi đến khi đi tới trước mặt Lê Húc, đối phương mới lộ ra biểu cảm khó hiểu.

“Cậu làm sao vậy? Tại sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Lê Húc mấy máy môi, băn khoăn không biết có nên nói sự thật cho cô ấy biết hay không.

“...!Không có gì, tôi, tôi cảm thấy hơi khó chịu.” Anh cẩn thận đánh giá người phụ nữ xa lạ ở trước mặt, trong lòng thầm suy đoán quan hệ giữa mình và đối phương.

Vừa nghe anh nói như vậy, người phụ nữ lộ ra vẻ lo lắng.

“Cậu không sao chứ? Để tớ đỡ cậu qua đằng kia ngồi nhé?”

Lê Húc không từ chối, anh giả bộ khó chịu mà đi theo người phụ nữ kia ngồi xuống một chiếc ghế gỗ bên dưới tàng cây ở bên cạnh.

Anh đặt một tay lên trán, mở miệng thử thăm dò đối phương.

“Tại sao cậu… Cậu lại ở đây?”

Người phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Cậu quên rồi sao? Tớ ở lại trường học làm nghiên cứu sinh.”

Lê Húc ngoảnh mặt đi, không dám đối diện với người phụ nữ bên cạnh.

“À, đầu của tôi hơi đau, nên nhất thời chưa nhớ ra.” Dựa vào lời nói của người này thì anh có thể khẳng định, người này chính là bạn học đại học của anh không?

Cũng may người phụ này không hề nghi ngờ Lê Húc, cô ấy là người hay nói, vậy nên nhìn thấy Lê Húc thì cũng rất vui vẻ.

“Oa, không ngờ tớ còn được gặp lại cậu.

Tớ nghe nói cậu đã kết hôn rồi? Đàn anh Tang Trạch không trở về cùng cậu sao?”

“Tang Trạch?” Lê Húc vô thức hỏi lại một câu.


Người phụ nữ lộ ra biểu cảm khó hiểu, “Hả? Không phải sao?”

Đầu óc của Lê Húc hơi hỗn loạn, một lúc sau, anh mới mở miệng nói.

“Anh ấy có việc bận.”

Người phụ nữ gật đầu giống như đã hiểu, “À đúng rồi, dù sao anh ấy cũng phải quản lý nguyên một công ty.

Oa, thật hâm mộ hai người, yêu đương từ thời đại học đến kết hôn.

Gần đây đàn anh vẫn luôn chia sẻ thông tin về cậu trong vòng bạn bè, tình cảm của hai người thật tốt nha.”

Lỗ tai của Lê Húc vừa động, anh chợt ngẩng đầu lên.

“Anh ấy phát tin tức về tôi trong vòng bạn bè sao?” Đầu óc anh vừa chuyển, “Cậu có thể cho tôi xem thử không?”

Người phụ nữ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Cậu không có sao?”

Ngón tay Lê Húc vô thức rụt lại, “Trước kia tôi đã nói với anh ấy tôi không muốn đăng bài này, tôi còn tưởng rằng anh ấy không đăng, hoá ra anh ấy lại ẩn với tôi.”

Vẻ mặt người phụ nữ trở nên xấu hổ, “À, hoá ra là như vậy…” Cô ấy lấy điện thoại di động, mở vòng bạn bè của Tang Trạch ra, sau đó đưa cho Lê Húc, nhỏ giọng xin xỏ.

“Xin cậu đừng nói cho đàn anh biết là tớ là người đã cho cậu xem nha!”

Lê Húc cảm thấy trái tim của mình đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, anh cầm điện thoại di động xem bài viết mới nhất trong vòng bạn bè của Tang Trạch.

Ngày 1 tháng 6, anh và Tang Trạch đã cùng nhau trải qua Tết Thiếu nhi tại công viên giải trí.

Lê Húc nhìn chính mình đang dựa vào người Tang Trạch, cười đến hạnh phúc ở trên màn hình điện thoại, thậm chí anh còn nghi ngờ không biết đây có phải là một người khác không.


Tại sao anh lại không hề cảnh giác một kẻ điên biến thái như Tang Trạch như vậy được?

Có lẽ là do sắc mặt của Lê Húc quá khó chịu, người phụ nữ không tự nhiên mở miệng hỏi.

“Cậu không sao đấy chứ? Anh ấy thích cậu nên mới đăng như vậy, các cặp đôi thể hiện tình cảm cũng là chuyện bình thường."

Lê Húc giương mắt liếc nhìn người phụ nữ, anh cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt mình: "Tôi không sao, cậu có thể để cho tôi nhìn lại một lần được không?"

Người phụ nữ do dự gật đầu, Lê Húc lập tức lướt xuống dưới.

Bài viết cũ trong vòng bạn bè được đăng vào ngày 13 tháng 5, hình như anh và Tang Trạch có một bữa ăn tối dưới ánh nến.

Trong vòng bạn bè của Tang Trạch, ngoại trừ Lê Húc thì không còn người thứ hai, nội dung trong vòng bạn bè cũng được đăng tải rất đều đặn và bình thường, vừa nhìn đã biết chỉ là một cặp đôi đang thể hiện tình cảm của mình, nhưng lại khiến người biết tất cả sự thật như Lê Húc toát mồ hôi lạnh.

Anh vẫn tiếp tục lướt xuống phía dưới, mãi đến bài viết đầu tiên trong vòng bạn bè được đăng bởi Tang Trạch.

Vào ngày 26 tháng 9, hai năm trước, anh và Tang Trạch đã ở bên nhau






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận