Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới



Dương vật nóng rực cứng ngắc của Tang Trạch vẫn đang chôn trong cúc huyệt của Lê Húc, quần áo trên người hắn bị dịch thể và chất bôi trơn chảy ra từ trong cúc huyệt của Lê Húc làm cho vừa bẩn thỉu lại vừa nhăn nhúm.

Cuối cùng Lê Húc cũng tỉnh táo lại, anh đứng dậy khỏi người của Tang Trạch, lấy chút lý trí còn sót lại để bóp chặt cổ của Tang Trạch, sắc mặt trở nên trắng bệch.

“Nói hết cho tôi nghe, còn chuyện gì nữa không?”

Tang Trạch nhìn anh, ánh mắt tối sầm lại.

“A Húc, giao dịch của chúng ta là em phải giúp anh bắn tinh thì anh mới nói cho em biết những gì em muốn biết, không phải sao?”

Lê Húc nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt nặng nề, một lúc sau, anh chợt dơ tay tháo bao cao su trên dương vật của Tang Trạch xuống, sau đó nắm lấy dương vật cương cứng của Tang Trạch, cúi đầu há miệng ngậm vào: Anh thà là dùng miệng để giúp Tang Trạch xuất ra, cũng không muốn bị khoái cảm tình dục vặn vẹo gây nghiện kia kéo vào vũng bùn một lần nữa.

Thật ra lúc này Tang Trạch không muốn Lê Húc dùng miệng giúp hắn.


Hắn thở hổn hển, cơ bụng căng lên, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Lê Húc chịu đựng sự khó chịu khi dùng cả tay và miệng, đầu lưỡi của anh liếm dọc trụ thịt, khi nếm được vị mằn mặn của tuyến tiền liệt, anh nhắm mắt lại, càng ngậm vào sâu hơn, đúng lúc này, Tang Trạch lại xuất tinh khiến miệng của anh bị căng ra hết cỡ.

Sắc mặt của Lê Húc trở nên tái nhợt, anh lập tức bò tới mép giường, chật vật nôn khan một trận, nhưng anh không thể nôn ra thứ gì, nên chỉ đành căng da đầu nuốt xuống.

Lê Húc nghi ngờ không biết có phải Tang Trạch cố tình làm như vậy không, anh dơ tay che miệng lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Tang Trạch chống tay lên giường để ngồi dậy một chút, mái tóc của hắn trở nên lộn xộn, lông mi ướt át khiến hắn càng thêm quyến rũ.

“Em muốn biết cái gì?”

Lê Húc liếc nhìn hắn, sau đó đứng dậy đi vào toilet súc miệng rồi mới quay lại.

Anh mặc quần của mình vào: "Tôi muốn biết sự thật, anh cứ nói tất cả những gì anh biết cho tôi nghe.”

Tang Trạch nhìn chằm chằm anh, sau đó nở một nụ cười.

“A Húc, em bá đạo quá rồi đấy, nào có ai mới chỉ giao dịch có một lần mà đã muốn có được mọi thứ như em cơ chứ?”

Sắc mặt của Lê Húc thay đổi, anh nghe thấy Tang Trạch chậm rãi nói.

“Lần này, anh sẽ nói chuyện của chúng ta trước.”

“Trước đây chúng ta là sinh viên cùng chuyên ngành trong cùng một trường đại học, anh là đàn anh trên em một khoá.


Chúng ta đã từng quen biết và hẹn hò khi đang học đại học, nhưng sau đó em lại phát hiện anh lắp máy nghe lén và cameras nên đã đề nghị chia tay với anh, anh không đồng ý.” Nói đến đây, vẻ mặt của Tang Trạch có chút khó hiểu.

“Anh chỉ muốn quan tâm em mà thôi, chẳng lẽ vì chuyện này mà em không thích anh hay sao?”

Vừa nghe hắn nói như vậy, Lê Húc nhíu chặt mày lại, anh nhẫn nhịn không cắt ngang lời của Tang Trạch.

Anh nghe thấy Tang Trạch tiếp tục nói, “Anh không đồng ý chia tay với em, kết quả… Không biết là do em muốn thoát khỏi anh hay là do Trúc Phi Tinh câu dẫn em, nói tóm lại hai người lên giường với nhau, sau khi bị anh phát hiện thì em đã nói dối là em thích Trúc Phi Tinh.” Tang Trạch lẩm bẩm tự nói, “Sao có thể như vậy được, rõ ràng là em đang thích anh.

Em chỉ đang lừa dối anh thôi mà.”

“Sau đó, em lại đá Trúc Phi Tinh.” Tang Trạch khẽ cười một tiếng, “Anh biết em chỉ đang lợi dụng Trúc Phi Tinh mà thôi, em không hề thích hắn một chút nào.

Sau khi chia tay với Trúc Phi Tinh thì em lại lựa chọn kết hôn với Thư An Ngọc.

Nhưng anh đã điều tra thử, em không hề có tình cảm với Thư An Ngọc.

Rõ ràng là em nghiện sex, nhưng em lại chưa bao giờ lên giường cùng với Thư An Ngọc.


Em chỉ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của mẹ mình nên mới kết hôn với Thư An Ngọc thôi, khi muốn ly hôn thì lại bị hắn quấn chặt không buông, lúc này em mới phát hiện ra mình bị lừa.

Em muốn thoát khỏi Thư An Ngọc nên đã ngoại tình cùng với anh, thậm chí còn ngoại tình với cả Trúc Phi Tinh… Nhưng em lại đột nhiên đổ bệnh.”

Tang Trạch ngước mắt lên nhìn Lê Húc, “A Húc, em đã bỏ chạy.

Em phải sợ hãi đến mức nào mới có thể trở thành người mất trí nhớ như vậy, em sợ bị người khác lừa dối nên mới dứt khoát lựa chọn rời xa tất cả mọi người.

Em dựa vào cách viết nhật ký mỗi ngày để sống thận trọng hơn, nhưng cho dù là như vậy thì bọn anh vẫn tìm được em trong vòng nửa tháng.

Em vẫn chưa kịp ly hôn với Thư An Ngọc, hắn vẫn là chồng hợp pháp trên danh nghĩa của em, em bị bệnh, hắn trở thành người giám hộ hợp pháp duy nhất của em, thậm chí hắn có thể kiểm soát em một cách dễ dàng mà không hề bị cản trở, hắn cầm tù em, hắn giam em trong một căn chung cư nhỏ như vậy, nhưng lại khiến em tưởng rằng em vẫn đang sống một cuộc sống hạnh phúc và tự do sao?”

“A Húc, anh đang muốn cứu em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận