Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới




Cuối cùng, Lê Húc vẫn không ăn bữa trưa do Tang Trạch làm.

Anh một mình yên lặng hâm lại bữa ăn mà Thư An Ngọc đã nấu vào buổi sáng để ăn.

Sau khi ăn bữa trưa xong, Tang Trạch ngồi trên bàn ăn, mỉm cười nhìn anh.

“A Húc, sau khi mất trí nhớ, trong hai người bọn anh, em thích ở bên cạnh ai hơn?”

Nghe thấy câu hỏi của Tang Trạch, Lê Húc chớp mắt một cái.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy Trúc Phi Tinh đang cầm cốc nước cũng đang nhìn mình.

Trái tim của Lê Húc đập lỡ một nhịp, thái độ kỳ lạ của Tang Trạch không hiểu lý do tại sao lại khiến anh cảm thấy hơi bực bội, anh né tránh tầm mắt của bọn họ.

“Tôi bị mất trí nhớ, làm sao mà biết được!"

Nghe được câu trả lời của Lê Húc, Tang Trạch “ừm” một tiếng, sau đó bình tĩnh quay mặt qua chỗ khác, hắn liếc nhìn màn hình điện thoại di động rồi bất ngờ đứng dậy.

“Thời gian không còn sớm nữa, Trúc Phi Tinh, mau trói người lại.”

Lê Húc không hiểu Tang Trạch vừa nói gì.

Nhưng ngay sau đó, Trúc Phi Tinh đã đi về phía anh, Lê Húc còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bị đối phương túm lại.


Anh lập tức kinh sợ, “Các người định làm gì vậy!”

Lê Húc muốn vùng vẫy, nhưng sức của Trúc Phi Tinh lại vô cùng mạnh, hắn vừa giữ chặt anh lại, vừa nhỏ giọng giải thích với anh.

“A Húc, tôi không cố ý… Tôi cũng không còn cách nào khác…”

Lê Húc dơ hai chân lên đá loạn xạ, lúc này, anh đang cực kỳ hoảng loạn.

“Buông tôi ra!”

Tang Trạch lấy sợi dây thừng trong túi xách ra, khi đi đến trước mặt Lê Húc, hắn chợt dừng lại một chút, nghiêng đầu giống như đang muốn hỏi gì đó.

Mãi đến khi Trúc Phi Tinh giục hắn, hắn mới bước tới trước mặt Lê Húc và dùng sợi dây thừng trói anh lại.

Lê Húc bị trói lại thành một đoàn, vì quá sợ hãi và ngạc nhiên khiến nhịp tim của anh trở nên cực nhanh.

“Hai người làm cái gì vậy?!”

Tang Trạch ngồi xổm xuống trước mặt Lê Húc, “Anh cũng không còn cách nào khác nên mới quyết định đưa ra hạ sách này, em cũng không phải là một kẻ ngốc, lỡ như em ghi lại toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay để mai xem lại thì phải làm sao đây?” Nói đến đây, Tang Trạch chợt bật cười.

“Thật đáng tiếc, anh còn tưởng rằng em sẽ nhớ kỹ tất cả những trải nghiệm vào ngày đầu tiên của chúng ta, kết quả ngay cả anh em cũng không nhớ được.”

Tang Trạch đứng dậy, “Thư An Ngọc chính là một con chó điên, chỉ cần em nhắc đến chuyện ngoại tình, hắn sẽ khiến em ngủ say để mọi chuyện bắt đầu lại từ đầu, hắn cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy.” Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Lê Húc, biểu cảm trên mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng những lời hắn nói ra lại khiến người ta sợ hãi.

“Tại sao lại không công bằng đến vậy, tại sao hắn vẫn luôn khiến em chẳng hay biết gì như vậy? A Húc, chúng ta giao dịch với nhau đi.

Em quên chuyện hôm nay anh đến tìm em đi, bây giờ anh sẽ tìm cách gợi ý cho em vào ngày mai, để em không phải tiếp tục là một đứa ngốc nữa.”

Lê Húc sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Tang Trạch, anh há miệng thở dốc, vừa định mở miệng nói chuyện thì bị đối phương cắt ngang, dường như Tang Trạch không hề có ý định muốn hỏi ý kiến của anh.

“Lần nào cũng là anh đến tìm em.

A Húc, lần sau đổi lại là em tới tìm anh được không?”

Lê Húc không có cơ hội để từ chối, anh bị Tang Trạch bế vào phòng ngủ, trơ mắt nhìn Tang Trạch và Trúc Phi Tinh lục tung các ngăn tủ trong phòng ngủ.

Tang Trạch rút tờ giấy đăng ký kết hôn của Lê Húc và Thư An Ngọc từ trong tủ đầu giường ra, hắn hơi kinh ngạc, biểu cảm cũng có chút vặn vẹo.

“Tại sao em vẫn còn giữ thứ này?” Hắn chợt bước tới trước mặt Lê Húc, ngồi xổm xuống, sau đó túm chặt lấy cổ áo của anh, ánh mắt có hơi kỳ lạ.

“Lê Húc, những lời em đã từng nói với anh đều là gian dối, anh vẫn luôn tưởng rằng em không hề có tình cảm với Thư An Ngọc.

Em lừa anh…”


Lê Húc chợt hoảng loạn không rõ lý do tại sao, anh há miệng không biết nên nói cái gì.

Đột nhiên, anh phát hiện ra mình rất sợ việc Tang Trạch nhìn chằm chằm mình bằng ánh mắt thất vọng như vậy, bản năng thôi thúc anh mở miệng giải thích.

“Tôi không biết, tôi không nhớ nữa…”

Tang Trạch bình tĩnh nhìn anh, một lát sau, anh mới dần thả lỏng tay của mình, sau đó cụp mắt nhìn qua chỗ khác.

Hắn yên lặng quay người, lục tung tủ quần áo của Lê Húc, thậm chí hắn còn ném hết những thứ không phải quần áo của Lê Húc xuống đất.

Khi nhìn thấy một chiếc cà vạt màu đỏ, biểu cảm của hắn khẽ thay đổi, hắn lấy ra xem kỹ một lúc, sau đó gấp lại, rồi đặt về chỗ cũ.

Trúc Phi Tinh không muốn tìm thứ gì, nên hắn chỉ lục lọi qua loa một vài chỗ, sau đó đi đến bên cạnh Lê Húc, ngồi xổm xuống.

Trúc Phi Tinh đưa tay chạm vào mặt Lê Húc, khi Lê Húc quay đầu nhìn hắn, hắn đột nhiên nghiêng người hôn lên môi Lê Húc.

Lê Húc vô cùng kinh ngạc, anh ngả người về phía sau, cuối cùng ngã bịch một cái xuống đất.

Vừa nghe thấy tiếng động, Tang Trạch liền quay lại nhìn bọn họ, tầm mắt của hắn và Trúc Phi Tinh đối diện một vài giây, cuối cùng hắn bình tĩnh quay đi.

Trúc Phi Tinh đỡ Lê Húc dậy, ngón tay vuốt ve mặt của Lê Húc, thần sắc khó lường.

“Em trốn cái gì, đâu phải tôi chưa từng hôn như vậy đâu.”

Lê Húc nghẹn một chút, anh không dám nhìn mặt Trúc Phi Tinh.

“...!Anh tự trọng.”

Vừa nghe anh nói như vậy, Trúc Phi Tinh cười một tiếng đầy chế giễu, hắn đặt tay lên vai Lê Húc, sau đó nhéo cằm anh, khi Lê Húc đang không hiểu hắn muốn làm gì thì hắn đã chặn môi Lê Húc lại.

Miệng của Lê Húc bị đầu lưỡi của Trúc Phi Tinh cạy mở, anh do dự không biết có nên cắn hay không thì đầu lưỡi của Trúc Phi Tinh đã chui vào khoang miệng, quấn lấy cái lưỡi của anh.


Anh chỉ có thể thở bằng mũi, đầu lông mày không tự chủ mà nhíu lại thành một đoàn.

Ngay sau đó, Trúc Phi Tinh duỗi tay chạm vào quần anh, lúc này anh mới hét lên một tiếng.

Lê Húc trợn tròn mắt, vòng eo vặn vẹo giống như muốn né tránh, nhưng lại bị Trúc Phi Tinh ghì chặt lại.

Trúc Phi Tinh vừa rút lui khỏi khoang miệng của Lê Húc, anh liền quay đầu sang một bên, ho khan vài tiếng.

“Khụ khụ… Đừng!”

Trúc Phi Tinh nào có rảnh để nghe anh nói, toàn bộ cơ thể của hắn đều đè lên người Lê Húc, cánh môi hôn lên cằm của anh, sau đó dần trượt xuống, ngón tay cách một lớp quần lót bắt đầu xoa nắn dương vật của Lê Húc.

Lê Húc “a” một tiếng, dưới tình huống cấp bách, vậy mà anh lại gọi tên Tang Trạch.

“Tang Trạch!”

Lúc này, Tang Trạch mới quay đầu nhìn về phía anh, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ của Lê Húc.

Một lát sau, hắn thả đồ trong tay xuống, sau đó đi về phía Lê Húc.

Lê Húc còn tưởng rằng Tang Trạch định giúp mình, nhưng còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì anh đã nghe thấy Tang Trạch cười khẽ một tiếng.

“Em muốn làm cùng anh sao?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận