Hai năm sau.
Sương mù bao phủ dày đặc khắp thành phố Zurich [*].
Tô Thanh Gia đến từ Barcelona ấm áp nên tạm thời chưa quen với khí hậu nơi đây.
[*] Zurich: Là thành phố lớn nhất của Thụy Sĩ, là trung tâm thương mại và văn hóa chính của Thụy Sĩ, và được xem như là một trong những thành phố toàn cầu trên thế giới.
Ngày 10 tháng 1 năm 2011 sắp tới gần, đây là ngày đáng mong đợi nhất đối với Carlos sau khi mùa giải La Liga kết thúc.
Trước đó Thẩm Kha đã đặt trước cho họ một căn biệt thự cạnh hồ, màu xanh của lá cây hòa với màu đỏ của mái nhà tạo nên nét đẹp cổ kính khác biệt.
Tháng 7 năm nay, Liên đoàn bóng đá FIFA quyết định gộp giải Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới và giải Quả bóng vàng thành một.
Sau khi gộp, giải thưởng sẽ có tên gọi chính thức là Quả bóng vàng.
Các giải thưởng cá nhân khác vẫn được giữ nguyên tên gốc.
208 nhà báo và 208 huấn luyện viên trưởng sẽ tham gia bỏ phiếu bình chọn giải thưởng này.
Có thể nói tin tức này đã gây ra một cơn chấn động lớn trong giới bóng đá.
Hai giải thưởng đó có ý nghĩa rất quan trọng, việc hợp nhất chúng càng làm giải “Quả bóng vàng” trở nên cao quý hơn.
Lễ trao giải Quả bóng vàng mới sẽ được tổ chức lần đầu tại Zurich vào ngày đầu tiên của năm 2011.
Đầu tháng 11, Liên đoàn bóng đá thế giới công bố danh sách 23 cầu thủ và 10 huấn luyện viên có tên trong danh sách đề cử.
Sau khi bỏ phiếu, Carlos chiếm 54% tổng số phiếu, đứng ở vị trị số 1.
Đây là ưu thế áp đảo, mọi người đồng loạt kêu gào: “Không thể chấp nhận được nếu Carlos không đoạt giải.”
Anh đã phải chờ đợi vinh quang này quá lâu.
Người hâm mộ ùa vào bình luận trên trang web chính thức của FIFA, “Thế giới nợ Carlos một Quả bóng vàng”.
Tiêu chuẩn bình chọn căn cứ vào bốn điểm: danh hiệu cá nhân, danh hiệu đội bóng, đạo đức và thành tích nổi bật.
Cho dù xét từ khía cạnh nào, Carlos đều rất xứng đáng.
Năm 2008 anh bỏ lỡ Champions League vì một âm mưu bài bản, năm 2009 anh còn quá trẻ, năm 2010 nhất định phải đến lượt anh!!!
Sau khi World Cup kết thúc, Carlos đã càn quét hết các giải thưởng lớn.
Theo thống kê vào tháng 12 năm đó, đội trưởng Casillas giành được giải Quả bóng vàng World Cup [*].
Carlos mang về hai giai thưởng Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất World Cup và Chiếc giày vàng World Cup.
[*] Quả bóng vàng World Cup: Là giải thưởng nhằm tôn vinh cầu thủ xuất sắc nhất tại mỗi vòng chung kết World Cup.
Giải thưởng Chiếc giày vàng thuộc về cầu thủ ghi được nhiều bàn thắng nhất trong 64 trận đấu tại World Cup.
Hầu hết những người từng đạt giải thưởng này đều là tiền vệ.
Carlos là tiền vệ trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng, đồng thời cũng lập nên kỷ lục người nhận giải Chiếc giày vàng có nhiều bàn thắng nhất.
Hai năm tiếp theo, mặc dù huấn luyện viên ở Barcelona đã thay đổi nhưng Carlos và cả đội vẫn giành được hai cúp vô địch Champions League.
Barcelona – gã khổng lồ ở La Liga đã kí với Carlos một bản hợp đồng có giá trị cao ngất ngưởng.
Tháng 4 năm 2010 hợp đồng hết hạn, sau đó họ công khai với truyền thông rằng tiếp tục gia hạn hợp đồng đến tháng 6/2015.
Mức lương hàng năm của Carlos lên tới 16 triệu euro, biến anh trở thành cầu thủ sở hữu mức lương cao nhất.
Đây là lần thứ tư Barcelona và Carlos sửa đổi hợp đồng.
Trong đó có cả điều khoản câu lạc bộ Barcelona không được toàn quyền sử dụng hình ảnh của Carlos.
Thậm chí trên một kênh tin tức Trung Quốc, tổng giám đốc Barcelona còn khẳng định với truyền thông: “Cho dù gặp vấn đề về tài chính thế nào, câu lạc cũng sẽ không bán Carlos ra ngoài.”
Tin tức này đã khiến Arsenal – gã khổng lồ Premier League nằm không cũng trúng đạn.
Không phải vô duyên vô cớ Arsenal bị chỉ trích, mọi người đều biết tài chính của Arsenal bấp bênh, nên họ thường xuyên phải bán cầu thủ để xoay vòng vốn.
Ở chiều ngược lại, Barcelona đang lên như diều gặp gió, quyết tâm chạm tay vào chiếc cúp Champions League thứ năm.
Có thể nói một nửa thành công của Barcelona đến từ Carlos.
Carlos bây giờ mới 22 tuổi, có một lượng lớn fan hâm mộ cuồng nhiệt.
Nhờ kí hợp đồng với Carlos, doanh số của công ty Coca tăng gấp ba lần so với mọi năm.
Sau đó_____
A….
Tô Thanh Gia ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dắt tay mình đi dọc bờ sông.
So với hai năm trước, anh đã trở nên cường tráng, mạnh mẽ hơn nhiều.
Kể cả không nói chuyện cũng mang lại cho người khác cảm giác cực kì an toàn.
“Bella, 33 ngày nữa chúng ta có thể kết hôn, em hạnh phúc không?” Carlos ngậm kẹo mút trong miệng, hài lòng hỏi.
Đây là khoảng thời gian nhàn nhã hiếm hoi, lễ trao giải Quả bóng vàng vẫn chưa bắt đầu nhưng ngày nào anh cũng bị giới truyền thông săn đuổi.
Họ bắt anh trả lời cái gì trong khi vẫn chưa có kết quả chính thức?
Tô Thanh Gia miễn cưỡng cười với anh, “Anh thấy em có vui không?”
Chàng trai tóc vàng xị mặt đứng tại chỗ, hừ hừ, mặc cho Tô Thanh Gia kéo thế nào cũng không chịu đi.
Tô Thanh Gia không lại gần cũng biết anh đang nói gì.
“Em không yêu anh à?”
Tô Thanh Gia: “Yêu”
“Hay là em chê anh?”
Tô Thanh Gia: “Không phải.”
“Nhưng gần đây anh vừa chọc chú giận, không biết chú có cho bọn mình kết hôn không?”
Tô Thanh Gia: “Đừng lo lắng.”
“Anh sợ anh không mặc vừa lễ phục.”
Tô Thanh Gia: “Anh giữ dáng tốt mà.”
“Ngày kết hôn em có bỏ trốn không?”
Tô Thanh Gia: “…Không biết.”
“Vậy tại sao lúc anh hỏi em lại không trả lời là em vui?”
Tô Thanh Gia: “Em vui.”
“Em vui mà hôm qua lại không cho anh tắm chung.”
Tô Thanh Gia: “…”
Tô Thanh Gia ngượng ngùng nhón chân nhét kẹo mút đang cầm trên tay vào miệng anh, lườm một cái rồi bỏ về.
Carlos nhận thấy không thể tỏ ra đáng thương được nữa nên đành gãi đầu lẽo đẽo đi theo.
Anh liếc nhìn Tô Thanh Gia vài lần, sau đó đan tay vào tay cô, mặc dù tay Carlos có nhiều vết chai nhưng lại rất ấm áp.
Tô Thanh Gia là người thể hàn nên rất thích lò sưởi nhỏ Carlos.
“Anh sưởi ấm cho em.” Carlos cười ngọt ngào, một tay khoác vai, một tay cầm tay cô.
Cuộc đối thoại trên diễn ra nhiều lần trong ngày.
Sau khi kiểm tra, Tô Thanh Gia xác nhận rằng: Carlos – người được biết đến là Apollo của Tây Ban Nha….bị mắc chứng trầm cảm trước hôn nhân.
Vào ngày 3 tháng 2 năm nay, Tô Thanh Gia sẽ chính thức tròn 20 tuổi – độ tuổi kết hôn hợp pháp của công dân nữ Trung Quốc.
Carlos đã chuẩn bị sẵn một cuốn lịch đếm ngược rất to cho ngày đấy.
Ngày nào xuống giường anh cũng xé một tờ rồi cười ngu ngơ cả ngày.
Sau đó lại nhìn tờ lịch mới bằng vẻ mặt đưa đám.
Vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Tô Thanh Gia: “…..”
Gần đây triệu chứng này ngày càng nghiêm trọng, Tô Thanh Gia cảm thấy không có thuốc chữa nữa rồi.
Chàng trai tóc vàng chỉ muốn nhét cô vào ví mang theo để lúc nào cũng có thể nhìn thấy, thậm chí lúc cô tắm Carlos cũng muốn trông chừng.
Mỗi lần chuyện đó xảy ra, Tô Thanh Gia lại muốn đá bay Thẩm Kha.
Người đại diện vô cùng “chuyên nghiệp” và có “đạo đức” luôn miệng nhắc nhở Carlos phải quản lý vợ kẻo vợ chạy mất.
Chính vì ý tưởng điên rồ này nên Carlos càng ngày càng lo lắng và hồi hộp hơn.
Vậy nhưng chỉ cần lôi 43 lần xem mắt thất bại ra trêu ngươi là có thể đối phó với anh chàng không có đạo đức nghề nghiệp này.
Không cần sử dụng nhiều biện pháp, chỉ cần có tác dụng là được.
“Bella, 33 ngày nữa là quan hệ pháp lý của chúng ta có thể thay đổi, em có vui không?”
Trời, lại nữa!
Tô Thanh Gia thành thạt gật đầu: “Em vui.”
“Vậy thì tốt, anh cũng rất vui.” Carlos hôn lên mặt cô, hỏi tiếp: “Bella, em có yêu anh không?”
Tô Thanh Gia: “Yêu.”
“Em có chê anh không?”
Tô Thanh Gia: “…”
Lễ trao giải Quả bóng vàng diễn ra vào ngày 10 tháng 1.
Bầu trời hôm đó xám xịt, sương mù bao phủ khắp các tòa nhà.
Người hâm mộ và giới truyền thông đổ dồn về thành phố Zurich nghìn năm tuổi.
Họ cầm áo, giày, hình ảnh, hô to tên cầu thủ mà mình yêu thích.
Trong khi các cầu thủ khác vội vã vào trong, Carlos bình tĩnh lấy bút kí tên lên quà lưu niệm.
Carlos thực hiện lời tuyên hố kí tên bằng tiếng Trung.
Mặc dù không ai biết anh kí gì nhưng đều thấy rất đẹp mắt.
Vệ sĩ bao quanh ngăn cản người hâm mộ đến gần.
Tháng một rất lạnh nhưng tay anh lại đổ đầy mồ hôi.
Anh đang hồi hộp.
Truyền thông cho rằng chắc chắn anh sẽ đoạt giải, tuy nhiên anh vẫn khá lo lắng.
Đây là giải thưởng cá nhân cao quý nhất trong nền bóng đá thế giới.
Đó là giải thưởng mà mọi cầu thủ dấn thân vào bóng đá chuyên nghiệp đều mơ ước.
Nó không khác gì việc một đất nước hi vọng giành được cúp vô địch World Cup.
Là một cầu thủ suất sắc, anh cũng khát khao nhận được giải thưởng này.
Có điều trước đây anh đã nhiều lần vô duyên với nó.
Giải thưởng này khẳng định một năm cống hiến hết mình, một tấm thiệp trong phong bì kín có thể thay đổi nhiều thứ.
Thật sự mỗi phút trôi qua tim anh càng đập nhanh hơn.
Cả cơ thể và tinh thần đều bối rối, không biết phải làm sao.
Kí tên xong, anh bước vào hội trường ban tổ chức đã chuẩn bị trước.
Các cầu thủ, huấn luyện viên, phóng viên được mời đều tập trung trên thảm đỏ.
Carlos biết sẽ có một vài fan hâm mộ quá khích nên đã đưa Tô Thanh Gia vào trước.
Bên trong vô cùng ấm áp, đội trưởng Barcelona đưa bạn gái và con trai một tuổi đến.
Carlos bước vào, Tô Thanh Gia ôm đứa bé cười với anh.
Đội trưởng nhìn Carlos bằng ánh mắt hả hê, sau đó vỗ vai nói nhỏ: “Con trai anh rất thích Bella, xem ra vị trí của em khó giữ được rồi.”
“Bella thích em.” Carlos đẩy tay anh ra, bế đứa bé lên trả lại cho đội trưởng.
Vị trí của đội trưởng không thuận tiện cho việc bế bé.
Carlos vui sướng nhìn lại, “Xem ra anh chưa có đủ kinh nghiệm, cần học tập thêm.”
Đội trưởng nhướng mày, “Em học chưa?”
Carlos ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Em học lớp làm ba rồi.”
Đội trưởng ngây người một lúc lâu, sau đó hỏi: “Em….Bella….có?”
Carlos lắc đầu trả lời: “Không, nhưng rất nhanh sẽ có.
Em muốn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, không thể giống anh, bế đứa bé cũng không xong.”
Đội trưởng: “…”
“Để em giới thiệu cho anh khóa học làm ba cấp tốc, em đã nghe giảng hai lần, chắc chắn sẽ hợp với anh.”
Đội trưởng: “…”
Carlos không để ý đến biểu cảm như bị táo bón của anh, ôm eo Tô Thanh Gia đi về phía khác.
Có rất nhiều người đến bắt chuyện, Carlos luôn trả lời “cảm ơn”.
Carlos là ứng cử viên sáng giá nhất.
Đội trưởng đã giành được danh hiệu này hai lần trong mấy năm qua.
Lần này số phiếu bình chọn của anh đứng thứ ba.
Về cơ bản vẫn còn cơ hội nhưng anh không quan tâm lắm.
Anh dùng lý luận của bản thân để an ủi người bị trầm cảm trước hôn nhân: “Anh rất vinh hạnh vì được có mặt ở đây chứng kiến thành công của em.”
Trước đó, Carlos nắm tay Tô Thanh Gia bước xuống từ xe Rolls Royce.
Lễ trao giải diễn ra ở rạp hát Zurich.
Bóng đêm bao phủ càng làm cảnh tượng trang trí trở nên rực rỡ hơn.
Mặc dù giải thưởng Cậu bé vàng châu Âu được coi là giải Quả bóng vàng ở thế hệ trẻ, nhưng tầm ảnh hưởng của nó lại kém xa Quả bóng vàng.
Tô Thanh Gia mặc váy màu xanh lam, thiết kế cổ đứng tôn lên dáng người thon thả, duyên dáng.
Đi được hai bước trên thảm đó, Carlos tụt hứng khoác vai Tô Thanh Gia, “Trời lạnh, đừng để bị cảm.”
Nói xong, anh tức giận nhìn phóng viên nam đang nhìn Tô Thanh Gia chằm chằm.
Phóng viên nam không hiểu chuyện gì, vui vẻ nói chuyện: “Oh, Carlos nhìn…”
Phòng hát có hai hàng ghế, vị trí của Carlos ở ngay cạnh lối đi, ngồi phía sau là cầu thủ người Đức có số phiếu bầu nhiều thứ hai, đội trưởng ngồi ở hàng thứ tư.
Sắp xếp rất rõ ý đồ.
Carlos ngồi xuống, sân khấu vẫn chưa sáng đèn.
Tô Thanh Gia mỉm cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh.
Cả hội trường thoáng chốc tối đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...