"Ngươi... Giờ ngươi vẫn dùng cái này?" Lục Phù Diêu thấy ngọn đèn nhỏ của Tiền Thiển thì hơi giật mình, trừ đám trẻ con mới vào tông môn, ai còn dùng loại phế phẩm này chứ.
"Đúng vậy, nó rất tốt, ta đã dùng hơn hai mươi năm rồi." Tiền Thiển hân hoan nhìn ngọn đèn nhỏ theo mình hơn hai mươi năm, càng nhìn càng thấy thân thiết.
Tính Tiền Thiển là người thích hoài niệm, cô rất có tình cảm với những thứ đã dùng lâu. Ở thế giới trước, lúc đang yêu Đường Ngự mua cho cô một chén trà, cô dùng một cái là dùng đến ba mươi năm, cuối cùng bị thằng cháu nhỏ ném vỡ cũng không nỡ vứt, còn bị Đường Ngự chê toàn giữ phế phẩm.
"Ngươi tên gì?" Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển vẫn đang cười ngu ngốc với một chiếc đèn tàn, cuối cùng đành cắt ngang.
"Tiền Thiển." Tiền Thiển quay đầu, cười vui vẻ với Lục Phù Diêu. Nếu bảo thế giới này khiến cô hài lòng cái gì nhất, vậy đó chính là cô được dùng tên của mình
Cha mẹ hời không đáng tin của nguyên chủ Tiền Thiển chưa từng thấy từ năm lên hai, tên lại càng mơ hồ, hình như còn không đặt tên cho cô. Sống cùng bà ngoại, bà ngoại luôn gọi cô là Nữu Nữu, mãi cho đến khi lão thái thái qua đời cũng không nghĩ đến việc đặt cho cô cái tên đàng hoàng. Trong nửa năm cô ăn cơm trăm nhà kia, hàng xóm cũng đều gọi Nữu Nữu.
Mãi cho đến khi Diệu Linh Tông tới chọn đo linh căn, lúc trúng tuyển phải ghi chép tên, Tiền Thiển mới giật mình nhận ra ở thế giới này, ngay cả họ của mình cô cũng không rõ! Dù sao ở đây cô cũng không có cái tên đàng hoàng, vậy là Tiền Thiển hào phóng báo tên thật của mình cho tu sĩ ghi danh.
Lại nói, ở thế giới này, Tiền Thiển dùng tên gốc của mình cũng khá hợp. Phế phẩm tứ linh căn của cô gồm kim, mộc, hỏa, thổ, lại là Ngũ Hành thiếu Thủy...
Lục Phù Diêu khó khăn nghiêng đầu, liếc Tiền Thiển: "Lúc nãy ở đại điện, chưởng môn nói gì với ngươi?"
"..." Tiền Thiển hơi do dự, đây là chuyện Diệu Linh Tông các cô, Lục Phù Diêu tùy tiện hỏi như thế không sao chứ?
"Cứ nói thật đi, ngươi đã bao che ta thì buộc chung một chỗ với ta rồi, ta chết ngươi cũng không sống nổi, ngươi xảy ra chuyện hiện giờ ta cũng không thể toàn thân trở ra. Giờ ngươi còn muốn giấu cái gì?" Ánh mắt Lục Phù Diêu khinh khỉnh: "Lại nói một đệ tử ngoại môn như ngươi, biết có hạn, một vài tin tức quan trọng chưởng môn sẽ không nói cho ngươi, kiêng kị cái gì"
Tiền Thiển thầm nghĩ đúng là vậy, thế là cô báo Lục Phù Diêu: "Chỉ hỏi chút tình huống Huyền Giám sư thúc tổ xảy ra chuyện. Nhưng dường như chưởng môn không hứng thú với việc ai đả thương sư thúc tổ, mà chỉ hỏi đi hỏi lại nơi Huyền Giám sư thúc tổ xảy ra chuyện, còn bảo ta vẽ bản đồ cho ngài ấy."
Lục Phù Diêu nghe xong, cười lạnh một tiếng: "Quả là thế, tông môn dạng này không cần cũng được."
Tiền Thiển nghe xong hỏi chấm đầy đầu, Diệu Linh Tông đâu phải tông môn Lục Phù Diêu, nàng ấy than trách cái gì? Chẳng lẽ vì Tiêu Đồng Phong? Không thể nào?! Theo lý hiện giờ hai người còn chưa cọ ra tình cảm? Lục Phù Diêu lại là mỹ nữ băng lãnh đấy! Trong kịch bản tên ngựa giống kia phải theo đuổi rất lâu mới được, nếu không sao nàng ấy trở thành hoa hồng đỏ trong lòng ngựa giống, làm chủ hậu cung chứ?!
Lục Phù Diêu không nói tiếp chủ đề vừa rồi mà nói với Tiền Thiển: "Mấy ngày tới ta phải luyện hóa dược lực, mọi chuyện đợi ta hành động được rồi tính. Mấy ngày nay ngươi nhớ phải cẩn thận đừng gây sự chú ý. Ta không thể hành động cũng không thể bày trận canh giữ, tất cả chỉ có thể dựa vào ngươi."
Tiền Thiển gật gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý. Cô nghĩ Lục Phù Diêu bị thương nặng như vậy, chỉ sợ Tiêu Đồng Phong cũng không tốt hơn bao nhiêu. Có lẽ việc các cô trộm trữ vật giới chỉ của người ta không bại lộ sớm thế được. Như Lục Phù Diêu nói, giờ hai cô là châu chấu trên cùng sợi dây, tất cả chờ Lục Phù Diêu có thể cử động rồi tính.
Mong là... Lục Phù Diêu coi trọng chữ tín! Đừng có cử động được rồi xong vội vã giết người diệt khẩu...
Tiền Thiển tự thấy mình là thanh niên tốt có tam quan đứng đắn, từ nhỏ đến lớn chỉ cần hứa với người ta thì cô sẽ làm được. Cô không thích nuốt lời, nhận lời người ta thì phải làm việc hết lòng mới đúng bổn phận. Nếu không làm được thì đừng đồng ý, đồng ý rồi phải cố hết sức.
Bởi vậy, trong tình huống trước mắt, giữ Lục Phù Diêu lại khá nguy hiểm nhưng Tiền Thiển đã đồng ý, nên cô sẽ cố hết sức chăm sóc nàng ấy. Mà thật ra Lục Phù Diêu cũng không cần cô chăm sóc chỗ nào, đa số thời gian Tiền Thiển bị sung làm chó giữ nhà.
Khi Lục Phù Diêu chưa thể cử động, Tiền Thiển không dám ở bên ngoài quá lâu, vậy là thương lượng với sư huynh quản lý đệ tử ngoại môn đổi một công việc quét dọn. Phần việc này làm vào sáng sớm và tối muộn, có thể hạn chế tối đa việc tiếp xúc với đồng môn vào ban ngày, chờ mọi người đều ra ngoài hoạt động, luyện kiếm, Tiền Thiển lại tránh về phòng nhỏ trông coi Lục Phù Diêu.
Khoảng thời gian này, ăn cơm Tiền Thiển cũng bê từ thiện đường về phòng. Cô không dám dừng bên ngoài quá lâu, sợ có người đến phòng nhỏ tìm cô, nếu cô không ở đó, chẳng may người ta cứ thế bước vào rồi phát hiện Lục Phù Diêu thì không hay chút nào.
Lại nhìn thấy Tiền Thiển ăn cơm, Lục Phù Diêu ghét bỏ: "Sao ngươi còn ăn những thứ này?!"
"Ta đã Tích Cốc đâu." Tiền Thiển bày vẻ mặt đương nhiên. Cơm nước ở thiện đường không tệ, nguyên liệu nấu ăn bình thường nhưng ngoại hình và hương vị rất tốt. Tuy kém linh mễ linh sơ của đám thổ hào nhưng so với phàm nhân ở thế giới này đã là đãi ngộ rất tốt rồi, ăn uống không kém phàm nhân nhà giàu.
"Mấy đồ này nhiều tạp chất, ngươi ăn ít thôi." Lục Phù Diêu cau mày: "Linh căn của ngươi đã pha tạp, ăn uống lại không chú ý, như vậy tu chuyện làm nhiều mà thu ít."
"Không ăn ta sẽ chết đói, ta không mua nổi Tích cốc đan, càng không mua nổi đồ ăn chứa linh lực." Tiền Thiển cười hì hì giải thích. Cô biết Lục Phù Diêu có lòng nhưng tiếc là Tích Cốc đan quá đắt với cô. Một viên linh thạch mỗi tháng cô còn phải giữa lại để tu luyện. Sớm tu luyện sớm tăng giai mới sớm Tích Cốc, Tích Cốc thì sẽ tiết kiệm tiền, đây là logic của Tiền Thiển.
Lục Phù Diêu không lên tiếng. Nàng cũng không có Tích cốc đan, nàng đã Tích Cốc từ lâu, giữ thứ đó cũng vô dụng. Nàng có lòng muốn đưa Tiền Thiển ít linh thạch, để tự cô mua Tích cốc đan, lại sợ một tu sĩ nghèo như cô đột nhiên có linh thạch sẽ khiến người ta chú ý nên đành thôi. Đợi nàng có thể cử động rồi tính sau, giờ nàng không có năng lực bảo vệ hai người họ.
"Lam Khô thảo lúc trước..." Lục Phù Diêu nghĩ nghĩ, tài sản của Tiền Thiển cũng chỉ có mấy cây linh thảo.
"Giao nhiệm vụ rồi. Thiếu hai cây nên chỉ tính nửa điểm cống hiến cho ta, ta xin sư thúc quản lý rất lâu cũng không được." Tiền Thiển thở dài, nhưng sau đó lại lên tinh thần.
"Nhưng không sao, hôm mang ngài trở về, Chương sư thúc cho ta một cái ngọc giản, là Đạm Vân Sơn Thực Vật Chí. Chờ ngài tốt lên ta có thể nhận nhiều nhiệm vụ linh thảo hơn rồi." Tiền Thiển khen ngợi: "Chương sư thúc thật sự là người tốt!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...