Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Dịch: Lạc Đinh Đang

Lâm Du Du bưng khay đồ tới chỗ Đường Ngự và Tiền Thiển. Khi tới bàn, cô ta dừng lại hít sâu một hơi, nở nụ cười tiêu chuẩn. Đường tiên sinh là người cô ta thích lâu như vậy, cô ta không muốn từ bỏ. Cô ta nghĩ cố gắng thêm chút, thêm chút... Ít nhất để trong mắt Đường tiên sinh có cô ta...

"Sáng mai em học xong thì đến văn phòng tôi luôn." Đường Ngự cầm điện thoại nhìn thoáng qua lịch làm việc.

"Không đi! Cầm đàn theo rất nặng. Em về nhà trước, sau đó đi thẳng tới nhà hàng đã hẹn." Ngày mai học đàn, Tiền Thiển cho là Đường Ngự tìm cô ăn trưa.

"Không được, không kịp." Đường Ngự đưa lịch làm việc cho Tiền Thiển xem: "Sáng mai có hoạt động rất quan trọng, vì là hội đấu giá nên tổ chức tiệc tối, vậy nên nhập tiệc khá sớm. Buổi trưa chúng ta ăn chút gì đó rồi tôi đưa em đi chuẩn bị. Đàn cứ để trên xe tôi."

"Được ạ. Ở đâu?" Tiền Thiển gật đầu, gần đây cô thường bị Đường Ngự mượn làm bạn gái, đã thành thói quen.

"Khách sạn Leeds." Đường Ngự nghĩ nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Bỏ đi, em cứ ở yên trong lớp. Cầm đàn không tiện lắm, tôi tan làm sớm rồi đến đón em đi.”

Khách sạn Leeds? Sao hội đấu giá lại chọn nơi lạ đời thế này... Tiền Thiển bất lực với cách làm việc của người thế giới này luôn rồi.


Khách sạn Leeds à... Lâm Du Du đang yên lặng bày đồ lên bàn nghe thấy cuộc nói chuyện của Đường Ngự và Tiền Thiển. Sáng mai cô ta sẽ tới khách sạn Leeds giúp một người bạn thay ca làm nhân viên phục vụ, không chừng sẽ gặp được Đường tiên sinh cũng nên. Nghĩ tới đây, Lâm Du Du có phần vui vẻ, cô ta và Đường tiên sinh rất có duyên phận đấy. Lâm Du Du ngại ngùng nhìn Đường Ngự, trong mắt là vẻ mê luyến.

Tiền Thiển cạnh bên thấy ánh mắt Lâm Du Du nhìn về phía Đường Ngự, không khỏi cảm thán quả nhiên nữ chính đại nhân có tiền vốn mà! Cái ánh mắt chứa chan tình cảm này, ngay cả nữ giới như cô nhìn thấy còn rung động, bảo sao trong kịch bản Đường Ngự say đắm nhanh vậy! Nghĩ tới đây, Tiền Thiển có phần cười trên nỗi đau liếc Đường Ngự, vừa bảo không thích nhỉ... Chờ vả mặt đi!

Đường Ngự cũng không có thời gian liếc trộm Lâm Du Du, hắn đang bận quan sát đồ ăn trên bàn. Hắn chọn một chiếc Sandwich có chút rau xanh từ đĩa Sandwich nhỏ, bỏ vào đĩa Tiền Thiển: "Tình Tình ăn cái này trước đi, hình như là món chay. Hôm nay em chưa ăn rau đâu."

Chia xong Sandwich, Đường Ngự lại kéo đĩa Muffin phô mai đến trước mặt mình, bắt đầu phết bơ theo thói quen của Tiền Thiển. Hắn vừa phết bơ vừa quan sát Tiền Thiển ăn: "Ăn bánh dâu đi, không thích Shortcrust Pastry thì để lại."

Tiền Thiển ngoan ngoãn cầm miếng Sandwich trong đĩa lên cắn một nửa, cẩn thận nhai nhai rồi báo với Đường Ngự: "Là quả bơ. Vị bình thường."

"Thật sao?" Đường Ngự đặt chiếc Muffin xuống, nhận Sandwich trong tay Tiền Thiển đưa vào miệng nếm thử: "Đúng là rất bình thường."

Nói xong hắn đẩy Muffin phô mai đã phết bơ xong tới trước mặt Tiền Thiển: "Ăn Muffin đi vậy, Cảnh Ngôn khen loại bánh này, chắc không tệ đâu."

Lâm Du Du ở cạnh nhìn Đường Ngự và Tiền Thiển, cảm giác chua xót trong lòng lại hiện lên. Thì ra Đường tiên sinh cũng dịu dàng chăm sóc người khác như vậy... Cô ta cắn môi nhìn Tiền Thiển, trong mắt đầy hâm mộ và u oán.

Nếu Đường tiên sinh cũng dịu dàng với cô ta như vậy, Lâm Du Du lặng lẽ nghĩ, cô ta bằng lòng trả bất cứ giá nào!

Tiền Thiển nhận ánh mắt u oán của nữ chính đại nhân, khó khăn ăn hết một bữa trà chiều. Vừa bước khỏi quán cà phê, cô gần như thở phào một hơi! Lần sau không tới nữa! Dù da mặt cô dày hơn cũng không chịu được... Áp lực tâm lý quá lớn, cô gần như không tiêu hóa được! Tiền Thiển âm thầm quyết định lần sau thấy Lâm Du Du sẽ đi vòng qua. Không! Tốt nhất là không thấy! Diễn viên quần chúng như cô lượn lờ trước mặt nữ chính làm gì chứ...

Nghĩ tới đây, Tiền Thiển hung tợn trừng mắt nhìn Đường Ngự, đều tại tên này! Là nhân vật chính không ngoan ngoãn đi theo kịch bản còn dạo quanh bên người diễn viên quần chúng như cô làm gì, không dưng hại cô hứng chịu ánh mắt u oán của nữ chính.

Dù tiểu thư diễn viên quần chúng Tiền Thiển thề sẽ không lắc lư trước mặt nữ chính. Tiếc là ý thức thế giới luôn đối nghịch với cô, mới qua một ngày cô đã gặp lại Lâm Du Du.


Chuyện này Tiền Thiển cũng không nghĩ tới! Cô chỉ từng bước làm theo kế hoạch ban đầu, sau khi học đàn xong thì chờ Đường Ngự tới đón cô rồi đi ăn trưa, bị Đường Ngự đưa đi trang điểm mua quần áo, tham gia tiệc tối hội đấu giá với hắn.

Tuy địa điểm đấu giá hơi lạ nhưng mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Cô vẫn ăn mặc theo phong phạm diễn viên quần chúng, vừa đến hội trường đã nhìn thấy anh trai mình và Kỷ Cảnh Ngôn đứng cùng nhau. Mạc Vũ thấy cô xuất hiện cùng Đường Ngự cũng không hóng hớt linh tinh. Điều bất đắc dĩ duy nhất là, bên người luôn có ba soái ca cực phẩm với phong cách khác nhau, cô luôn thu được sự chú ý ngoài dự tính.

Cạnh đó, giá trị nhan sắc của người bên cạnh quá cao dẫn đến Tiểu Bàn Tử vui vẻ là cô vô cùng chói mắt! Cực kỳ nổi bật! Ánh mắt người xung quanh đều không đành lòng nhìn thẳng...

M* nó! Ba cái tai họa này!

Mạc Vũ muội khống thấy vẻ mặt khó chịu của Tiền Thiển, lập tức kéo cô đi tìm chỗ ngồi, không để Đường Ngự cướp lại: "Tình Tình đi theo anh!”

Mạc Vũ ghét bỏ nhìn Đường Ngự, đành túm Kỷ Cảnh Ngôn lôi theo Đường Ngự, đưa người đến nơi vắng. Tiếc rằng hoạt động thành đoàn ba người thế này, đi tới đâu cũng là tiêu điểm, trốn tới chỗ nào cũng vô dụng.

"Tình Tình sao vậy, sao sắc mặt em lạ quá?" Mạc Vũ vừa ngồi xuống đã vội hỏi.

Tiền Thiển nghiêm mặt nhìn anh: "Rõ ràng mặt mũi chúng ta giống nhau nhưng sao anh lại đẹp trai còn em lại là người qua đường. Chẳng lẽ kỹ thuật đầu thai của anh tốt hơn em???"

Kỷ Cảnh Ngôn phì cười, cũng ăn theo hỏi Mạc Vũ: "Mặc Ngư nhanh giải thích cho Tình Tình đi kìa, sao cậu đẹp trai thế?"


Mạc Vũ đấm một quyền vào vai y: "Phắn ngay! Em gái ông đây rất đẹp!"

Tiền Thiển trừng Mạc Vũ: "Anh à, anh nói câu đó có thấy thẹn trong lòng không? Anh nhìn mọi người xem ai bảo em đẹp hả? Bảo em ngoại hình bình thường đã lịch sự rồi! Có người bảo em đã béo còn ngu kìa."

"Ai cơ?!" Mạc Vũ tức thì sầm mặt: "Ai dám nói em như thế?"

Kỷ Cảnh Ngôn và Đường Ngự đều giận tái mặt nhìn Tiền Thiển.

"Triệu Mính Huyên." Tiền Thiển ăn ngay nói thật, cố gắng bôi đen “bạn thân” trước mặt anh trai, chỉ sợ Mạc Vũ bị cô ta quấn lên người. Tuy hiện nay cô ta đang nhìn chằm chằm vào Đường Ngự nhưng khả năng quấn lên người Mặc Vũ vẫn rất cao, Tiền Thiển không ngại bày thêm phòng thủ nghiêm ngặt.

"Đã dặn em đừng chơi với con bé đấy rồi mà? Sao em không nghe hả!" Mạc Vũ nhăn mày.

"Không chơi! Gần đây rất ít liên lạc!" Tiền Thiển liếc nhìn Đường Ngự, quyết định khai báo thành thật: "Cô ta nhìn trúng Đường Ngự, gần đây đều tìm em nghe ngóng tình hình của Đường Ngự."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui