Môi Hôn Đỏ

Edit: riri_1127

Chương 37: Vì Thu Thu cháu có thể ở rể (1)

Du Thịnh nhảy dựng lên ngay lập tức: "Tại sao chứ!"

Tô Mạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Lúc nãy mẹ nói con đóng cửa sổ lại tại sao không đóng!"

Nghe đến đây Du Thịnh hạ giọng đôi chút, không nói gì

"Suốt ngày chỉ biết xem tivi, xem điện thoại, chơi game, không khi nào làm mẹ bớt lo."

Nguyễn Tự Bạch cuối cùng cũng mở miệng, "Thôi chắc cháu phải đi, ngày mai cháu lại đến ạ."

"Không!" Tô Mạn ngăn lại, "Cậu cứ ở lại đây, chỉ cần Du Nguyệt một ngày không ra ngoài thì cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về, tôi mà còn không trị được con bé sao?"

Càng lớn càng lì lợm, kiểu con gái này nhất định phải dạy dỗ.

"Không sao, cậu cứ an tâm ở lại, lần này Du Nguyệt thật quá đáng, chú đây nhất định sẽ xử lý."

Du Thành Thù cũng tức giận, thái độ của Du Nguyệt tối nay thật sự làm ông quá thất vọng, vừa tức vừa đau lòng.

Con cái mình mà không dạy nổi thì ông có tư cách gì đi dạy người khác.

Nguyễn Tự Bạch cúi đầu ăn cơm, sắc mặt mang theo ẩn nhẫn đau khổ: "Chú à, cháu không muốn chia tay với Thu Thu."

Du Thành Thù an ủi, "Không chia không chia, ngày mai chúng ta dạy dỗ nó cho cháu."

Nguyễn Tự Bạch ho khan, "Chú đừng trách cô ấy, nhất định là cháu chưa được tốt ở đâu đó nên cô ấy mới muốn chia tay, chỉ cần cô ấy nói cho cháu biết cháu sẽ thay đổi."

Du Thành Thù vỗ vai anh, trong lòng cảm khái đây quả là một người đàn ông tốt, bị con gái mình hành ra thế này mà vẫn luôn che chở con bé.

Tô Mạn thấy anh ho khan, nội tâm bà cũng mềm ra chút ít: "Đêm nay cậu cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi có chuyện gì mai nói."

Tối hôm đó Nguyễn Tự Bạch ở lại Du Gia.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi nặng hạt, Nguyễn Tự Bạch nằm trên giường nệm Tô Mạn mới trải, khóe miệng cười toe toét, vẻ mặt đắc ý.


Cũng không biết Thu Thu đang làm gì!

Đang nghĩ ngợi bỗng có thông báo WeChat, là một nhóm mới do ba người bọn họ thành lập, Du Thịnh gửi tin nhắn:

Chúc mừng tư bản baba vào Du Gia ở.

Sau đó gửi một tràng nhãn dán pháo hoa.

Mặt trăng: Anh ngủ ở phòng nhỏ phía tây có lạnh lắm không?

Tề thiên đại thịnh:...

r: Nguyệt Nguyệt thật tốt @mặt trăng.

Mặt trăng: @r chúng ta nhắn tin riêng.

Tề thiên đại thịnh: Các người đừng quá trớn.

Tề thiên đại thịnh: lạnh quá, phòng nhỏ phía tây ẩm ướt lắm.

Tề thiên đại thịnh: Hôm nay mọi người diễn không tệ, ngày mai tiếp tục cố gắng nhé!

Đã nhắn mấy tin nhưng không ai trả lời, anh ấy lại nhắn thêm:

Tề thiên đại thịnh: có ai không?

Tề thiên đại thịnh: Hai người đừng quá trớn

Nhưng không ai trả lời

Tề thiên đại thịnh:...

Được, mày không nên nhắn nữa, là mày không xứng.

Trái tim Du Thịnh vẫn chua xót nhưng chẳng còn cách nào, anh ấy rất cần đầu tư.


Anh ấy không muốn bỏ qua cơ hội này, anh ấy thật sự không còn sự lựa chọn.

Vả lại Du Nguyệt cũng thích...

Haizz, chịu đựng đi Du Thịnh, ai bảo bạn trai của em gái mày lại là nhà đầu tư tương lai chứ?

Trong cuộc trò chuyện riêng tư bên kia, Du Nguyệt và Nguyễn Tự Bạch rất ngọt ngào.

Để tránh bị ông bà Du sinh nghi nên họ không voice chat mà chỉ đánh chữ, dù vậy nhưng hạnh phúc vẫn lặng lẽ tràn ra màn hình.

Mặt trăng: Vừa nghĩ tới ngày mai em còn phải tiếp tục giả vờ không thích anh, em thấy thật khó chịu.

Thật ra Du Nguyệt là một một người rất thẳng thắn, bây giờ hai người trò chuyện cô càng không che giấu suy nghĩ và cảm nhận của mình chút nào.

Cô có thể cảm nhận được Nguyễn Tự Bạch thích cô, tương tự, cô cũng phải cho anh biết cô cũng thật sự thích anh.

Đương nhiên Nguyễn Tự Bạch có thể cảm nhận được, anh biết trái tim mình đang đập thình thịch.

Cô không che giấu tình cảm với anh, kiểu trực tiếp này làm anh vô cùng mừng rỡ sung sướng.

r: Không sao, chúng ta khổ trước sướng sau

Mặt trăng: nhớ anh~

r: Sao chứ

Mặt trăng: Muốn hôn bạn trai em ~

r:...

r: Đi ngủ sớm một chút

Mặt trăng: Hôn một tí mới chịu ngủ cơ ~


Hai mắt Nguyễn Tự Bạch âm trầm sau khi bị những lời này của cô ghẹo, trong đầu anh vô thức lại hiện lên những hình ảnh hai người hôn nhau trong căn nhà thuê ngày đó.

Anh gõ vài chữ trên màn hình, xóa đi rồi gõ lại, gõ đi gõ lại vài lần mới gửi đi một biểu tượng cảm xúc có hình một cô bé đang hôn gió.

Mặt trăng: Ngủ ngon.

Nguyễn Tự Bạch:...

Ánh mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm cái icon kia, cô nói muốn hôn, làm sao, làm sao, làm sao bây giờ?

Lúc này anh xóa đi dòng tin nhắn đang soạn dở chưa kịp gửi, phía trên viết: Muốn gặp mặt chứ?

Ngày hôm sau Nguyễn Tự Bạch dậy rất sớm, vì quần áo chưa khô nên vẫn mặc quần áo của Du Thịnh, lúc này anh đang ngồi thẳng trên ghế sô pha.

Khi vợ chồng ông bà Du thức dậy, hai người nhìn thấy khuôn mặt u sầu của anh, tuy nó nhanh chóng biến mất nhưng họ vẫn có thể nhìn ra rõ ràng.

"Chào buổi sáng hai bác." anh đứng lên rất lễ phép, hơi khách sáo.

Du Thành Thù cười một tiếng: "Dậy sớm thế."

Sau đó cặp vợ chồng liền thấy bữa sáng trên bàn ăn, xem ra anh đã đi ra ngoài về rồi.

Hôm nay là thứ hai, cả hai đều phải đi làm nhưng chẳng qua vì chuyện của Nguyễn Tự Bạch mà xin nghỉ.

Du Thành Thù ngay lập tức đi đến cửa phòng Du Nguyệt, gõ một hồi vẫn không có động tĩnh.

"Không sao, cháu sẽ đợi!" Anh nói.

Tô Mạn từ trong hộp dụng cụ lấy ra một cái tuốc nơ vít, nói với Du Thành Thù: "Ông đi xem thử cái này có thể cạy mở không."

Nguyễn Tự Bạch: "?"

Du Thành Thù không đồng ý cách làm này, "Chúng ta là giáo viên, sao có thể làm loại chuyện này?"

"Chẳng phải là vì không có biện pháp nào sao?"

Bà bất lực!

Nhìn tình hình có vẻ nhất định phải có một kết quả cuối cùng, nếu để con gái tiếp tục ở trong phòng thì có trời mới biết muốn ở đến khi nào. Du Thành Thù suy nghĩ một chút, "Cứ gọi thợ mở khóa đi!"

Nguyễn Tự Bạch: "..."


"Không vội, bây giờ còn sớm." Sắc mặt ông bình tĩnh, "Để con bé ngủ thêm một chút đi!"

Du Thành Thù tán thành, dù sao hôm nay ông cũng xin nghỉ.

Lúc này Du Thịnh cũng bị Tô Mạn gọi dậy, anh ấy ngái ngủ đi vào phòng khách nhìn thoáng qua, sau đó giả bộ làm lơ Nguyễn Tự Bạch và đi vào phòng rửa mặt.

Trên bàn cơm Tô Mạn dặn dò hôm nay nhất định phải bắt Du Nguyệt ra ngoài, bất kể dùng phương pháp gì, thái độ của bà rất cương quyết làm cho hai bố con Du gia cảm thấy áp lực.

Ăn sáng xong, Tô Mạn đến trường, còn Du Thành Thù ăn no nên lại đi vào phòng mình, ông bảo Du Thịnh gọi Du Nguyệt ra, nếu thật sự không chịu thì gọi thợ mở khóa.

"Vì sao bố không gọi?" Du Thịnh bất mãn

Du Thành Thù ngáp một cái, "Chẳng mấy khi được nghỉ, để bố ngủ tiếp một giấc đã, con đi gọi thêm vài lần nữa đi."

"Đúng rồi, chúng ta muốn giải quyết trong hòa bình, có thể không động tay động chân thì thì tuyệt đối đừng ra tay." vừa nghĩ tới có thể sắp xảy ra chuyện lớn là Du Thành Thù đau đầu, nếu hai đứa này đánh nhau thì đúng là long trời lở đất.

Sau khi thấy Du Thành Thù đóng cửa lại Du Thịnh đành phải đứng trước cửa phòng Du Nguyệt gọi vài tiếng, đương nhiên vẫn không nghe thấy động tĩnh gì trong phòng như trước.

Một lát sau Du Thịnh lại đi gọi Du Thành Thù, thấy bên ấy không có động tĩnh mới tiếp tục gõ cửa phòng Du Nguyệt, sau khi gõ ba cái Du Nguyệt lặng lẽ mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ thận trọng dò xét bên ngoài.

"Hình như ngủ rồi. " Du Thịnh nhỏ giọng cảnh báo cô đừng gây tiếng động lớn.

Du Nguyệt đi rón rén như mèo, nhìn thấy Nguyễn Tự Bạch cũng đang ở trong phòng khách cô cảm động, vui sướng đi về phía anh.

Nguyễn Tự Bạch ra hiệu im lặng, Du Nguyệt gật đầu bày tỏ đã biết, lúc này ba người mới ngồi xuống phòng khách.

"Anh nghĩ chúng ta nên thay đổi kế hoạch. " Du Thịnh đề nghị.

Hai người lẳng lặng nghe quân sư phát ngôn, cuối cùng Du Nguyệt gật đầu, mặc dù Nguyễn Tự Bạch không nói gì nhưng cũng không phản đối.

Ăn điểm tâm xong Du Nguyệt lại vào phòng, trước khi rời đi cô không nhịn được hôn lên mặt Nguyễn Tự Bạch, hôn xong cũng mặc kệ anh nghĩ như thế nào cô chỉ cười tủm tỉm rón rén về phòng.

Má trái Nguyễn Tự Bạch hơi nóng, hai mắt nhìn bóng lưng cô đi xa dần dần trầm xuống.

Du Thịnh vô cùng khó chịu khi nhìn một màn này, nhưng vì tiền đồ nên anh ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Du Nguyệt vừa đi trong phòng chỉ còn lại hai người, Du Thịnh suy nghĩ một lúc cười đùa tí tửng hỏi: "Này ông chủ, cậu định đầu tư cho tôi thế nào!"

"Anh không nghĩ anh hỏi điều này hơi sớm à?" Anh cười trào phúng.

"Ít nhất anh cũng nên cho tôi chút lòng tin, nếu không tôi có không có động lực."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận