Môi Hôn Đỏ

Edit: riri_1127

Chương 14: Con gái trưởng thành, suy nghĩ về tình yêu ~

Nguyễn Tự Bạch có chút hoảng hốt khi bị cô hỏi bất thình lình, thấy cô nhìn mình rất chăm chú, khóe miệng của anh hơi nhếch sau đó trả lời: "Không có"

Du Nguyệt à một tiếng rồi nói sang chuyện khác, "Anh không ăn nữa thật sao?"

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Tôi còn có chút chuyện công việc cần phải xử lý."

"Vậy sao, thế thì tôi không giữ anh lại nữa."

Lời cô đáp càng làm tâm tư chua chát của Nguyễn Tự Bạch khó chịu hơn, cũng không phải tức vì cô không giữ mình lại mà tức vì cô cố tình chuyển chủ đề và phớt lờ câu hỏi của anh.

Chắc chắn là cố ý!

Anh trở về nhà mình bước đi không chút do dự, đằng sau lưng nơi anh không nhìn thấy, người phụ nữ tiễn anh ra ngoài đang mỉm cười với vẻ dịu dàng.

Sau khi đóng cửa lại Nguyễn Tự Bạch cũng không mở đèn, anh đi thẳng vào phòng làm việc lấy trong ngăn kéo ra một hộp thuốc lá, châm lửa cạnh cửa sổ.

Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi gương mặt qua cửa sổ thủy tinh, anh cứ đứng lẳng lặng nhìn ra bên ngoài không hề có biểu cảm gì, bình tĩnh như cảnh đêm làm người ta như bị tra tấn không chịu nổi.

Một điếu thuốc cháy hết rất nhanh, anh lại lấy thêm một điếu nữa, vừa định châm thuốc thì điện thoại di động trên bàn lại sáng, tiếng chuông báo vang lên trong đêm tối vô cùng rõ ràng.

Sau khi châm thuốc anh mới cầm điện thoại, sững sờ khi nhìn thấy tên người gửi, nhấn mở, một giây sau khóe miệng của anh bắt đầu cong lên.

Hừ một tiếng, độ cong của khóe miệng nhanh chóng lớn hơn, lại lớn hơn nữa, anh dùng ngón tay kẹp điếu thuốc thổi phù một tiếng, bật cười.

Người gửi WeChat là Du Nguyệt, cô bé ở đối diện nhà anh.

Cô hỏi: cuối tuần chúng ta đi chơi ở đâu?

Nguyễn Tự Bạch lại hít một ngụm khói sau đó chậm rãi phả ra, một tia sáng yếu ớt in lên khuôn mặt anh, đôi mắt đen tràn đầy dục vọng hưng phấn.

"Bé cưng hư hỏng."

Giọng của người đàn ông hơi khàn, anh mím môi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng.

**


Mấy ngày kế tiếp Du Nguyệt không gặp lại Nguyễn Tự Bạch, cô cũng không vội vàng ra ngoài như trước, lại tiếp tục cuộc sống trạch nữ, ăn no ngủ kĩ thoải mái.

Nguyễn Tự Bạch nhà đối diện chưa trở về nhưng lúc này đây cô đã không còn cảm giác hồi hộp như trước, vì Nguyễn Tự Bạch đã bắt chuyện với cô qua WeChat. Kể từ khi cô gửi cho anh tin nhắn đầu tiên vào đêm hôm trước, họ đã bắt đầu trò chuyện cùng nhau.

Mặc dù không trò chuyện cuồng nhiệt suốt đêm nhưng Nguyễn Tự Bạch sẽ tìm cơ hội để nhắn tin cho cô bất cứ khi nào anh có thời gian, Du Nguyệt cũng không thấy kỳ lạ, chỉ cần cô nhận được thì sẽ trả lời anh sớm nhất có thể.

Nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người rất bình thường, chẳng qua là vấn đề ăn uống, làm việc và ngủ nghỉ, cũng không có chủ đề gì mơ hồ, nhưng Du Nguyệt lại cảm thấy cái này còn mập mờ hơn cả mập mờ.

Cũng không còn trẻ tuổi nữa, hai người bọn họ cũng biết bây giờ tình huống là như thế nào, dù rất ăn ý không phá vỡ nhưng thật sự họ đang trong thời kỳ mập mờ tìm hiểu nhau.

Có đôi khi Du Nguyệt cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt, liệu sự phát triển của bọn họ có phải quá nhanh không, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau vậy mà hiện tại đã đến mức này rồi.

Tuy hoảng hốt nhưng cô không muốn bỏ lỡ, dù sao đây cũng là lần rung động đầu tiên trong 25 năm cuộc đời cô.

Cô thật sự đã đợi lần rung động này rất lâu, lâu đến mức bắt đầu nghi ngờ về xu hướng tính dục của mình. Cũng không biết có phải vì chưa có kinh nghiệm yêu đương hay không nhưng lần rung động này mạnh mẽ lạ thường.

Cô không biết Nguyễn Tự Bạch có cuồng nhiệt như mình không nhưng sự yêu thích dành cho anh, chỉ tăng chứ không giảm.

Máy tính và điện thoại di động đều có video phỏng vấn anh, còn có ảnh do truyền thông chụp trên Weibo cô đều xem nhiều lần, nội tâm cuồng nhiệt sẽ nhồi vào tin nhắn Wechat từng chút một, chỉ đợi thời gian chín muồi sẽ bộc phát.

Cuộc sống cứ giằng co như vậy hai ngày, phải đến tối thứ sáu Du Nguyệt mới nhận được tin nhắn anh sẽ trở về.

Dù không muốn thừa nhận rằng cô đã mong chờ anh về từ lâu, nhưng vừa được biết hôm nay anh làm việc xong đang trên đường trở về cô lại bắt đầu bồn chồn không nhịn được.

Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho anh cô còn chịu khó dọn nhà từ trong ra ngoài một lần, thậm chí còn nhịn không được đi thay một bộ quần áo mới và trang điểm nhẹ nhàng.

Trong khi đợi anh về Du Nguyệt vội vã nhắn tin hỏi bạn thân về vấn đề làm thế nào để hòa hợp.

Sáng nay cô đã nói chuyện này cho Ôn Tưởng, không ngờ tới cô ấy rõ ràng chẳng hề kinh ngạc mấy, chỉ bình tĩnh đáp biết rồi.

Cô có chút khó tin, đến lúc cô nói thêm cuối tuần này mình ra ngoài đi chơi với Nguyễn Tự Bạch thì đối phương mới làm ra biểu cảm rất khiếp sợ, nhưng động tác của cô ấy lại tràn đầy hai chữ: giả trân. =)))

Khi Du Nguyệt nói rằng mình muốn mua quần áo mới, phản ứng của Ôn Tưởng còn khiếp sợ hơn so với lúc nghe chuyện cô và Nguyễn Tự Bạch đi chơi cùng nhau, không nói hai lời đã kính dâng thời gian một ngày của mình, hai người đi dạo từ sáng đến xế chiều, lúc này đây cô chủ động mua sắm một cách lạ thường, thế cho nên đã mua về một đống lớn.

Nhắn tin chưa được mấy câu Ôn Tưởng đã trực tiếp gọi video cho cô, vừa kết nối bên kia đã xuất hiện một cô gái trang điểm tinh tế.

Cô ấy sững sờ, đã thật lâu không được thấy Du Nguyệt chăm chút ngoại hình và cách ăn mặc như vậy


Đừng nói là Du Nguyệt, mấy cô gái đồng nghiệp cùng viết truyện giống cô đều như vậy, không gội đầu và ăn đồ hộp cũng không phải chuyện lớn gì.

Vốn dĩ Du Nguyệt lớn lên đã xinh đẹp nhưng sự thay đổi này lập tức làm cô ấy hoảng hốt. Ôn Tưởng cao thấp đánh giá một phen, sau đó lộ ra biểu cảm "hèn hạ", huýt sáo với cô một cái: "Ah thông suốt, thiếu nữ, được quá nha."

Du Nguyệt cúi đầu vuốt lỗ tai, lúc này thứ cô sờ chính là bông tai, cô có một tật xấu là bất cứ khi nào lo lắng sẽ chạm vào tai phải của mình.

"Được thật chứ, trang điểm có đậm quá không, sao tớ thấy hơi son phấn quá nhỉ, lông mày kẻ cứ là lạ làm sao đấy..."

Ôn Tưởng đánh gãy cô, "Không có lạ gì cả, rất tuyệt vời."

Nói xong cô ấy lại nháy mắt, "Không phải ngày mai mới có hẹn sao, hôm nay cậu ăn mặc long trọng như vậy làm gì!"

Du Nguyệt bị câu nói này làm cho xấu hổ, cô ngước mắt cười thẹn thùng, "Chẳng phải là tớ hồi hộp đây sao, thử trước thành quả một lần vậy."

"Chậc chậc chậc chậc chậc chậc ~ "

Đầu bên kia của video truyền đến tiếng chép miệng, "Cuối cùng con gái nhà ta cũng trưởng thành, suy nghĩ về tình yêu rồi, biết mình cần mặc đẹp, cũng không biết muốn chiếm tiện nghi tiểu tử nhà ai đây..."

Du Nguyệt: "Cũng được đó chứ!"

"Yên tâm đi, hôm nay nhất định cậu có thể mê đảo anh ấy." Lời nói của bạn thân xoay chuyển, thề thốt son sắt, vỗ ngực ʘʘ cam đoan.

Du Nguyệt: "Nói cái gì đó, hôm nay tớ chỉ trang điểm tùy tiện mà thôi, không phải để cho anh ấy xem."

Ôn Tưởng nháy mắt, một bộ dạng "lời cậu nói tớ có tin hay không nhìn mặt là biết".

Đang nói dở, âm thanh thông báo Wechat từ điện thoại trong tay cô vang lên, là tin nhắn Nguyễn Tự Bạch gửi tới.

r: tôi đã về đến cửa nhà em rồi.

"Trở về rồi." Cô nhỏ giọng nói cho Ôn Tưởng, dùng ngón tay chỉ về phía cửa ra vào, "Ngay bên ngoài cửa nhà tớ, cậu nói xem có nên gặp hay không?"

Ôn Tưởng cũng nhỏ giọng đáp lời cô, "Hỏi nhảm, đương nhiên nên gặp rồi, bằng không thì uổng phí cả thân ăn mặc này của cậu, buổi sáng đi dạo phố cậu cũng không mặc dễ thương như vậy."

"Tớ... Căng thẳng ah!"


Ôn Tưởng ủng hộ, "Không có việc gì đâu, tớ hiểu Nguyễn Tự Bạch rất rõ, anh ấy sẽ không làm gì cậu, anh ấy là người nghiêm túc, tin tưởng tớ đi cô gái, cậu có thể làm được."

"Có tin tức gì tốt nhớ nói cho ba ba, ba ba yêu cưng!"

Nói xong Ôn Tưởng cúp điện thoại.

Nhưng thấy cô không có động tĩnh, bên kia lại gửi đến dấu chấm hỏi.

Du Nguyệt ở trong phòng rối bời đến độ không chịu nổi, cái loại cảm giác hồi hộp không được tự nhiên lại xông tới rồi.

Cô hối hận, vừa rồi đáng lẽ nên nói hôm nay cô không có ở nhà.

Bây giờ nói còn kịp không?

Cô hồi hộp đến mức mặt đỏ bừng lên, ah ah ah ah, cô hối hận, không muốn gặp anh nữa!

Quá hồi hộp thì làm sao bây giờ?

Nhìn hai gò má ửng hồng trong gương, một lát sau mới quyết định gửi một câu: bây giờ tôi không có ở nhà, chắc vẫn phải ở bên ngoài tối nay mới về.

Nguyễn Tự Bạch đứng ngoài cửa mày kiếm chau lên, không cam lòng gửi trả lời một chữ được, một hồi lâu sau mới chậm rì rì trở về nhà mình.

Qua một lúc lâu Du Nguyệt mới cẩn thận đi tới cửa, nghiêng tai lắng nghe, năm sáu phút sau mới dám mở mắt mèo ra xem, thấy bên ngoài không có người mới nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó không hiểu sao cả người lại hơi khó chịu.

Sao cô lại nhát gan như vậy chứ!

Rõ ràng đã bốn ngày chưa gặp anh rồi...

Rõ ràng...

Rất muốn gặp anh.

Cô gái bơ phờ ngồi trên ghế sô pha, gục đầu xuống đầu gối với tâm trạng hỗn loạn.

Mà bên kia Nguyễn Tự Bạch cũng cũng không khá hơn chút nào, lúc vừa biết được cô không ở nhà tâm trạng hồi hộp của anh đột nhiên buông lỏng, rõ ràng trên đường về anh đã thật sự vô cùng chờ mong. Anh biết rõ bản thân đang căng thẳng, gần như sợ hãi không biết nên ở bên cô như thế nào, loại cảm giác không được tự nhiên và cấp bách làm anh tràn đầy mâu thuẫn.

Trước kia không có như thế, có lẽ là sau câu nói đồng ý cùng anh ra ngoài chơi vào cuối tuần của cô, mối quan hệ của bọn họ đã lặng lẽ thêm nhiều thay đổi.

Nhưng sau khi thả lỏng chính là mất mát như dời núi lấp biển, dù sao cũng đã lâu anh chưa được gặp cô.

Công ty anh bề bộn nhiều việc, trước đây khi chưa quen biết Du Nguyệt anh đều đi công tác xã giao như vậy, bận đến mức không có thời gian cho cuộc sống của riêng mình.

Mãi đến khi quen Du Nguyệt, mãi đến khi tỏ tường tâm ý của mình, mãi đến khi chuyển nhà.


Anh đã cố gắng hết sức để chuyển sang đây, nhưng dù vậy thì cũng phải mất ba hoặc bốn ngày nữa mới có thể quay về.

Lần đầu tiên Nguyễn Tự Bạch nảy sinh bất mãn với sự nghiệp của mình, nếu như có thể nhìn thấy cô mỗi ngày thì thật là tốt...

Đã qua hai giờ, trong lúc đó không biết Nguyễn Tự Bạch đi ra cửa đi dạo mấy lần, mãi đến trời tối cũng không thấy cô về.

Nguyễn Tự Bạch không nhịn được nữa nên gọi điện thoại cho Ôn Tưởng, đã mấy giờ rồi chứ!

Điện thoại kết nối rất nhanh, tiếng nhạc bên kia làm anh nhướng mày, không cần đoán cũng biết là ở quán bar.

Cô không về nhà là vì đến nơi này sao!

"Bây giờ các em đang ở ở đâu?" Anh biết rõ còn cố hỏi, giọng nói lạnh lùng.

"Em đi bar với bạn, làm sao vậy?"

"Xem bây giờ là mấy giờ rồi, nhanh gửi định vị đây để anh tới đón cô ấy!" Vừa nghĩ tới cái loại hoàn cảnh mập mờ này anh liền chịu không được.

Bên kia ngơ ngác thật lâu, lúc mở miệng lần nữa đã không còn tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Ôn Tưởng đã ra khỏi quán bar.

"Đón ai?"

Nguyễn Tự Bạch nghiêm mặt nói,v"Du Nguyệt đâu rồi, để cô ấy nghe máy."

"Không phải Du Nguyệt ở cùng anh sao?"

Nguyễn Tự Bạch: "Cô ấy không ở chỗ em?"

"Không có, bốn giờ bọn em về rồi, em còn đích thân đưa cậu ấy đến tận cửa nhà, sao... bây giờ cậu ấy lại không ở cùng anh?" Ôn Tưởng trả lời một cách thận trọng.

Nhìn cửa phòng đối diện đóng im ỉm lông mày anh càng nhăn chặt, lúc này chợt nghe Ôn Tưởng nói, "Không có lẽ nào, lúc trở về cậu ấy còn ăn diện một phen, em còn tưởng hai người ra ngoài ăn cơm đây này!"

Nguyễn Tự Bạch nhanh chóng nhắm ngay mấy từ "ăn diện một phen", sắc mặt thoáng trở nên nghiêm túc.

Trong đầu anh nhớ tới một chuyện, nhớ tới tin nhắn ngày đó cái người tên lão Đoàn gửi cho cô, sau khi thấy Du Nguyệt không trả lời người nọ lại gửi thêm vài tin nhắn, trong đó có một câu là:

【 nếu cuối tuần không rảnh thì tối thứ sáu đi cũng được. 】

Hôm nay, đúng là thứ sáu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

du: vcl~... Đây là hiểu lầm kỳ diệu gì thế?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui