Mọi điều ta chưa nói
CHƯƠNG 15
Kể từ biên giới Đức, Anthony và Julia không nói với nhau lời nào. Thỉnh thoảng, cô vặn to âm lượng radio và Anthony lại giảm xuống ngay lập tức. Một rừng thông hiện ra phía trước xe. Nơi bìa rừng, một dãy bê tông đúc khối chắn ngang một lối rẽ từ nay trở về sau đã đóng kín. Julia nhận ra từ đằng xa hình dạng thảm thê của những tòa nhà cũ kỹ tại vùng đất biên giới Marienborn, bây giờ đã trở thành một đài kỷ niệm.
- Làm thế nào các con vượt qua được? Anthony hỏi khi nhìn thấy những chòi canh tróc vữa lướt qua phía bên tay phải ông.
- Liều thôi! Một trong hai anh bạn đi cùng con có bố làm ngoại giao, bọn con cam đoan đang trên đường đi thăm bố mẹ hiện đang công tác tại Tây Berlin.
Anthony cười rộ lên.
- Về phần con, chuyện ấy xem ra vẫn thật trớ trêu.
Ông đặt hai bàn tay lên đầu gối.
- Bố xin lỗi vì đã không nghĩ đến việc trả lại bức thư đó cho con sớm hơn, ông nói tiếp.
- Bố nói thật chứ?
- Bố không biết, dẫu sao, bố cảm thấy nhẹ lòng hơn vì đã nói cho con biết. Con có muốn dừng xe lại ngay khi có thể không?
- Tại sao?
- Để con nghỉ ngơi một chút không phải là ý tồi đâu, vả lại chân bố cũng tê cứng rồi.
Một tấm biển chỉ dẫn cho thấy có một trạm dừng cách đó mười kilomet. Julia hứa sẽ đỗ lại đó nghỉ ngơi.
- Tại sao bố mẹ lại sang Montréal?
- Bố mẹ không có nhiều tiền, mà nhất là bố, mẹ con còn có vài khoản dành dụm nhưng bố mẹ nhanh chóng tiêu hết sạch. Cuộc sống tại New York mỗi lúc thêm khó khăn. Bố mẹ đã sống hạnh phúc ở Montréal, con biết đấy. Thậm chí bố còn tin rằng đó là những năm tháng đẹp đẽ nhất trong đời bố mẹ.
- Điều đó khiến bố tự hào, phải không? Julia hỏi bằng giọng ngọt ngào mỉa mai.
- Gì kia?
- Ra đi với hai bàn tay trắng và đã thành công đến thế.
- Con thì không thế sao? Con không tự hào về sự táo bạo của mình ư? Con không thỏa mãn khi nhìn thấy một đứa trẻ chơi với con thú bông sinh ra từ trí tưởng tượng của con ư? Khi con đi dạo trong một trung tâm thương mại, và con phát hiện ra trên mặt tiền rạp chiếu phim có dán áp phích bộ phim do chính con viết kịch bản, con không tự hào sao?
- Con hài lòng vì được hạnh phúc, thế đã là khá nhiều rồi.
Chiếc xe rẽ sang bãi đỗ tạm. Julia đỗ xe dọc theo vỉa hè chạy viền quanh một bãi cỏ rộng. Anthony mở cửa xe và nhìn con gái vẻ ngạo mạn trước khi bỏ đi.
- Con làm bố phát bực, Julia ạ! ông nói và đi xa dần.
Cô tắt máy rồi gục đầu lên vô lăng.
- Mình đang làm gì ở đây thế này?
Anthony băng qua khu vui chơi dành cho trẻ nhỏ và bước vào trạm phục vụ. Vài phút sau, ông quay trở ra, khệ nệ xách theo một túi đồ dự trữ, mở cửa xe rồi để những thứ vừa mua lên băng ghế.
- Con đi rửa ráy sửa sang đôi chút đi, bố đã mua mấy thứ để con ăn cho lại sức. Bố sẽ trông xe trong lúc chờ con.
Julia làm theo lời ông. Cô đi vòng qua cái bập bênh, tránh thùng cát và đến lượt mình cũng bước vào trạm phục vụ. Khi cô quay trở ra, Anthony đã nằm dài dưới chân một cầu trượt, mắt nhìn chăm chú lên trời.
- Bố ổn chứ? cô hỏi, lo lắng.
- Con nghĩ là bố đang ở trên kia sao?
Bối rối trước câu hỏi ấy, Julia ngồi xuống thảm cỏ, ngay cạnh ông. Đến lượt mình, cô cũng ngẩng đầu nhìn lên.
- Con không rõ. Con đã tìm kiếm Tomas trong những đám mây này rất lâu. Nhiều lần con chắc chắn đã nhận ra anh ấy, vậy mà anh ấy vẫn còn sống.
- Mẹ con không tin vào Chúa, bố thì có. Thế nên, con nghĩ bố có được lên Thiên đường hay không?
- Thứ lỗi cho con vì con không thể trả lời câu hỏi của bố, con không làm được.
- Không thể tin vào Chúa à?
- Không thể chấp nhận ý nghĩ bố đang ở đây, bên cạnh con, rằng con đang trò chuyện cùng bố trong khi...
- Trong khi bố đã chết rồi chứ gì! Bố đã nói với con rồi, hãy học cách không e sợ từ ngữ nữa. Những từ xác đáng là hết sức quan trọng. Thí dụ, nếu con nói với bố sớm hơn, bố ạ, bố là kẻ đểu cáng và ngốc nghếch không bao giờ hiểu được cuộc đời con, một kẻ ích kỷ muốn nhào nặn cuộc đời con theo hình mẫu cuộc đời của bản thân bố; một ông bố như nhiều ông bố khác, kẻ làm con đau đớn khi nói năng cuội rằng đó là vì lợi ích của con trong khi đó là vì lợi ích của bố, có lẽ bố đã nghe lời con rồi đấy. Có lẽ bố con ta sẽ không bỏ phí cả quãng thời gian này, bố con ta sẽ trở thành những người bạn của nhau. Thừa nhận đi, rằng chuyện chúng ta trở thành bạn của nhau cũng hay ra phết.
Julia vẫn im lặng.
- Này, thí dụ, đây là những từ xác đáng: thay vì làm một ông bố tốt, bố muốn trở thành bạn của con.
- Chúng ta phải tiếp tục lên đường thôi, Julia nói, giọng nghẹn lại.
- Chúng ta hãy chờ thêm một chút nữa, bố cho là năng lượng dự trữ của bố không đạt được mức hứa hẹn trong bản chỉ dẫn; nếu bố tiếp tục sử dụng nó theo kiểu này, bố e là chuyến đi của bố con ta sẽ không thể kéo dài như dự kiến.
- Chúng ta có thể chờ cho đủ thời gian cần thiết mà. Berlin không còn xa mấy nữa, vả lại, sau hai mươi năm, chúng ta chỉ còn cách vài giờ nữa thôi.
- Mười bảy năm, Julia ạ, không phải hai mươi.
- Chuyện ấy không thay đổi gì đáng kể.
- Ba năm trong đời ấy à? Có chứ, có chứ, thế đã là nhiều. Tin bố đi, bố biết mình đang nói gì.
Bố và con gái cùng nằm dài như thế, tay đan chéo gối sau đầu, cô nằm trong cỏ, ông nằm dưới chân cầu trượt, cả hai bất động chăm chú quan sát bầu trời.
Một giờ đồng hồ đã trôi qua, Julia thiu thiu ngủ và Anthony ngắm cô ngủ. Giấc ngủ của cô có vẻ yên bình. Đôi lúc, cô cau mày, khó chịu vì những sợi tóc gió thổi lòa xòa trên khuôn mặt. Bàn tay ngập ngừng, Anthony nhẹ nhàng gạt một món tóc về phía sau. Khi Julia mở choàng mắt, vòm trời đã chuyển sang màu sẫm của buổi tối. Anthony không còn nằm bên cô nữa. Cô nhìn về phía đường chân trời tìm kiếm và nhận ra bóng ông, đang ngồi ở phía trước ô tô. Cô xỏ lại giày mà không nhớ đã cởi chúng ra từ khi nào rồi chạy về bãi đỗ xe.
- Con ngủ lâu chưa? cô hỏi trong lúc khởi động xe.
- Hai tiếng, có lẽ là hơn. Bố không để ý.
- Thế còn bố, trong thời gian đó bố làm gì?
- Bố đợi.
Chiếc xe rời khỏi bãi đỗ tạm và lại đi theo xa lộ. Postdam chỉ còn cách tám mươi kilomet.
- Chúng ta sẽ đến nơi vào lúc đêm xuống, Julia nói. Con không có chút ý tưởng nào để lần lại dấu vết của Tomas. Thậm chí con cũng không biết liệu anh ấy còn sống ở đó không. Chung quy, đúng thế đấy, bố đã kéo theo con trong một quyết định nhất thời, ai bảo chúng ta rằng anh ấy vẫn sống ở Berlin nào?
- Phải, quả thực, đó là một khả năng, trước tình hình bất động sản tăng giá, vợ cậu ta, ba đứa con sinh ba của cậu ta và và gia đình nhà vợ cậu ta đã dọn đến ở cùng họ, có lẽ cả đại gia đình đó đang sống trong một căn nhà gỗ sang trọng ở vùng nông thôn.
Julia bực bội nhìn bố mình, người lại lần nữa ra hiệu cho cô tập trung nhìn đường.
- Cái cách nỗi sợ có thể gây ức chế tinh thần mới đáng sợ làm sao, ông nói tiếp.
- Bố định nói bóng gió gì thế?
- Chẳng gì cả, một ý nghĩ như mọi ý nghĩ khác thôi mà. Nhân tiện, bố không muốn xen vào chuyện không liên quan đến mình, nhưng có lẽ đã đến lúc con phải báo tin cho Adam rồi. Ít ra hãy làm điều ấy vì bố, bố không thể nghe Gloria Gaynor thêm lần nữa, cô ấy không ngừng hát ông ổng trong túi xách của con từ khi con đang ngủ kìa.
Rồi Anthony cất giọng nhại một đoạn sôi nổi trong "I Will Survive". Julia cố hết sức để giữ vẻ nghiêm túc, nhưng Anthony hát càng lúc càng lớn tiếng và càng lúc cô càng mỉm cười. Khi tiến vào vùng ngoại ô Berlin, cả hai đều đã cười thoải mái.
Anthony chỉ đường cho Julia lái xe đến tận khách sạn Brandenburger Hof. Ngay khi họ tới nơi, một người phục vụ đã chào đón họ, chào mừng ông Walsh vừa từ trên xe bước xuống. "Buổi tối tốt lành, ông Walsh," đến lượt người gác cửa nói vậy trong khi đẩy cánh cửa xoay. Anthony đi ngang đại sảnh và đến quầy lễ tân nơi người thường trực cũng lại chào ông thân mật. Mặc dù họ chưa đặt trước phòng và vào mùa này, khách sạn đang trương biển hết phòng, ông ta cam đoan hai phòng loại tốt nhất sẽ sẵn sàng để họ sử dụng. Nhưng ông rất lấy làm tiếc, hai căn phòng lại không ở cùng tầng. Anthony cảm ơn ông ta, nói thêm rằng chuyện này không quan trọng. Khi giao chìa khóa cho nhân viên phụ trách hành lý, người thường trực hỏi Anthony có muốn ông ta giữ cho họ một bàn trong nhà hàng sành ăn của khách sạn hay không.
- Con có muốn bố con ta dùng bữa tối ở đây không? Anthony quay sang hỏi Julia.
- Bố có cổ phần trong khách sạn này sao? Julia chất vấn.
- Nếu không, Anthony đáp, bố biết một nhà hàng châu Á rất tuyệt cách đây hai phút đi bộ. Con vẫn thích món ăn Trung Hoa đấy chứ?
Và vì Julia không trả lời, Anthony yêu cầu người thường trực đặt trước cho họ một bàn dành cho hai người trong sân hiên nhà hàng China Garden.
Sau khi sửa sang đôi chút, Julia xuống gặp bố cô và họ đi bộ rời khỏi khách sạn.
- Con phật ý sao?
- Thật quá đáng vì mọi thứ đều thay đổi, Julia đáp.
- Con đã gặp Adam trên điện thoại?
- Vâng, con gọi cho anh ấy từ phòng mình.
- Cậu ấy nói gì với con?
- Nói anh ấy nhớ con, anh ấy không hiểu tại sao con lại ra đi như vậy, cũng không hiểu con đang theo đuổi điều gì, anh ấy đã đến Montréal tìm con nhưng ta đã rời đi một tiếng đồng hồ trước khi anh ấy đến nơi.
- Con cứ hình dung vẻ mặt cậu ta khi nhìn thấy hai bố con mình đi cùng nhau xem!
- Anh ấy cũng bốn lần yêu cầu con hứa với anh ấy là con chỉ có một mình.
- Rồi sao?
- Con đã bốn lần nói dối chứ sao!
Anthony đẩy cánh cửa nhà hàng và nhường lối cho con gái.
- Rồi con sẽ phải tập quen với chuyện đó nếu con tiếp tục, ông vừa nói vừa cười.
- Thực sự con không thấy chuyện đó có gì đáng cười!
- Chuyện buồn cười ở đây là bố con ta hiện đang ở Berlin tìm kiếm mối tình đầu của con và con cảm thấy có tội vì con đã không thể thú nhận với chồng sắp cưới của mình rằng con đã ở Montréal cùng bố mình. Có thể bố hơi lạc đề, nhưng bố thấy chuyện này đúng ra là kỳ cục, ủy mị nhưng kỳ cục.
Anthony tranh thủ bữa ăn để đề xuất một kế hoạch. Ngay khi thức dậy, họ sẽ đến thăm hội nhà báo, để xác minh phải chăng người có tên Tomas Meyer nào đó vẫn sở hữu một tấm thẻ hành nghề. Trên đường về, Julia kéo bố về phía công viên Tiergarten.
- Con đã ngủ ở đó, cô nói và chỉ vào một thân cây lớn đằng xa. Điên thật, con có cảm tưởng như mới hôm qua vậy.
Anthony nhìn cô con gái bằng một vẻ ranh mãnh. Ông đan hai bàn tay vào nhau và duỗi thẳng cánh tay.
- Bố làm gì vậy?
- Cái thang ngắn, nào, nhanh lên, không ai trông thấy đâu, ta nên tranh thủ.
Julia không đợi mời thêm, cô đặt chân vào tay ông vào trèo qua rào sắt.
- Thế còn bố? cô hỏi và đứng thẳng dậy từ bên kia rào.
- Bố sẽ đi qua cổng, ông nói và chỉ về phía lối vào cách đó một quãng. Công viên nửa đêm mới đóng cửa, ở tuổi bố, làm vậy dễ hơn.
Ngay khi ông gặp lại Julia, ông kéo cô bước vào bãi cỏ và ngồi dưới gốc cây đoạn to ban nãy cô đã chỉ.
- Thật lạ, bố cũng đã từng đánh vài giấc ngủ trưa dưới gốc cây này khi còn ở Đức. Đó là góc ưa thích nhất của bố. Mỗi khi được nghỉ phép, bố thường đến đây ngồi với một cuốn sách và bố ngắm những cô thiếu nữ dạo trên lối đi. Vào cùng độ tuổi, cả hai bố con ta đã ngồi cùng một chỗ, rốt cuộc cách đây đã vài thập kỷ. Cùng với tòa tháp ở Montréal, giờ bố con ta đã có hai nơi để chia sẻ kỷ niệm, bố rất hài lòng.
- Đây chính là nơi con thường đến cùng Tomas, Julia nói.
- Bố bắt đầu thấy cậu trai ấy đáng mến rồi đấy.
Một tiếng voi rú vang lên từ đằng xa. Vườn thú Berlin chỉ cách họ vài mét về phía sau, ở rìa công viên.
Anthony đứng dậy và bảo con gái đi theo mình.
- Hồi còn nhỏ con ghét các vườn thú lắm. Con không thích các con vật bị nhốt trong chuồng. Thời đó con muốn trở thành bác sĩ thú y. Hẳn là con quên rồi, bố đã tặng con nhân dịp sinh nhật lên sáu tuổi một con thú nhồi bông lớn, một con rái cá nếu bố không nhầm. Lẽ ra bố không nên chọn nó, nó ốm suốt và con mất bao nhiêu thời gian để chăm sóc nó.
- Không phải bố đang gợi ý rằng nhờ bố mà con đã vẽ...
- Ý nghĩ mới hay ho làm sao! Như thể tuổi thơ có thể đóng một vai trò nào đó trong cuộc sống trưởng thành của chúng ta vậy... Với tất cả những gì con đã oán trách bố, chuyện này sẽ không thay đổi gì trường hợp của bố.
Anthony thổ lộ rằng ông cảm thấy sức lực đang giảm sút theo một nhịp độ khiến ông lo ngại. Đã đến lúc quay về khách sạn, họ gọi một chiếc taxi.
Về đến khách sạn, Anthony chào tạm biệt Julia khi cô ra khỏi thang máy rồi tiếp tục quãng đường lên phòng của ông ở tầng trên cùng.
Nằm dài trên giường, Julia mất một lúc lâu để lần lượt lướt qua các số điện thoại trên màn hình di động. Cô quyết định gọi lại cho Adam, nhưng khi gặp phải hộp thư trả lời tự động của anh, cô liền gác máy để ngay lập tức quay số của Stanley.
- Thế nào, em đã tìm ra mục tiêu khiến em lên đường tìm kiếm chưa? bạn cô hỏi.
- Chưa đâu, em chỉ vừa mới đến nơi thôi mà.
- Em đi bộ à?
- Đi ô tô từ Paris, đó là một câu chuyện dài.
- Em có nhớ anh chút nào không? anh hỏi.
- Lẽ nào anh không tin là em gọi chỉ để cho anh biết tình hình của em!
Stanley thổ lộ với cô rằng trên đường từ cửa tiệm trở về anh đã đi ngang khu nhà cô ở; đó thực ra không phải lối anh hay đi, nhưng bước chân anh đã vô tình dẫn anh về góc đường đoạn Horatio cắt ngang với Greenwich Street .
- Khi em không ở đó khu phố thật là buồn.
- Anh nói thế để em vui thôi.
- Anh đã gặp ông hàng xóm của em, cái ông bán giày ấy.
- Ý anh là ông Zimoure chứ gì?
- Từ khi em và anh ám quẻ ông ấy... lúc bấy giờ ông ấy đang đứng trước cửa tiệm, ông ấy chào anh, nên anh cũng chào lại.
- Em thực sự không thể bỏ anh lại một mình được, chỉ cần em đi vắng vài ngày là anh đã bắt đầu giao du với những chỗ không nên rồi.
- Em tai ác thật: rốt cuộc thì ông ấy cũng không khó ưa đến thế đâu, em biết mà...
- Stanley à, không phải anh đang thử nói với em điều gì đó chứ?
- Em còn đi tìm gì nữa thế?
- Em hiểu anh hơn ai hết mà, khi anh gặp một ai đó và thoạt đầu anh không thấy họ đáng ghét thì riêng chuyện đó thôi cũng đáng nghi rồi, thế nên với mấy từ "hầu như đáng mến" dành cho ông Zimoure, em đến phải về ngay ngày mai mất thôi!
- Em cần một cớ khác, em thân mến ạ, bọn anh chỉ chào nhau, tất cả chỉ có thế. Adam cũng đã ghé qua thăm anh.
- Rõ là các anh không rời nhau ra nữa!
- Chính em mới tạo ấn tượng là đang rời bỏ cậu ta thì có. Vả lại nếu cậu ta sống cách tiệm của anh hai con phố thì đó cũng không phải là lỗi của anh. Trong trường hợp chuyện này vẫn khiến em quan tâm, anh không thấy cậu ta khỏe mạnh gì cho cam. Dẫu sao đi nữa, để đến thăm anh thì cậu ta hẳn là không được khỏe cho lắm rồi. Cậu ấy nhớ em, Julia ạ, cậu ấy lo lắng và anh nghĩ cậu ấy có lý do để làm vậy.
- Em thề với anh, Stanley ạ, rằng không phải như vậy đâu, thậm chí là ngược lại kia.
- Ôi không, chớ có thề thốt! Chỉ cần nói em có tin vào những gì em vừa nói không?
- Em tin! cô đáp không chút ngần ngại.
- Em làm anh rầu đến chết đi được khi khờ dại đến mức này. Thực ra em có biết chuyến đi bí mật này dẫn em tới đâu không?
- Không ạ, Julia thì thầm trong điện thoại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...