Hôm nay tôi nhận được một lời cầu trợ ngoài ý muốn, người nọ là bạn lâu năm của cha tôi, gần như có thể nói là nhìn tôi lớn lên, con ông ấy cũng học chung nhà trẻ và tiểu học với tôi, thế nhưng tôi thực sự không thích người này, bởi vì từ khi cậu ta thi rớt đại học ngoại trừ không ngừng hỏi mượn tiền gia đình lấy danh nghĩa làm ăn ở bên ngoài chơi bời ra chưa từng làm chuyện gì đáng tin, đến nỗi tiền hưu của cha cậu ta thiếu chút nữa bị lừa sạch, tôi từng khuyên cậu ta không chỉ một lần, ai ngờ tên kia lại còn hung tợn đe dọa tôi đừng xen vào chuyện của người khác, cha tôi mỗi lần nhắc tới người bạn này luôn thổn thức không thôi.
Khi tôi nhận được điện thoại của bác này không hề cảm thấy đặc biệt kinh ngạc, bởi vì đây không phải lần đầu tiên, tuy người bố đáng thương này nhiều lần yêu cầu đăng báo từ bỏ quan hệ cha con, nhưng dù sao chỉ là nói thế thôi, vì vậy tôi lười hỏi, ai ngờ giọng điệu của bác ấy vô cùng hốt hoảng.
"Hoàng Hỷ không thấy đâu nữa, đã mấy ngày rồi, bác tìm rất nhiều nơi, bạn bè nó cũng nói mấy ngày rồi không thấy nó, bác thực sự rất lo lắng, không biết có thể đăng thông báo tìm người hay không." Đáng thương cho người đã hơn năm mươi tuổi vậy mà mang theo giọng điệu cầu khẩn hỏi dò tôi, khiến tôi rất khó chịu, tôi trấn an bác ấy vài câu, quyết định sau khi tan việc đến nhà bác ấy xem sao, đương nhiên, đây cũng là việc cha tôi thường dặn dò, nếu bác Hoàng có chuyện muốn nhờ nhất định không được từ chối, dù sao trước đây khi bác ấy và cha tôi từng làm việc chung từng chăm sóc nhiều cho cha tôi.
Nhà họ Hoàng tôi từng đến rất nhiều lần, đương nhiên quen thuộc đường xá, dọc đường đi tôi nghĩ phỏng chừng tên này đã đến đâu đó lêu lổng rồi, thế nhưng cậu ta không có nguồn kinh tế nào, dù cho cậu ta không sợ cha mình lo lắng, ít nhất cũng phải về nhà đòi chút tiền sinh hoạt chứ, dựa vào tốc độ tiêu tiền của cậu ta, chắc chắn sẽ không ở bên ngoài quá hai ngày không về nhà.
Nói đến Hoàng Hỷ, rơi đến bước đường hôm nay bác ấy nhiều ít cũng phải có phần trách nhiệm, Hoàng Hỷ thuở nhỏ mất mẹ, bác ấy xem cậu ta như hòn ngọc quý trên tay, chỉ thiếu điều không nuôi con mình như cha, hơn nữa bác mãi vẫn không đi bước nữa, việc này cũng rất kỳ lạ, theo bác ấy nói là sợ tìm một mẹ kế khiến Hoàng Hỷ chịu khổ, tiền lương bác ấy cũng không giàu có, hơn nữa khi ấy bà nội Hoàng Hỷ bệnh liệt giường, có khoảng thời gian nhà xưởng hiệu ích không tốt, thời kỳ gian nan nhất cho dù ba Hoàng Hỷ bị đói một mình ở xưởng thuốc khuân vác đồ cũng phải bảo đảm Hoàng Hỷ ăn no, cha tôi từng muốn tiếp tế cho bác Hoàng, thế nhưng bị từ chối, cho tới nay đều là bác ấy chăm sóc cha -- Bác ấy vào xưởng trước cha một năm, luôn nghĩ mình là lão đại ca, về sau bác ấy nói bà ngoại Hoàng Hỷ tìm cho bác ấy một công việc làm thêm khá thoải mái, lúc này mới cố gắng sống qua được khoảng thời gian ấy.
Tới nhà họ Hoàng, bác một mình ngồi trên ghế salon hai tay ố vàng xem tivi, trên thực tế ông căn bản không có tâm trạng giải trí, không ngừng nhấn nút điều khiển tivi, tiết mục trên tivi đổi rất cần mẫn. Thật giống như người ta đang nháy mắt vậy.
Nói đơn giản rõ ràng mục đích đến, bác ấy nhìn tôi bớt buồn hơn chút, nhưng vẫn hết sức rầu rĩ nói Hoàng Hỷ trước khi mất tích một ngày thì vô cùng hưng phấn, ở ngoài uống say khướt về nhà, còn nói sắp phát tài rồi, ông muốn hỏi dò con trai, nhưng lại bị cộc cằn châm chọc, mà sáng sớm hôm sau, Hoàng Hỷ ngoài dự liệu dậy sớm, đồng thời để lại một tờ giấy, đại ý nói mình rất nhanh sẽ có được một số tiền lớn, đồng thời kết thúc cuộc sống khốn khổ của hai cha con. Thế nhưng sau khi để lại tờ giấy, Hoàng Hỷ đã bặt tin sáu ngày rồi.
Thật có chút dị thường, tôi bảo bác ấy đưa tôi đến phòng của Hoàng Hỷ, bên trong ngoại trừ một ít tiểu thuyết võ hiệp, đĩa nhạc và một ít quần áo vò bừa bộn ra không còn gì cả, giữa lúc tôi cho rằng hết đường xoay xở, bỗng nhiên điện thoại bác ấy vang lên.
Bác ấy nhận điện thoại, dáng vẻ chợt thay đổi, tay ông cầm điện thoại đang phát run, thậm chí nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, nhìn một người vốn cao một thước tám mươi mấy thế mà co quắp lại, khiến tôi cảm thấy sự việc có chút không ổn.
Quả nhiên, bác ấy để điện thoại xuống liền nói cho tôi biết, Hoàng Hỷ đã bị bắt cóc.
Đây quả thực là một chuyện khôi hài, lại có người bắt cóc thằng oắt này, cậu ta nào phải ngôi sao nổi tiếng, càng không phải con của phú hào, cũng chưa nói tới nhân viên chính phủ quan trọng, kẻ bắt cóc cậu ta chẳng lẽ là tên cướp ngu xuẩn nhất thế giới sao? Khi tôi thấy hơi buồn cười, bỗng nhiên nhớ lại Hoàng Hỷ nói mình muốn phát tài, cậu ta luôn không biết giữ mồm giữ miệng, lại thích khoác lác, có lẽ người nói vô tình người nghe hữu ý, thật sự có người trói cậu ta lại đòi tiền chuộc cũng không chừng.
Vì vậy tôi hỏi kỹ càng yêu cầu của bọn cướp, bác lại ngẩng đầu, nhỏ giọng nói họ muốn năm trăm đồng.
Năm trăm đồng? Tôi quả thực hoài nghi vào tai mình, mà phản ứng đầu tiên chính là việc này căn bản là trò đùa do Hoàng Hỷ bày ra, hoặc kế hoạch của tên này đã bị hẫng, hoặc căn bản là bị người ta gạt, lại xấu hổ không dám về, hay là khoác lác dữ quá đành phải làm ra vụ bắt cóc tự biên tự diễn để xuất hiện, đúng, nhất định là vậy, loại ví dụ này thấy nhiều lắm.
Tôi vừa định vạch trần trò hề thấp kém của cậu ta, bỗng nhiên lời đến khóe miệng lại dừng, có lẽ tôi dứt khoát giả vờ không biết gì, để bác dễ chịu hơn chút, có đôi khi lời nói dối trái lại so với chân tướng có thể an ủi người ta hơn.
"Hơn nữa, hắn dặn nhất định phải là nhân dân tệ bản cũ trước kia, mười đồng một tờ." Vẻ mặt bác càng hoảng sợ, mắt bác ấy mang ngẩng lên nhìn tôi, rồi lại như đứa trẻ phạm sai lầm nhanh chóng cúi xuống, bác ấy liền khom lưng ngồi trên giường Hoàng Hỷ cách tôi không xa, hai tay luống cuống đặt trên đầu gối, từ trên nhìn xuống, đỉnh đầu bác ấy đầy tóc bạc, nhiều hơn cả cha tôi.
Tôi nhớ mang máng, hôm nay là ngày của cha.
"Vậy mau đi tìm thôi, loại tiền này tuy hơi ít, nhưng vẫn gom đủ được." Tôi an ủi bác ấy vài câu, nhưng bác ấy dường như không nghe thấy, tuy rằng mới đầu bác ấy rất hoang mang, hiện giờ ngược lại đã bình tĩnh, hình như đang quyết định chuyện gì đó.
"Bọn bắt cóc kia có nói giao tiền chuộc ở đâu không?" Chính tôi cũng cảm thấy nếu thông minh, nào có tiền chuộc chỉ đòi năm trăm ít như vậy.
Bác nói cho tôi biết, ngay ngoại ô cách đây không xa, tôi biết chỗ đó, là địa chỉ nhà xưởng cũ của bác và cha tôi trước đây, về sau không biết nguyên nhân gì, bác kiên trì muốn rời khỏi nhà xưởng kia, đồng thời lại còn lấy được hai chỉ tiêu, vì vậy bác và cha tôi cùng đến xưởng thuốc hiệu ích không tệ lắm thời đó, làm mãi đến khi về hưu.
"Chỗ ấy bác quá quen rồi, Âu Dương à, con không cần phải đi đâu, cũng ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát, toàn bộ coi như phá tài miễn tai, bác già rồi đi một mình là được." Bác ấy từ chối yêu cầu muốn cùng đi của tôi, có lẽ, bác ấy không hề hồ đồ, đã khám phá ra âm mưu của con trai, dù sao hiểu con không ai bằng cha, bác ấy chắc chắn hiểu rõ Hoàng Hỷ hơn tôi, tôi cần gì phải đi cùng khiến ông xấu hổ trước mặt một người ngoài như tôi chứ? Vì vậy tôi cũng đồng ý, chỉ năn nỉ ông sau khi giải quyết mọi chuyện thì lập tức gọi điện thoại cho tôi, xem có thể giúp đỡ được gì không, bác im lặng một hồi, gật đầu đồng ý.
Rời khỏi nhà họ Hoàng, tôi tìm khắp nơi tiền giấy mười đồng cũ ngày trước, đúng là không dễ tìm lắm, nhưng vẫn gom được một phần.
Hoàng Hỷ tại sao phải làm như vậy, còn cố gắng muốn tiền cũ tờ mười đồng, chuyện này khiến tôi rất nghi hoặc, hay là cậu ta chỉ muốn chuyển dời mục tiêu chăng.
Khi tôi trở lại tòa soạn, lập tức gọi điện đến nhà bác ấy, nhưng trong nhà không có ai, có lẽ bác ấy đã đến chỗ đó rồi, trong lòng tôi nhiều ít có chút bất an, dứt khoát lấy danh nghĩa ra ngoài tìm phóng sự xin nghỉ nửa buổi, quá giang xe đến xưởng cũ ngoại thành.
Sắc trời có chút ngột ngạt, đã hơn nửa tháng không hề có mưa, cả thành phố giống như một hũ nút kín, quốc lộ đã lâu chưa được nước mưa dội rửa bắt đầu trở nên khô khốc, cộng thêm mặt đường ngoại ô lại cực kỳ cũ nát, dọc đường tôi suýt phun hết cả ra.
Thật vất vả đi tới nơi, lại phát hiện chỗ này không ngờ đã đổ nát đến mức này.
Dù gì trước kia cũng là xưởng lớn đến mấy nghìn người, cộng thêm ký túc xá nhân viên xung quanh, vốn cũng là chỗ náo nhiệt huyên náo tiếng người, nhưng hiện giờ ngay cả một con chó hoang cũng không thấy, hoàn thành giao dịch bắt cóc ở chỗ này quả nhiên không thể tốt hơn.
Nhìn bốn phía, xem ra bác ấy còn chưa tới, ông cả đời cần kiệm, có thể đi bộ tuyệt không cưỡi xe đạp, có thể cưỡi xe đạp tuyệt đối sẽ không lãng phí ngồi xe buýt, vì vậy tôi nghĩ ông chưa đến trước được, vội vàng tìm thằng oắt Hoàng Hỷ kia, chớ để cha cậu ta chịu khổ nữa.
Tôi mặc dù đã ở đây mấy năm rồi, nhưng đã là chuyện khi còn nhỏ, chỉ dựa vào ấn tượng duy nhất này chỉ đành chậm rãi lần mò vào bên trong, cổng chính màu xanh bám đầy gỉ sét dán hai tờ giấy niêm phong thật dài hầu như không tìm được chỗ đặt chân, tôi đánh một vòng, tìm được một lỗ hổng của lưới sắt, chui vào.
Nhà xưởng rất lớn, từ cổng chính đi suốt gần tám mươi mét mới là phân xưởng, tôi dọc theo con đường trong phân xưởng khuôn đúc mọc đầy cỏ dại chất đầy đồ hỏng hóc lại hết sức nặng nề đi về phía trước, vừa đi, còn vừa gọi tên Hoàng Hỷ, giọng tôi kèm theo tiếng vọng vang dội trong phân xưởng rộng lớn, sắc trời càng trĩu nặng, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, tôi gần như ngửi được mùi mưa.
Không biết đi bao lâu, tôi nghe được một tiếng kêu cứu yếu ớt, khiến tôi mừng rỡ vạn phần, tiếp theo là tiếng thứ hai, tôi vội vàng chạy tới chỗ phát ra âm thanh, trong kho hàng nhỏ vốn cất giữ bán thành phẩm tìm được Hoàng Hỷ.
Cậu ấy đã gầy yếu không ra hình người nữa, khiến tôi lấy làm lạ là, cậu ta không bị đánh đập hay bị trói, cửa kho cũng không bị khóa, vì sao cậu ta không chạy đi? Hoàng Hỷ thấy tôi thì không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu, đồng thời cố gắng chống người lên, áo sơ mi chữ T màu xanh nhạt đã nhàu nhĩ như rau muối vậy, mặt mày xanh xao, đầu cũng bầm tím dọa người, vành mắt đen thùi, cả người tựa trên bức tường mọc đầy rêu xanh cùng vết mốc đen, hơi tới gần là có thể ngửi được mùi chua loét nồng nặc trên người cậu ta, tôi muốn dẫn cậu ta ra ngoài, đồng thời đưa chai nước mình mang theo bên cạnh tới, thế nhưng Hoàng Hỷ lắc đầu, chìa ngón trỏ và ngón giữa bên bàn tay phải bẩn thỉu của mình làm một động tác chữ V, tôi hiểu, cậu ta đang hỏi tôi có thuốc lá không.
Hút nửa điếu, cậu ta mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.
"Cậu không nên tới." Đây là câu đầu tiên từ trong cổ họng khổ sở thốt ra, đôi mắt kia không những không có nửa điểm cảm kích, lại phảng phất như đang trách cứ tôi xen vào việc của người khác.
"Cậu cho rằng tôi muốn đến? Ba cậu sắp điên mất rồi, bây giờ ông ấy đang chạy tới đây đấy!" Tôi đứng lên, tức giận nói.
Sắc mặt Hoàng Hỷ lập tức thay đổi, điếu thuốc lá hút dở trong miệng cậu ta rơi trên mặt đất, khuôn mặt cậu ta kinh hoàng đến biến dạng, không biết lấy sức lực từ đâu túm hai tay tôi.
"Cậu nói gì? Ông ấy đang đến đây?" Tiếp theo, cậu ta ôm đầu mình, tự lẩm bẩm nói: "Quên đi, đều đã được định sẵn rồi."
Tôi nhìn bộ dáng tiều tụy của cậu ta lại có chút lo lắng cậu ta mất nước, đưa nước trong tay tới, thế nhưng cậu ta giống như không nhìn thấy vậy, căn bản không muốn uống.
"Cậu biết sáu ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Hoàng Hỷ nói khiến tôi rất hiếu kỳ, nhưng tôi không hỏi cậu ấy, tôi đang đợi cậu ấy tự nói.
Hoàng Hỷ mặt không thay đổi kể chuyện xảy ra sáu ngày qua.
"Có lẽ ba tớ đã nói cho cậu biết rồi, sáu ngày trước tớ nói mình sắp phát tài, quả thực thế, tớ khi ấy thật sự cho rằng mình sắp phát tài rồi, bởi vì tớ quyết định làm một chuyện có thể phát tài, tuy rằng đây không phải chuyện gì tốt, nhưng ngựa không ăn cỏ dại thì không mập, người không kiếm tiền bất nghĩa thì chẳng giàu, trên thế giới này những phú ông được xưng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thường tay đều rất đen, mà tớ cũng dự định làm như vậy, sau đó cầm tiền vốn này đi làm ăn đứng đắn, gì ấy nhỉ, trước đây chẳng phải thầy cô thường nói, tích lũy ban đầu của tư bản chủ nghĩa, mỗi một lỗ chân lông đều chảy mồ hôi và máu sao.
Cậu có thể đã đoán được, tớ dự định bắt cóc một đứa bé, đòi một khoản tiền, mà tớ cũng đã thăm dò rất lâu, cậu biết đó trước cửa nhà tớ có một trường tiểu học hạng sạng, trẻ con trong đó phi phú tức quý, đương nhiên, phụ huynh bây giờ đều đưa đón con em mình, muốn bắt cóc một đứa bé thật đúng là không phải dễ, nhưng chung quy có cơ hội chứ, tớ hầu như nằm vùng ở trường học kia nửa tháng, rốt cuộc phát hiện có một thằng quỷ nhỏ của một gia đình có tiền mỗi tháng sẽ tự mình về nhà vài ngày, hơn nữa trên đường nó về nhà có một đoạn vô cùng vắng lặng, vì vậy ngày đó tớ mai phục ngay ven đường. Tớ còn lấy một cái mặt nạ, loại mặt nạ kinh kịch ấy, dù sao không nhận ra được mặt mũi, tớ còn phải chừa đường lùi cho mình chứ. Hơn nữa tớ đã chuẩn bị xong thức ăn và địa điểm giấu đứa bé kia —— Chính là khu xưởng hai ta ở ngày trước, truyền thuyết kho hàng của xưởng ma quỷ lộng hành, đem giấu ở đó, ai cũng không tìm được, cậu nói xem tớ thông minh không? Hahaha.
Không biết đợi bao lâu, có lẽ hôm ấy trường tiểu học có hoạt động gì đó, thế là tớ ngủ thiếp đi, đợi đến khi giật mình tỉnh dậy, không ngờ trời đã tối đen nó cũng không thấy đâu nữa, tớ muốn bỏ cuộc, đang định rời đi, lại thấy trong bóng tối có một cái bóng thấp bé đeo cặp sách, tớ không nói hai lời, lập tức xông tới dùng bao tải gói nó lại, sau đó khẽ uy hiếp nó không được kêu khóc, kỳ thực thời gian này ở đó cho dù nó có gào lên tớ cũng không sợ, nơi đó đều là những kẻ nhát gan sợ phiền phức, ai lại đi quan tâm đến việc đâu đâu của người khác chứ?
Kỳ quái là đứa bé không khóc không quấy, tớ tuy bối rối nhưng trong lòng cũng vui mừng vì chuyện thuận lợi như vậy.
Vì thế tớ một mạch lái chiếc xe mượn được từ hai anh bạn tớ, đi tới xưởng hoang này.
Khi tớ dừng lại, ném bao bố chứa đứa bé vào kho hàng đã chuẩn bị trước đó, tớ lờ mờ cảm thấy có chút không đúng.
Đứa bé kia dường như có chút vấn đề, nó quá nhẹ, nhẹ khiến tớ không cảm giác được trọng lượng của nó." Hoàng Hỷ nói tới đây, lại ra dấu muốn xin tôi điếu thuốc, tôi đành phải cho hắn thêm một điếu nữa, giữa đám sương khói lượn lờ, mặt cậu ta trong khói mù mỏng manh dần trở nên mơ hồ, chỉ có âm thanh vẫn rõ ràng như cũ.
"Lúc đó tớ đã bị tiền mê hoặc đầu óc, nào có quan tâm nhiều như vậy, tớ biết gia đình đứa bé kia cực kỳ giàu có, tớ cũng không cần nhiều, chỉ cần hai mươi vạn, bắt cóc chính là như vậy, không thể đòi hỏi nhiều, đòi không nhiều, người ta mới gánh vác được, cũng sẽ không tùy tiện báo cảnh sát. Nhưng khi tớ gọi điện đến nhà nó, nam chủ nhà có chút khinh thường chế nhạo tớ.
"Hai mươi vạn? Cho mày tiền âm phủ nhá? Con tao đang yên ổn bên cạnh tao đây, mày lại còn nói bắt cóc nó? Thằng oắt mày có phải nghèo quá hóa điên rồi không?"
Tiếp theo, hắn cúp điện thoại, mà tớ thì lại bối rối.
Khi ấy tớ đặt bao tải trong góc tường sau lưng, mình thì xoay người lại gọi điện, nhưng bây giờ tớ lại có chút khó hiểu.
Chẳng lẽ tớ bắt nhầm người? Vì vậy tớ lập tức xông tới, gỡ túi ra.
Quả nhiên, tính sai rồi, căn bản không phải đứa bé kia, hơn nữa thằng nhóc này mặc quần áo vô cùng quê mùa, quả thực không khớp với trào lưu của những đứa trẻ hiện nay, chẳng qua dáng dấp vô cùng trắng trẻo, trắng đến mức chói mắt.
Mặc kệ nó, đâm lao phải theo lao, bây giờ con trẻ đều là máu thịt trong lòng cha mẹ, không có hai mươi vạn, đòi bảy tám vạn cũng không sao, vì vậy tớ dùng sức cầm vai đứa bé kia, lớn tiếng chất vấn cha mẹ nó là ai, số điện thoại là số mấy.
Tớ vốn tưởng rằng nó sẽ bị dọa khóc, kết quả nó lại hết sức bình tĩnh, thậm chí cười tủm tỉm báo số điện thoại và công việc của cha nó, hóa ra ba nó là chủ nhiệm phân xưởng của nhà xưởng, xem ra thứ béo bở phỏng chừng vớt được không ít, tớ cảm thấy tiền ngay trong tầm tay rồi, loại người như vậy, phần lớn đều là bắt nạt kẻ yếu, ba cậu và ba tớ đều là công nhân, biết trưởng phòng chủ nhiệm các loại chỉ giỏi đối phó với những kẻ dưới mình, thực sự xảy ra chuyện lại như con ruồi mất đầu, tớ mừng muốn chết, vội vàng bấm điện thoại.
Thế nhưng điện thoại chờ máy rất lâu cũng không gọi được, cuối cùng có người nhận, lại là giọng một người phụ nữ già nua, tớ đoán là bà ngoại bà nội của đứa bé, vì vậy hung tợn nói đã bắt cóc tâm can bảo bối của bà ta, cũng báo nhanh chóng cầm mười vạn đến chuộc.
Ai ngờ bà già bên kia tựa như ngu ngốc vậy, ra sức hỏi cái gì cháu trai cái gì cháu trai, sau đó cạch một cái cúp điện thoại, tớ có chút nóng nảy, nghĩ thầm không cho biết tay thì phỏng chừng sẽ còn giả bộ hồ đồ, vì vậy tớ để điện thoại xuống, đi tới trước mặt đứa bé kia.
"Đây là do người nhà mày không biết điều, không quan tâm mày ra sao, chú muốn cắt một ngón tay của mày, mày ngoan ngoãn chút, không đau đâu."
Cái này cũng là tớ học được trong phim ảnh sách truyện, có vài gia đình tưởng lừa đảo chiếm đoạt tài sản, cho nên không tin, đương nhiên lấy tư cách là bắt cóc tống tiền phải cho họ chút bằng chứng, để chứng tỏ thân nhân ngươi đang trong tay ta, lúc đó tớ trói chặt thằng bé kia vào ống sưởi, cậu xem, chính là cái phía sau cậu." Hoàng Hỷ chỉ chỉ phía sau tôi, tôi vừa quay đầu lại nhìn, quả nhiên có ống sưởi xanh đen to cỡ miệng chén, đó vốn là của người trực đêm ở kho dùng để sưởi và nấu nước.
Bên cạnh ống sưởi quả thực rải rác một ít dây thừng, thế nhưng, đứa bé kia đâu rồi?
"Tớ trước đó còn chuẩn bị thuốc men và băng vải, đồng thời còn học chút sơ cứu khẩn cấp, chỉ có điều đứa bé kia chẳng chút nào sợ hãi, chỉ cười với tớ.
"Chú làm nhẹ thôi, con sợ đau." Nó chỉ nhỏ giọng nói thế, trong lòng tớ có chút bối rối, tay cầm dao cũng hơi run rẩy, tớ thầm mắng mình một câu không có tiền đồ, làm đại sự mà, lòng dạ chung quy phải tàn nhẫn chút mới được.
Vì vậy, tớ đi vòng qua phía sau đứa bé kia, tránh cho nhìn vào đôi mắt đen bóng ấy mà không hạ thủ được.
Dao của tớ bắt đầu cắt về phía ngón tay út trắng ngắn như khúc hành kia, cảm giác ấy cực kỳ lạ, giống như không phải cắt ngón tay người, mà như cắt một khúc nến vậy.
Không dùng bao nhiêu sức, tớ đã cắt xong, máu của nó chảy rất chậm, giống như phim quay chậm vậy, rất đậm đặc, tớ lập tức quấn nó lại, tuy hơi rối loạn, nhưng ngón tay lập tức cầm máu.
"Không đau đúng không? Chú không gạt con đúng không?" Tớ giả vờ thoải mái đi sang ngồi cười với nó, nó cũng cười, nói không đau, chú không gạt con.
Tớ bèn hù dọa nó vài câu nói cấm thử đi ra ngoài, gần đây còn có chó hoang và sói, sau đó cầm đoạn ngón tay kia đi ra, định tìm một cái hộp bỏ vào ném trước cửa nhà đứa bé kia, đồng thời kèm theo một phong thư đe dọa.
Nhưng khi tớ đi tới chỗ cửa sắt của kho, ánh trăng chiếu thẳng lên tay tớ, cảm thấy có chút khó chịu, trong tay dường như còn có thứ gì đó gai góc xù xì.
Tớ mở bàn tay ra, bên trong là một khúc xương gãy, xương ngón út đứt lìa màu xanh đen đã hoàn toàn thối rữa.
Tớ sợ hết hồn, như bị điện giật vội vàng vứt xuống, tiếp theo tớ mới chú ý, đứa bé kia quả nhiên có chút bất thường, tớ nhớ con đường kia bình thường không còn đứa trẻ nào khác đi nữa, nghĩ tới đây, thế là dứt khoát muốn bỏ chạy.
Nhưng khi tớ đang định chạy, phía sau lại truyền đến giọng nói quen thuộc kia.
"Chú, chú đi đâu vậy, con sợ."
Tớ sợ hãi, vội vàng chạy hướng ra ngoài, nhưng chưa chạy được bao lâu liền bị thứ gì đó vướng chân, tiếp theo đầu đụng vào vật cứng rồi hôn mê bất tỉnh.
Khi tớ tỉnh lại thì phát hiện mình vẫn còn trong kho hàng này, hơn nữa bị trói vào ống sưởi màu đen trước đó trói đứa bé kia. Mà tiểu quỷ quái dị ấy, lại đứng thẳng tắp trước mặt tớ.
"Sao chú lại chạy, đừng bỏ con một mình ở đây, chú ơi con sợ, con sợ lắm." Nó vừa gào thét, vừa cọ đầu vào ngực tớ, tớ có thể rõ ràng ngửi được mùi xác thối trên người nó, đầu tớ liều mạng giãy giụa, thế nhưng nó lại dùng hai tay ôm tớ càng chặt, hầu như khiến tớ không thở nổi.
Nực cười không? Định bắt cóc người ta vậy mà tớ lại bị người ta bắt cóc, không, tên kia sao có thể gọi là người? Kế tiếp tớ không ngừng muốn chạy trốn, thế nhưng vô luận tớ cố gắng thế nào, cũng trốn không thoát, cuối cùng tớ đều sẽ trở lại kho hàng này, đứa bé kia nói kho hàng chỉ có tớ và nó, chỉ cần tớ rời đi, nó sẽ sợ hãi cô độc, cho nên nếu không có người thứ hai, tớ sẽ vĩnh viễn bị giam ở đây.
May mà khi tới tớ có mang theo chút thức ăn nước uống mới không bị chết đói, song mấy ngày nữa tớ thật sự sẽ chết khô ở chỗ này mất." Hoàng Hỷ cười tự giễu. Tiếng cười của cậu ta quanh quẩn trong kho hàng trống trải.
Thế nhưng, tôi không nhìn thấy đứa bé cậu ta nói.
"Đứa bé kia đâu? Nếu cậu đã không bị trói nữa thì tại sao không trở về?" Tôi chất vấn cậu ta.
"Tớ chỉ vừa được giải thoát thôi, trên người một chút sức lực cũng không có, cậu bảo tớ làm sao về nhà, hơn nữa nó cũng cầm điện thoại di động của tớ đi rồi, phỏng chừng chính là dùng cái đó gọi cho ông già nhà tớ đấy, không ngờ cậu lại tới trước, cậu thật đúng là không may rồi." Lời Hoàng Hỷ nói khiến tôi khó hiểu.
"Chẳng phải cậu hỏi tớ đứa bé kia đâu sao, sao cậu không ngẩng đầu lên đi?" Cậu ta bỗng dưng cao giọng cười, ngũ quan trên mặt cũng vặn vẹo cường điệu.
"Nhờ có cậu đấy, nhờ có cậu đấy! Tớ có thể đi rồi! Cậu thật ngu ngốc, bất kể là cậu hay ông già kia, chỉ cần ai bước và nhà kho này, tớ sẽ có thể rời đi! Hahaha!" Cậu ta chợt nhảy dựng lên, nào còn bộ dáng yếu ớt như vừa nãy.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, nóc kho là một cái giá đỡ ba góc, mặt trên dường như có thứ gì đen thùi nằm một đống trên đó.
Thứ kia bắt đầu chậm rãi trở nên mờ nhạt, bắt đầu biến lớn, không đúng, tôi chợt phát hiện mờ đi không phải đống đó, mà là mắt kính của tôi.
Một đôi tay bẩn thỉu đặt trên tròng kính tôi, tôi ngờ ngợ có thể thấy một bàn tay trong đó không có ngón út.
Bên tai tôi truyền đến một thanh âm yếu ớt nhưng rõ ràng.
"Chú, đừng đi, con sợ, theo con nha, chú."
"Ha ha, cậu từ từ ở đây cùng tên tiểu quỷ này nhé, ông đây phải chạy gấp, nói cho cậu biết, là tiểu quỷ này bảo tớ gọi điện thoại, nó nói chỉ cần ông già kia tới tớ có thể tự do, còn nói muốn mười tờ tiền mặt cũ gì đó, tớ còn thật sự lo ổng gom không được tiền đấy!" Hoàng Hỷ cười quái dị, cậu ta mở cửa sắt nhà kho muốn chạy trốn.
Mà tôi thì đứng ngẩn ngơ tại chỗ không cách nào nhúc nhích, bởi vì hai chân tôi đã không còn cảm giác, đứa bé kia chậm rãi từ cổ tôi bò qua, trên cổ lạnh buốt, phảng phất như một con rắn chậm rãi từ sau lưng tôi bò đến vậy.
Cửa kho hàng ầm một tiếng kéo ra, thế nhưng Hoàng Hỷ lại không ra ngoài, nụ cười của cậu ta ngược lại như bị đông cứng vậy.
Cậu ta bắt đầu từ từ lui về phía sau, từ ngoài cửa tiến đến một người.
Là bác Hoàng. Sắc mặt ông nặng nề, cầm trong tay một lá thư, ông nhìn con trai, môi khẽ run, dường như đang cố kiềm chế.
"Ba, ba đến rồi à! Hù chết con, con hứa với ba sau này sẽ làm người thật tốt, ba mau dẫn con đi đi!" Hoàng Hỷ như đứa trẻ vậy, còn cầm tay bác Hoàng nũng nịu nói, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
"Là ngươi bắt cóc con ta đòi năm trăm đồng sao?" Ông không đếm xỉa tới Hoàng Hỷ, đi thẳng tới trước mặt thứ kia.
Cổ tôi bỗng nhiên thả lỏng, phía sau chậm rãi xoay qua một đứa bé, đứa bé kia ăn mặc rất giản dị hoặc nói rất không hợp mốt, đúng như lời Hoàng Hỷ nói, quá quê mùa, giống như quần áo mấy thập niên trước vậy.
Đứa bé kia ngơ ngác nhìn bác Hoàng, lại nhìn bức thư kia, giòn giả gọi câu "Chú, chú đến rồi à."
Bác Hoàng dường như không lộ vẻ gì đáp lời, "Ừ, ta tới rồi, tuy tới chậm, nhưng rốt cuộc vẫn phải tới."
Hoàng Hỷ trái lại có chút cuống cuồng, hô to phải về nhà, kết quả bác Hoàng xoay mạnh người, một bạt tai quất lên mặt cậu ta. Hoàng Hỷ bị đánh ù tai, bưng mặt nói không nên lời.
Bác Hoàng thì đi tới trước mặt tôi, khẽ nói thật xấu hổ, xin lỗi đã để tôi liên lụy các loại. Tiếp theo đi tới ôm lấy đứa bé kia lệ rơi đầy mặt.
"Chú xin lỗi con, là chú không tốt."
Đứa bé kia hơi ngớ ra, thình lình cũng giang hai tay, ôm lấy đầu bác Hoàng.
"Chú đừng đi nữa, ở cùng con được không." Vừa dứt lời, tay nó bắt đầu siết chặt lấy đầu bác Hoàng, mặt bác Hoàng bắt đầu trở nên xanh xám.
"Đi ra ngoài! Đưa Hoàng Hỷ đi." Đây là câu nói sau cùng của ông.
Đứa bé kia giương đôi mắt to đen nhìn chúng tôi, thét to: "Chú các chú đừng đi mà, ở lại với con."
Tôi đành phải kéo Hoàng Hỷ đã bị dọa ngây người trốn khỏi nhà kho kia. Vừa rời đi, cửa nhà kho liền khóa lại, không mở được nữa.
Cả người Hoàng Hỷ đều đờ ra tựa trên cửa kho hàng. Bên ngoài đổ mưa to, sóng nhiệt trong không khí đã biến mất không ít, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn, mà cơ thể lại cảm thấy lạnh lẽo.
Sau một đêm, tôi và Hoàng Hỷ đưa cảnh sát tới nhà kho, tìm được xác của bác Hoàng, đầu ông cắm chặt trong khe nứt vách tường, ngay cả sọ cũng nứt ra. Khi lấy đầu bác Hoàng ra, cảnh sát đẩy bức tường nọ, kết quả lại tìm được bên trong một cái xác trẻ con đã thối rữa thành xương khô đeo cặp sách cũ nát.
Thi thể kia chỉ có chín ngón tay, thiếu một ngón út.
Về sau chúng tôi mới biết, đêm hôm đó trước khi bác Hoàng tới đây đã để lại một bức thư dài, ông nói năm đó ông vì gia cảnh quẫn bách, một mặt muốn trị bệnh cho mẹ, một mặt phải nuôi dưỡng Hoàng Hỷ, ông nhất thời hồ đồ bắt cóc con trai chủ nhiệm xưởng muốn đòi năm trăm đồng tiền chuộc, khi ấy năm trăm không phải là con số nhỏ, bác Hoàng ở trong xưởng luôn được người ta tôn kính, ông trước nay cảm thấy vay tiền là chuyện nhục nhã, ông cũng định lấy được năm trăm đồng rồi sau này sẽ từ từ trả lại cho chủ nhiệm xưởng, kết quả đứa bé kia không cẩn thận thấy được mặt ông —— Nó biết bác Hoàng, cũng luôn miệng gọi ông là chú, bác Hoàng không còn cách nào, đành phải siết chết đứa bé kia, đồng thời giấu thi thể trong vách tường của kho hàng hóa, kết quả sau đó người đến trông coi kho hàng thường nói khi trực đêm có thứ không sạch sẽ, chủ nhiệm phân xưởng cũng vì không tìm được con trai, trong lúc làm việc buồn bực từ trên lầu ngã xuống chết, chỉ để lại người vợ nửa tỉnh nửa điên, bác Hoàng cả đời sống trong tự trách, ông không dám tái giá, sợ mình không cẩn thận nói ra, nếu mình bị bắt, mẹ và con trai sẽ không có ai chăm sóc, cho nên ông giấu giếm chuyện này hai mươi năm nay.
Nếu khi ấy ta không sĩ diện, nghe lời cha con và mọi người mượn ít tiền, có lẽ sẽ không gây ra loại bi kịch này, có lúc chuyện chính là như vậy, phép cộng trừ nhìn qua rất đơn giản vậy mà cũng sẽ tính sai. Đây là một câu bác Hoàng để lại cho tôi.
Hóa ra ngày đó ông nhận điện thoại, đã biết nội tình của chuyện bắt cóc này.
Hoàng Hỷ từ sau sự kiện kia bắt đầu lặng lẽ không nói lời nào, cậu ta về sau thường trốn tránh tôi, nói ngày đó trong kho cậu ta thần trí đã không rõ ràng mới có thể nói những lời khinh suất như vậy, cũng hy vọng tôi tha thứ, cậu ta còn nói mình sẽ cố gắng làm việc kiếm tiền, sau này tôi nghe nói, cậu ta tìm được nhà chủ nhiệm phân xưởng kia, nhận bà mẹ đáng thương nửa tỉnh nửa điên kia làm mẹ nuôi, bắt đầu chăm sóc cuộc sống hằng ngày của bà. Có lẽ như vậy, nỗi hổ thẹn của bác Hoàng mới có thể giám bớt một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...