Trong Ninh Viễn Hầu phủ, đích công tử bị bắt, Ninh Viễn Hầu phủ lông gà đầy đất, nhưng mà nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, nhà bọn họ lại thọc ra ý đồ ám sát Ðại Uyên công chúa cùng Vương tử, nghe nói việc này là Kinh Triệu Doãn suốt đêm thẩm vấn Hầu công tử hỏi ra được.
Nguyên lai Ninh Viễn Hầu bị bãi miễn binh quyền nhàn phú ở nhà thì, trong lòng căm phẫn, ngầm cấu kết với người Bắc Nhung, lần trước Ðại Uyên công chúa xảy ra chuyện, chính là tử sĩ nuôi dưỡng trong Ninh Viễn Hầu phủ làm, Ninh Viễn Hầu có ý đồ phá vỡ quan hệ giữa Hạ Quốc cùng Ðại Uyên, khiến cho hai nước phân tranh, dễ đục nước béo cò một lần nữa lại được trọng dụng.
Chuyện này vẫn chưa trực tiếp cho ra ánh sáng, mà là bị Thái Tử bí mật trình tới trước mặt Khang Nguyên Đế, Khang Nguyên Đế xem xong tấu chương giận không thể át, chửi ầm Ninh Viễn Hầu là “Đồ ngu” “Hỗn đản”, thế nhưng trong lòng ông cũng rõ ràng việc này không thể phát tác khi sứ thần Ðại Uyên còn chưa rời khỏi Hạ Quốc, nếu không đến lúc đó Ðại Uyên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm.
Khang Nguyên Đế tức giận tột đỉnh, nghĩ đến Ninh Viễn Hầu là nhất mạch mẫu tộc Thái Hậu, ông càng tức giận.
- “Những năm gần đây, trẫm đối Trần gia còn chưa đủ khoan dung sao? Không nghĩ tới bọn họ thế nhưng quên nguồn quên gốc cấu kết với Bắc Nhung!”
Vào ban đêm, Huệ quý phi bởi vì đã được Ninh Viễn Hầu phu nhân phó thác, ăn diện lộng lẫy tới chỗ Khang Nguyên Đế cầu tình cho Ninh Viễn Hầu công tử, nguyên bản bà cho rằng bất quá Hầu công tử là đánh chết một tên tú tài không có bối cảnh, cũng không tính là cái chuyện gì, Hoàng Thượng xem ở mặt mũi bà khẳng định sẽ thả người.
Không nghĩ tới Khang Nguyên Đế vừa nghe Huệ quý phi nhắc tới Ninh Viễn Hầu liền lạnh mặt nói:
- “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chẳng lẽ bởi vì hắn có tước hầu, liền có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Nghe vậy, Huệ quý phi biến sắc.
Khang Nguyên Đế hừ lạnh nói:
- “Giết người thì đền mạng thiên kinh địa nghĩa, Quý Phi ngươi vượt rào!”
Huệ quý phi cứu người không thành ngược lại bị răn dạy một trận, từ chỗ Khang Nguyên Đế ra thì, bà khẽ cắn môi, trong lòng biết sự tình không ổn, bước nhanh đi Từ Ninh Cung tìm Thái Hậu.
Thái Hậu biết được việc này sắc mặt âm trầm,
- “Một tên Kinh Triệu Doãn nho nhỏ thế nhưng dám can đảm tới Ninh Viễn Hầu phủ bắt người?”
Huệ quý phi nói:
- “Kinh Triệu Doãn nào có lớn mật như vậy, theo thần thiếp thấy, nhất định có người sai sử ở phía sau hắn.
”
Dừng một chút, bà nói:
- “Nói vậy mẫu hậu cũng nên biết Kinh Triệu Doãn là Thái Tử đề cử.
”
Thái Hậu nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng bà biết việc này chỉ sợ cùng Thái Tử thoát không khỏi can hệ.
*** *** *** *** ***
Diệp phủ.
Bởi vì Liễu thị bị hưu, Diệp Chân Chân bị cấm túc, sự tình trong nhà đều rơi xuống trên đầu Trâu thị thê tử Diệp Trường Canh, Trâu thị biết từ nay về sau chính mình phải chưởng gia, trong lòng thật vui vẻ, sáng sớm liền kêu hết thảy người hầu trong nhà tới răn đe.
Diệp Xu Xu đi qua nghe trong chốc lát, thấy Trâu thị nói ra dáng ra hình, nàng yên lòng, Trâu thị là nữ nhân khôn khéo có khả năng, sự vụ lớn nhỏ trong nhà giao trên tay nàng, khẳng định nàng có thể xử lý thỏa đáng.
Diệp Thịnh Hồng nhìn đại nữ nhi của mình, sắc mặt ông phức tạp, nói thật ra, ban đêm Thái Tử đột nhiên đến thăm nói ra lời kia, thực sự đã dọa ông rồi, nhưng sau lại trong lòng ông kích động lại là một trận kinh hoàng, Thái Tử muốn cưới nữ nhi của ông, chính là thiên đại chuyện tốt…… Cho nên ông mới có thể cứ như vậy khẩn cấp hưu Liễu thị, xử trí Diệp Chân Chân.
Hiện tại Liễu thị đã bị đưa đi, ít ngày nữa Diệp Chân Chân cũng thành thân, hết thảy người sẽ sinh ra ảnh hưởng bất lợi đối với Diệp Xu Xu ở trong nhà này đều bị thanh trừ.
Nghĩ đến những lời Thái Tử cảnh cáo ông, Diệp Thịnh Hồng tự mình lẩm bẩm:
- “Xu nhi, hy vọng ngày sau con gả tiến cung, Thái Tử điện hạ có thể trước sau như một che chở bảo vệ con.
”
Nói xong ông thở dài một hơi, con cháu đều có phúc của con cháu, tương lai nếu Diệp Xu Xu thật sự gả cho Thái Tử, chỉ sợ cũng ngoài tầm tay với của ông, không thể giúp cái gì, chỉ ngóng trông nàng có thể cùng Thái Tử tương thân tương ái nắm tay bình an cả đời.
*** *** *** *** ***
Ngày mới tờ mờ sáng, Tống Tử Minh liền đánh xe ngựa tới đón Diệp Xu Xu, lúc ấy Diệp Xu Xu còn đang ngủ nướng, Thúy Bình đánh thức nàng, Diệp Xu Xu mở đôi mắt mê mang, nghe nói Tống Tử Minh tới đón nàng, nàng ai thán một tiếng, Thái Tử quan tâm cũng quá nhiều đi?
Thu thập thỏa đáng xong, nàng ra cửa nhìn thấy Tống Tử Minh, chỉ thấy hắn mặc một bộ y màu xanh lá tay áo bó kín, cả người thoạt nhìn thần thái sáng láng.
Thấy nàng đi ra, Tống Tử Minh lộ ra một hàm răng trắng, cười nói:
- “Diệp cô nương, rốt cuộc cô nương đã ra tới!”
Diệp Xu Xu chào hỏi hắn, rồi bước lên xe ngựa.
Tống Tử Minh giương lên roi ngựa, vui tươi hớn hở mà nói:
- “Diệp cô nương, ngồi ổn, chúng ta phải xuất phát!”
- “Ừ.
” Diệp Xu Xu đáp lại.
Tống Tử Minh lại không có đi hoàng cung, mà là mang theo Diệp Xu Xu đi một tòa thôn trang vị trí hẻo lánh ở thành tây.
Xuống xe ngựa, Diệp Xu Xu nhìn tấm biển trên cửa trống không có một chữ, vẻ mặt nàng không hiểu, quay đầu nhìn Tống Tử Minh.
- “Đây là nơi nào? Ngài dẫn ta tới nơi này làm gì?”
Tống Tử Minh vuốt vuốt ót, địa chỉ là Thái Tử cho hắn, hắn cũng không biết nơi này là nơi nào.
- “Diệp cô nương, điện hạ nói cô nương đi vào sẽ biết.
”
Diệp Xu Xu không lời nào để nói, đi lên trước đẩy cửa ra, “Kẽo kẹt” một tiếng cửa mở ra.
Vừa vào cửa cảnh tượng liền lập tức chấn động nàng.
Tiểu viện cũng không lớn, chỉ có một gian chính phòng lớn cùng hai gian phòng ở nhỏ, sân ở trước cửa phòng chính trồng rất nhiều rau dưa, trong đó dây bí đỏ bò chiếm cứ hơn phân nửa, dư lại còn có ớt, cà tím các loại rau dưa.
Phía bên phải vườn rau có một cái bàn đá ba cái ghế đá, bên cạnh bàn đá có cái bàn đu dây, bàn đu dây ở phía dưới một cái giàn nho, lúc này lá nho xanh um tươi tốt, đã ra quả nho xanh biếc.
Dưới giàn nho là mười mấy con gà con đang vui sướng mà kiếm ăn khắp nơi.
Diệp Xu Xu càng xem càng khiếp sợ, phòng nhỏ trước mặt cùng trong mộng nàng…… Không, cùng mười hai năm trước, nhà nhỏ nàng thuê cho tiểu nam hài giống nhau như đúc.
Lúc này, Thái Tử từ trong phòng đi ra, hắn xoắn tay áo lên, trên tay còn dính bột mì, thấy nàng tới, hắn cong môi hỏi,
- “Hôm nay làm vằn thắn, nàng muốn ăn nhân gì?”
Diệp Xu Xu ngơ ngác mà nhìn hắn, lại thấy hắn đổi một cái áo vải thô màu than chì, tóc được một cây trâm gỗ vấn lên, cho dù y phục cực kỳ đơn sơ lại như cũ không tổn hao gì tuấn dung của hắn.
Tống Tử Minh còn chưa bao giờ gặp qua dáng vẻ Thái Tử hiện giờ, lòng hắn vừa động nhanh chóng lui ra ngoài, trước khi đi còn tri kỷ mà đóng cửa lại.
Sân viện có gió thổi tới, bàn đu dây dưới giàn nho theo gió lắc lư.
Trong đầu Diệp Xu Xu vang lên ầm ầm ầm.
Nguyên lai Thái Tử vẫn luôn nhớ rõ cái nhà nhỏ lúc trước, thậm chí hắn còn đặc biệt ở kinh thành đặt mua một cái nhà giống nhau như đúc.
Trong sân rau dưa, giàn nho, bàn đu dây, còn có mấy con gà con đó……
Chuyện cũ từng màn hiện lên trước mắt nàng, Diệp Xu Xu cắn cắn môi, trong lòng cũng không biết nên là cảm tưởng gì?
Thái Tử thấy nàng vẫn không nhúc nhích, đi đến trước mặt nàng, giữ chặt tay nàng,
- “Đi, chúng ta làm vằn thắn đi.
”
Trong phòng bếp, trên bàn bột đã nhồi xong, bên cạnh còn đặt rất nhiều nhân, nấm hương cà rốt đều cắt nhỏ, thịt heo cũng đã băm nhuyễn.
Thấy vậy, tâm tình Diệp Xu Xu rất phức tạp, hết thảy cái này đều là Thái Tử làm sao? Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân bên cạnh.
Thái Tử nheo mi, nói với nàng:
- “Ta tới cán bột làm da, nàng tới làm vằn thắn?”
- “Được không?”
Hắn ánh mắt thanh triệt, thoạt nhìn tâm tình thực tốt, không đợi nàng trả lời, hắn liền đi qua đi nhồi bột bắt đầu cán bột làm da.
Diệp Xu Xu hít sâu một hơi vứt toàn bộ ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu mình đi, đi qua lấy nhân làm vằn thắn.
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, hai người phối hợp ăn ý, một người cán da vằn thắn, một người làm vằn thắn.
Thái Tử cán bột thủ pháp thế nhưng như cũ rất quen thuộc, Diệp Xu Xu thấy trong lòng nhịn không được buồn bực, hắn đã làm Thái Tử thật nhiều năm, làm sao da sủi cảo còn cán tốt như vậy?
Còn có mấy loại rau dưa trong sân không phải là hắn trồng chứ?
Sủi cảo da mỏng nhân to một đám được gói xong.
Thái Tử hỏi:
- “Hấp sủi cảo, nấu sủi cảo hay là chiên sủi cảo?”
Diệp Xu Xu không rảnh suy tư:
- “Sủi cảo chiên.
”
Không bao lâu, một chảo sủi cảo chiên liền ra khỏi chảo, sủi cảo chiên chiên ánh vàng rực rỡ, vỏ lại thơm lại giòn, cắn một ngụm tươi mới nhiều nước, hương vị cực kỳ ngon.
Diệp Xu Xu “Bẹp” cắn một ngụm, nước bên trong văng ra đến trên mặt Thái Tử.
Nàng chớp chớp mắt, cầm lấy khăn tay lau dầu cho hắn,
- “Ô…… Ngượng ngùng nha, tiểu nữ không phải cố ý……”
Thái Tử nhướng mày, đưa mặt tới tùy ý nàng lau mặt hắn, hai người dựa vào rất gần, đôi mắt hắn nhìn chằm chằm nàng, Diệp Xu Xu bị hắn nhìn mặt nóng lên, lau lung tung vài cái.
- “Được rồi, sạch sẽ.
”
Nói xong, nàng vùi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
Thái Tử sờ [email protected]g mặt mới vừa được nàng cọ qua, khóe môi giơ lên, tâm tình càng tốt.
Ăn cơm xong, Diệp Xu Xu vì không đến mức quá xấu hổ, liền chạy đến trong sân đi bộ, gà con trong sân ríu rít ở vườn rau kiếm đồ ăn.
Diệp Xu Xu nhìn gà con mổ, Thái Tử liền đứng ở phía sau nhìn nàng, hai người cứ như vậy một người trốn một người nhìn chằm chằm, kỳ cục mà ở chung nửa ngày.
Thẳng đến lúc Diệp Xu Xu cắt bí đỏ bị dương ớt đốt.
- “Ô ô ô……”
(ghi chú: editor không biết dương ớt là cái gì, bạn nào biết giúp mình với! )
Diệp Xu Xu nhìn tay mình bị sưng lên vài bọc nước khóc không ra nước mắt.
Dương ớt đốt người đặc biệt khó chịu, đốt một cái đau hỏa thiêu hỏa liệu, còn sẽ sưng bọc nước, một khi sưng thì một tảng lớn, Diệp Xu Xu bị sưng lên sáu bảy cái bọc nước liên tiếp, đau đến nước mắt nàng đều mau rơi xuống.
- “Để ta nhìn xem!”
Thái Tử nắm tay nàng lên xem, cuối cùng hắn nhíu mày, phun ra hai chữ,
- “Thật thảm!”
Diệp Xu Xu: Q.
A.
Q
Nàng biết nàng thực thảm, nhưng vì cái gì nàng cảm thấy gia hỏa này đang vui sướng khi người gặp họa đây?
Thái Tử cong cong môi,
- “Nàng có muốn thoải mái chút không?”
- “Ừ!”
Diệp Xu Xu nước mắt lưng tròng gật đầu, nàng xác thật khó chịu dữ dội, nếu như có cái thần dược gì có thể trị những cái bọc nước đó thì tốt rồi.
Thái Tử cong cong khóe môi,
- “Ta không có biện pháp, chính nàng dựa gần đi, dựa gần dựa gần tự nhiên thì tốt rồi.
”
Diệp Xu Xu:
!.
Đáng giận, hắn thế nhưng chơi nàng.
Tuy rằng Thái Tử nói như vậy, vẫn là tìm tới một lọ thuốc nước, thoa thuốc lên trên tay nàng.
- “Còn khó chịu không?” Hắn hỏi.
Diệp Xu Xu: Q.
A.
Q
- “Khó chịu.
”
Hắn cười nhạt,
- “Xứng đáng!”
Diệp Xu Xu nổi giận,
- “Thấy tiểu nữ xui xẻo, trong lòng ngài thực thoải mái có phải hay không?”
Thái Tử cong cong môi,
- “Cái này có thể quái ai? Ai kêu nàng vì trốn tránh ta, đi lộng những đồ ăn đó?”
Diệp Xu Xu nghẹn, hắn thế nhưng đã nhìn ra.
Thái Tử nói:
- “Đêm hôm trước, nàng có biết ta đã nói gì với phụ thân nàng không?”
Diệp Xu Xu nhìn hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, trực giác nói cho nàng biết, lời kế tiếp có khả năng sẽ làm nàng khó xử.
- “Diệp Xu Xu, nàng không cần cảm thấy làm đà điểu làm như không thấy liền chắc hẳn phải vậy mà cho rằng mọi việc đều cùng nàng không quan hệ.
” Thái Tử nghiêm mặt nói.
Lời này làm tim nàng cứng lại, nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Thái Tử nói:
- “Ta đã sớm nói qua, ta muốn cưới nàng, hiện giờ ta còn là câu nói kia, ta biết nàng vẫn luôn đang có ý trốn tránh, thế nhưng nàng trốn là có thể trốn được sao?”
Diệp Xu Xu rối rắm, nàng biết đêm đó Thái Tử khẳng định nói với cha nàng muốn cưới nàng, cho nên cha mới dao sắc chặt đay rối hưu Liễu thị.
- “Điện hạ, con người của ta chưa từng có cái hùng tâm khát vọng gì, từ trước ta chỉ nghĩ kiếm nhiều tiền, về sau liền tính một mình cũng có thể tiêu tiêu sái sái tự do tự tại, không bị thế tục ước thúc.
”
Nàng than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- “Ta sợ hãi thế tục, sợ hãi có một ngày chính mình sẽ giống những phụ nhân bình phàm bị nhốt ở nhà giam, sợ hãi tương lai chính mình sẽ cùng một đám nữ nhân vì tranh đoạt phu quân sủng ái mà tính kế lẫn nhau.
”
- “Ta càng sợ hãi nếu ta giao ra thiệt tình của chính mình, có một ngày sẽ vạn kiếp bất phục, vết thương chồng chất!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...